Chương 5 Đường kiếm sơ lộ
Lúc này là thời gian ăn tết, mồng 2 Tết vốn là ngày mà các nhà đi thăm người thân, bạn bè, rất nhiều người sau khi nhận được tin tức liền xách theo lễ vật đầu năm đánh cờ hiệu chúc tết tiến đến tìm Cố Huyền thương lượng đối sách.
Hai năm trước, mỗi khi đến lúc này Cố Hoài Chi đều sẽ nhiễm phải chút bệnh vặt nê bản thân hắn vẫn luôn không thể cảm thụ số lượng người tới Cố phủ chúc tết.
Mấy năm vừa rồi Cố Huyền cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn người khác khoe tôn tử, tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng còn rất hâm mộ. Năm nay lại không giống nhau, hắn cũng có tôn tử để khoe! Càng quan trọng là tôn tử hắn còn thông minh hiểu chuyện hơn tôn tử của những người khác!
Đây là thời điểm để các đồng liêu biết đích trưởng tôn của Cố phủ ta có bao nhiêu ưu tú!
Vì thế, mồng hai hôm nay, trước yêu cầu của Cố Thừa Tướng, toàn bộ hành trình hôm nay Cố Hoài Chi đều đi theo bên người Cố Huyền, nỗ lực phối hợp hoạt động bất động thanh sắc khoe tôn tử của lão nhân gia.
Chẳng sợ trong cung truyền đến tin tức thực sốt ruột cũng ngăn không được bước chân khoe tôn tử của Cố Huyền.
Những người khác còn hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Cố Hoài Chi, vừa thấy bộ dáng “Ta vô cùng vừa lòng với tôn tử ta nhưng ta không nói mặc cho các ngươi tự mình phát hiện” của Cố Huyền, các lão bánh quẩy quan trường tự nhiên ngầm hiểu, đi lên khen Cố Hoài Chi một đợt, cái gì mà linh khí bức người, thông tuệ đến cực điểm,.. mọi lời khen giống như không cần tiền mà ném về phía Cố Hoài Chi.
Cố Hoài Chi không khỏi đỏ mặt, Cố Huyền lại thập phần vừa lòng, cảm thấy đám quan viên này vẫn rất có tiền đồ.
Sau khi hai bên đi xong trình tự, thấy lễ xong, Cố Hoài Chi đã bước đầu cảm nhận đến Cố gia rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại, vì cái gì đám người Cố Huyền luôn thích treo Ngu Xuyên Cố thị bên miệng, ngay cả hoàng đế cũng không thèm để mắt đến.
Người tới lúc này, phần lớn đều là chi nhánh của Cố gia. Đồng lứa của Cố Huyền đã sớm phân gia, tuy rằng Cố Huyền chỉ có ba nhi tử, nhưng Cố Huyền có bảy đệ đệ, bọn đệ đệ lại không giống Cố Huyền không nạp thiếp, trải qua ba đời, nhân khẩu trong phủ rất thịnh vượng. Trừ bỏ bốn đệ đệ đã ngoại phóng, ba đệ đệ khác của Cố Huyền đều mang theo tiểu bối có tiền đồ tới cửa.
Cố Hoài Chi cứ như vậy mà nhận thức một đống các ông chú cùng đường thúc. Lại cẩn thận nghe, nhóm người này đều có chức quan trong người, Trung Thư Lệnh, Điều Lệnh Sử, Tán Thường Kỵ Hầu……
Thêm Cố Lưu là Hổ Bí Trung Lang Tướng cùng Cố Dục là Giám Nông Ngự Sử.
Cố Hoài Chi cẩn thận cộng lại, nhất thời hít hà một hơi. Đây là còn chưa tính đến quan ngoại phóng đâu, người làm quan của Cố gia thế nhưng nhiều như vậy! Cố Hoài Chi còn nhớ rõ đời trước học qua lịch sử, thời Thanh triều có cái Đồng nửa triều, Cố Hoài Chi đánh giá, theo số lượng mà chính mình mới tính ra, Cố thị bọn họ hẳn là cũng có thể xưng một câu Cố nửa triều.
Trách không được Cố Huyền vẫn luôn dám mặt đối mặt liều mạng với hoàng đế, chưa từng sợ hãi.
