Thế Gian Luôn Là Ngươi Tốt Nhất

Chương 42: Ôm cây đợi thỏ (Hạ)



Ám vệ đứng bên ngoài phủ tướng quân nhìn thấy mấy người cưỡi ngựa chạy ra khỏi thành liền lập tức phái một người theo dõi đằng sau, lại phái thêm một người thả bồ câu hướng đến phủ công chúa.

“Hồi bẩm chủ tử, phủ tướng quân có động tĩnh, trong đó đã phái người đi Cam Lãnh.”

“Theo dõi sát một chút, nếu mất dấu, đừng trách bổn cung vô tình. Người của phủ tướng quân nếu trực tiếp giết con trai của Tưởng Lâm, các ngươi nhất định phải để lại manh mối cho Tưởng Lâm. Nếu không giết, ngược lại đón hắn trở về kinh thành, các ngươi theo dõi phía sau là được.”

“Vâng”

“Điện hạ, bọn họ còn có thể đón đứa con trai kia của Tưởng Lâm về kinh sao?”

“Đón hắn trở về cũng là một việc tốt, phò mã thấy như thế nào? Nếu trực tiếp giết hắn, Tưởng Lâm sẽ không để yên, người thực hiện càng không có đường sống để quay về.”

“Ân, vẫn là điện hạ suy xét chu đáo, điện hạ thật là lợi hại nha.”

Lưu Dục hai mắt sáng ngời, mặt của Cố Cẩm Lan hiện lên nét bất đắc dĩ: “Phò mã, nếu ngươi cảm thấy bản thân nhàn hạ, có thể ngồi luyện chữ. Ngươi viết chữ bằng bút lông thật sự rất xấu.”

Lưu Dục ai oán: “Điện hạ, ngươi ghét bỏ ta, ta còn chưa có già nữa, ta không luyện chữ, rất mệt.”

“Phò mã, ngươi có thể biết tiến thân một chút không?”

“Tiến thân làm cái gì? Ta lại không làm quan, hơn nữa viết chữ bằng bút lông thật sự không thoải mái, chờ ta nghiên cứu làm ra bút chì đi.”

“Bút chì là cái gì?”

“Điện hạ không biết sao? Thời điểm đầu gỗ bị đốt thành màu đen cũng có thể viết chữ, nghiên cứu một chút chế thành bút, ám vệ có việc ra ngoài mang theo nó nhất định rất tiện lợi.”

“Phò mã, ngươi suốt ngày cứ chú tâm vào những món đồ mới, cửa hàng của mẫu hậu ngươi cũng không chịu để tâm.”

“Điện hạ, người xử lý cái này đi…Làm phò mã, nhiệm vụ lớn nhất là bồi hảo điện hạ, cũng không phải xử lý chuyện cửa hàng.”

“Được được được, làm phò mã bổn cung, người cũng thật sự có chí hướng lớn đi.”

“Điện hạ, chúng ta đi ra ngoài dạo phố được hay không?”

“Đi dạo phố? Phò mã, Mai tỷ tỷ của người còn tại Cam Lãnh đâu, đi dạo phố người cũng không gặp được nàng.”

“Ách.” Lưu Dục phẫn nộ sờ sờ mũi: “Điện hạ, ta cũng nên đi ngủ, dù sao ra roi thúc ngựa đến Cam Lạnh cũng khoảng mười ngày, những ngày này cần làm gì thì điện hạ đi an bài đi.”

“Phò mã trái lại có thể làm chưởng quầy nha.”

“Động thái từ kinh thành ta không phải là người có thể nắm giữ, điện hạ khẳng định là người thích hợp hơn so với ta, ta chỉ cần vui chơi giải trí rồi ngủ.”

Mấy ngày nay, việc cầm làm cũng chỉ là chờ đợi, Cố Cẩm Lan cùng Lưu Dục mỗi ngày đều ngồi uống trà, xem hoa, viết chữ, thật sự nhàn hạ đến cực điểm.