Những người khác cũng phát sầu vì hoàng đế thiểu năng trí tuệ, nói xong lời nói vui mừng liền đem đề tài chuyển dời đến trên người hoàng đế, mặt ủ mày chau hỏi Cố Huyền: “Thừa Tướng có nghe thấy trong cung truyền đến tin tức không? Nếu thật sự để bệ hạ truy phong Lý Cát, chúng ta đều phải bị sử quan nhớ một bút, để lại tiếng xấu muôn đời.”
Cố Huyền vốn đang tâm tình rất tốt cũng giảm đi phân nửa, hừ lạnh một tiếng nói: “Nếu Bệ hạ thật sự quyết tâm thì cho dù chúng ta có nói rát họng cũng có tác dụng gì?”
Hắn làm chuyện ngu xuẩn còn ít sao? Cố Huyền đối với hoàng đế đã tức giận đã tới đỉnh điểm.
Những người khác nhìn nhau, đồng thời thở dài một hơi, “Tuy Tiên hoàng ngẫu nhiên cũng sẽ làm lơ lễ pháp, nhưng tốt xấu còn có thể nghe vài câu khuyên. Đương kim thật là…… Aiz!”
Lúc trước Tiên hoàng đã thường xuyên làm người đau đầu, trăm triệu không nghĩ tới, đương kim còn trò giỏi hơn thầy, hành động ngu xuẩn càng nhiều. Cùng đương kim so sánh, tiên hoàng dù chịu qua mắng vô số lần cũng có thể tính là minh quân.
Cố Huyền tắc mặt mày nhàn nhạt, “Hiện tại có gấp cũng vô dụng, chờ đến mồng sáu, thượng triều lại nhắc lại đi. Dù sao bệ hạ cũng sẽ không hạ chỉ trong mấy ngày này, có thể chờ một chút.”
“Chúng ta cũng nên nghĩ tốt đối sách trước, nếu bệ hạ một lòng hạ chỉ, vậy thật không xong.”
Trong lòng Cố Huyền nói lão tử còn đang muốn đá rớt cái ngu xuẩn này, không hầu hạ, còn nghĩ cái quỷ đối sách, quả thực tổn hại tâm tình vui vẻ của chính mình.
Cố Hoài Chi nhìn một phòng mặt khổ qua, đột nhiên có điểm linh cảm, nhược nhược nhấc tay đặt câu hỏi: “Bệ hạ truy phong Lý Cát là bởi vì Thái Hậu nương nương bệnh nặng sao?”
Mọi người kinh ngạc, vốn dĩ cho rằng Cố Thừa Tướng chỉ là miệng khen đích trưởng tôn của mình. Hiện tại tới xem, người ta là thật sự thông minh, thật đúng là nghe hiểu, còn biết nguyên nhân là do Thái Hậu bệnh nặng!
Cố Huyền rụt rè cười, vuốt đầu Cố Hoài Chi giải thích: “Có thể nói như vậy, về phương diện khác, cũng là bởi người chết lớn nhất, không thể so đo quá mức.”
Loại khốn kiếp chỉ biết hãm hại bình dân bá tánh này nếu chết đó chính là đại khoái nhân tâm, sao có thể không so đo? Cố Hoài Chi không cho là đúng, vẻ mặt khờ dại nhìn Cố Huyền: “Thái Hậu bởi vì chuyện của phủ Thừa Ân Công mà bệnh nặng, phủ Thừa Ân Công không cần đi chiếu cố Thái Hậu tạ tội sao?”
Mọi người nhất thời không phản ứng lại đây, còn vui tươi hớn hở cười nói: “Trong cung nhiều nương nương thay phiên hầu bệnh như vậy, người của phủ Thừa chạy tới xem náo nhiệt làm gì?”
Cố Hoài Chi hai mắt nhìn trời, cảm thấy người đáp lời này ngộ tính không được, tiếp tục vất vả trang thiên chân, “Nhưng phượng thể của Thái Hậu bởi vậy mà không khoẻ, vốn nên vấn tội phủ Thừa Ân Công. Mặc dù Thái Hậu cùng bệ hạ thiện tâm, không so đo tội lỗi của phủ Thừa Ân Công, nhưng phủ Thừa Ân Công cũng không thể không để trong lòng.”