“Điện hạ, ngươi xem hoa cúc này đi, năm nay nở rất to, rất sáng lạn a.”

Nói xong Lưu Dục còn ngâm thêm một câu thơ: “Bất thị hoa trung thiên ái cúc, thử hoa khai tẫn canh vô hoa (Không phải trong trăm hoa chỉ thiên vị mỗi hoa cúc, chỉ là khi hoa cúc nở liền không thể nhìn đến bất kỳ loài hoa nào).”

Sau đó Lưu Dục thâm tình nhìn Cố Cẩm Lan, Cố Cẩm Lan đương nhiên hiểu được ý tứ của nàng, đây là đang mượn hoa nói lên tâm ý của mình.

“Phò mã, ngươi thật sự văn chương lai láng, nếu để các tiểu thư thế gia biết được, chỉ sợ họ đều ở trong phủ đối với ngươi trông mòn con mắt.”

“Trong mắt ta chỉ có một người là điện hạ, các nàng cùng ta có quan hệ gì? Điện hạ, ngươi có muốn ăn hạt dưa hay không?” Lưu Dục vừa mới bước ra khỏi phòng liền mang theo hạt dưa, giờ phút này nàng vừa đi vừa cắn hạt dưa. Thời gian Lưu Dục đứng đắn chưa bao giờ vượt qua ba giây.

“Phò mã, ngươi đã rải đầy hạt dưa tại hoa viên của bổn cung.”

“A? Điện hạ, như vậy, ta liền về phòng trước để xem bản đồ, ngài cứ chậm rãi tản bộ…”

Bên trong phủ công chúa là khung cảnh nhàn hạ, phủ tướng quân phái người đi đến Cam Lãnh ăn khổ không ít. Tuy rằng bây giờ là cuối thu, nhưng ở thời tiết tháng chín, mỗi ngày không dừng mã gấp rút lên đường đều phải ra mồ hôi đủ để ướt sủng. Đến Cam Lãnh sau, bọn họ đứng cách thanh lâu không xa, tại ngã tư đường bắt trói Mã Duệ, bọn họ đối với người mà phu nhân của họ không ưa liền không cho hắn sắc mặt tốt. Sau khi trói xong liền quăng hắn lên xe ngựa, một khắc cũng không dám chậm trễ, lập tức chạy về kinh thành, Dù sao tốc độ ngồi trên xe ngựa cũng không bằng tốc độ cưỡi ngựa, Trấn Bắc tướng quân nếu phát hiện người biến mất, tất nhiên hắn sẽ phái người đến chặn đường giết bọn họ.

“Hồi bẩm đường chủ, người từ phủ tướng quân ở bên kia kinh thành đã bắt Mã Duệ đi.”

“Rất tốt, ta cũng có thể trở lại kinh thành rồi, ta muốn xem công chúa điện hạ xử lý chuyện này như thế nào, thuận tiện cũng có thể nhìn thấy tiểu phò mã gia của ta. Sự tình nơi này đều do Lan di làm chủ, nhìn xem Tưởng Lâm quyết định như thế nào.” Mai Bạch Vũ nói xong liền cười một cách khinh thường, sau cũng xoay người lên ngựa.

——————–

“Ngươi lặp lại lần nữa!” Tưởng Lâm nghe được tin con hắn mất tích xong, cầm cái chén trong tay ném tới đầu người đang quỳ phía dưới.

“Hồi bẩm, hồi bẩm tướng quân, tiểu công tử, đến nay chưa có về. Mạt tướng phái người đi thăm dò, có người nói tối hôm qua từ Di Hồng viện đi ra, người đã không thấy đâu.”

“Thân phận của hắn giờ là con của ngươi, ngươi cũng là võ tướng ngũ phẩm, rốt cuộc là ai lớn gan đến nỗi dám bắt hắn đi?”

“Tướng quân, kế hoạch bây giờ cũng chỉ có đợi, tiểu công tử bị bắt đi, sau đó nhất định người đứng đằng sau sẽ đưa tin đến.”