Kỳ thật, Cố Hoài Chi đúng là oan uổng mọi người ở đây. Nói trắng ra là, mọi người căn bản vốn không nghĩ tới Cố Hoài Chi sẽ cho ra biện pháp gì, tiểu hài tử qua năm cũng mới 4 tuổi, cao lắm là có thể đọc mấy thiên văn chương, ai sẽ dụng tâm cân nhắc lời hắn nói? Cũng chỉ nể mặt Cố Huyền mới không lạnh lạc hắn thôi. Nhưng phụ tử Cố Huyền cùng Cố Hoài Chi sớm chiều ở chung, đối với Cố Hoài Chi hiểu biết, lập tức minh bạch ý ngoài lời của hắn. Cố Huyền không khỏi kinh ngạc nhìn Cố Hoài Chi, càng thêm cảm thấy trưởng tôn của hắn quả là bảo tàng, tức giận vì bị hoàng đế thiểu năng trí tuệ kích phát nháy mắt được vuốt phẳng, ánh mắt nhìn Cố Hoài Chi tràn đầy vui mừng.
Những người khác còn không phản ứng lại đây, Cố Hoài Chi yên lặng phun tào một câu trách không được tổ phụ hắn có thể làm Thừa Tướng, những người khác cũng chỉ có thể làm tuỳ tùng. Này cũng kém quá xa.
Phun tào về phun tào, nên nói vẫn phải nói, “Thái Hậu bệnh nặng, phủ Thừa Ân Công vốn không thể thoái thác tội của mình. Nếu hầu bệnh không chu toàn, Thái Hậu còn không khỏe, đó là tội thêm nhất đẳng, tước tước vị hẳn là bình thường phải không?”
Sợ chính mình biểu hiện quá khác người, Cố Hoài Chi còn tiếp tục giải thích một câu, “Trước kia, thời điểm tổ mẫu bệnh nặng, nương cùng nhị thẩm cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi hầu bệnh, được tổ mẫu khen. Còn nha hoàn hầu hạ không chu toàn kia phải chịu phạt một trận. Việc của Thái Hậu, không phải cũng như vậy sao?”
Theo Cố Hoài Chi, tiện nhân đều đã ra tiện chiêu, còn cùng hắn nói ” quân tử có việc nên làm, có việc không nên làm” để làm gì? Nên lấy tiện trị tiện, xem ai ghê tởm đến ai.
Thái Hậu không phải lấy bệnh tình của mình đạo đức bắt cóc các đại thần sao? Làm người của phủ Thừa Ân Công đến hầu bệnh đi, nếu Thái Hậu còn không khỏe, đó chính là người của phủ Thừa Ân Công chiếu cố không chu toàn, lại thêm Lý Cát có lỗi, nhiều tội cùng phạt, tước tước vị!
Nếu Thái Hậu khỏe, vậy sự tình không phải lại về tới nguyên điểm sao? Xiềng xích cản tay các đại thần đã không có, nên phạt như thế nào thì phạt như thế ấy. Cho dù là Thái Hậu, cũng không thể mặt lớn như vậy.
Dù sao công tước hay hầu tước hai chọn một, phủ Thừa Ân Công muốn dựa vào không biết xấu hổ được không đến một cái tước vị? Không có cửa đâu!
Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, cảm thấy cái chủ ý thật là quá hay, gậy ông đập lưng ông, Thái Hậu cùng phủ Thừa Ân Công phỏng chừng phải tức điên.
Vậy thì thật sự là quá tốt!
Nghĩ đến khuôn mặt đắc ý dào dạt của Thừa Ân Công lập tức phải xuất hiện biểu tình tức muốn hộc máu, mọi người tức khắc thoải mái, phong thuỷ thay phiên chuyển, cũng không thể để cho hắn ghê tởm mọi người mãi.
Sau khi đầu óc thoải mái, ánh mắt mọi người dừng ở trên người Cố Hoài Chi, nhiều thêm vài phần thâm ý.
Xem vẻ mặt tự hào của phụ tử Thừa Tướng, chủ ý này thật đúng là bản thân nhóc con trước mắt nghĩ ra được? Trách không được có đồn đãi nói trưởng tôn của Thừa Tướng là thần đồng. Cho dù là đánh bậy đánh bạ vừa lúc ra đúng chủ ý, phân ngộ tính này cũng không phải bình thường!
Này cũng quá thông minh!
Cố Hoài Chi ngượng ngùng cười, ẩn sâu công cùng danh.