“Tiếp tục tra xét cho bản tướng quân, trước hết phải chuẩn bị chu toàn, bản tướng quân nếu biết được ai bắt hắn, tuyệt đối không tha.”

Đáng thương Tưởng Lâm đợi ba bốn ngày vẫn như cũ không có tin tức, nếu người quỳ phía dưới không phải là võ tướng ngũ phẩm của triều đình, giờ phút này hắn sớm đã bị lôi ra ngoài chém đầu. Nội thất trong thư phòng hỗn độn, người quỳ ở dưới nơm nớp lo sợ, hắn giờ phút này như một miếng băng mỏng, sợ nếu không cẩn thận sẽ bị người kia đem hắn nhấn chìm xuống.

“Lão gia, ngươi suy nghĩ biện pháp đi, ta chỉ có một đứa con trai duy nhất, hắn vẫn còn chưa có danh có phận. Hắn đã mất tích vài ngày cũng không hề có tin tức, kẻ xấu bắt hắn đi rốt cuộc muốn cái gì?” Một mỹ phụ trung niên đứng bên cạnh cầm khăn tay khóc nức nở, tất nhiên nàng là mẹ đẻ của Mã Duệ, tức là nữ tử chăn dê đến từ Mạc Bắc Hung Nô.

“Ngươi đừng có gấp, ở bên trong Đại Tề thì không có khả năng có người Hung Nô bắt đi hắn. Nếu người kia bắt đi, nhất định hắn có yêu cầu đối với ta, đơn giản là muốn bạc hoặc là cái khác, ta nhất định sẽ cứu Duệ nhi.” Tưởng Lâm đối với phụ nhân trung niên này rất dịu dàng, nam nhân nào lại không thích một nữ nhân dịu dàng như nước, coi phu quân như trời?

Khi Tưởng Lâm đang nói chuyện, hắn nghe bên ngoài có tiếng gia đinh đi đến, bẩm báo sự tình: “Bẩm báo lão gia, phu nhân từ kinh thành gửi thư đến.”

Tưởng Lâm mở tờ giấy ra chỉ thấy mặt trên viết: “Gửi thư muốn hỏi thăm lão gia, ngoài ra tiểu công tử thường xuyên ở tại Mạc Bắc gió cát, thiếp thân đón hắn về kinh thành nuôi dưỡng, mong lão gia chớ nhớ hắn.”

Tưởng Lâm tức giận xé nát tờ giấy cầm trong tay: “Là ai dám để lộ tung tích của con ta, để cho phu nhân nàng biết?!”

Phụ nhân bên cạnh nghe vậy khóc càng dữ dội hơn: “Lão gia, vậy phải làm sao bây giờ, Duệ nhi một người ở kinh thành, vạn nhất chọc phu nhân mất hứng, hắn còn đường sống sao?”

Tưởng Lâm áp chế lửa giận trong lòng, xoay người an ủi người bên cạnh: “Không cần lo lắng, nếu nàng ấy đón hắn đi mà không trực tiếp giết Duệ nhi, nói vậy nàng ấy cũng sẽ không đưa Duệ nhi vào chỗ chết. Một hai ngày này ta sẽ an bài tốt quân vụ, sau đó tự mình vào kinh một chuyến.”

Phụ nhân kia chần chờ một lát: “Lão gia, tạm thời rời cương vị công tác, bị phát hiện cũng không phải là việc nhỏ.”

“Không thì còn có thể làm gì, việc này chỉ có tự thân ta mới xử lý được, bằng không sẽ không có kết quả tốt. Vạn sự cẩn thận là được, Cam Lãnh là địa phương ta đóng quân nhiều năm, như vậy cũng sẽ không để lộ ra tin tức gì.”

Thế nhưng Tưởng Lâm không biết, người khác vì hắn đã sớm thiết kế tốt cạm bẫy tử vong, quay về kinh là việc dễ dàng, tất nhiên không có ai ngăn cản hắn, đến kinh thành xong, muốn đi ra, đó mới là việc khó.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.