Thế Gia Tử

Chương 36: Lại xuất chinh lần nữa



Chương 36: Lại xuất chinh lần nữa

Nghe được thân phận của tân đế, Cố Hoài Chi nghiêng đầu nhìn Cố Quyết, tò mò hỏi hắn: “Tiểu thúc cũng coi như là người từng đánh qua hoàng đế ở bên đường, cảm giác như thế nào?”

Biểu tình của Cố Quyết cũng rất xuất sắc, sắc mặt tím tím xanh xanh biến ảo liên tục, cuối cùng xin lỗi nhìn Cố Huyền, bẹp miệng nhận sai: “Xem ra ta lại chọc phải phiền toái lớn.”

Cố Huyền lại kgoong để trong lòng, xua tay nói: “Đều đã đi qua, trước kia đã phạt ngươi, hiện tại cũng không cần nói cái gì phiền toái hay không phiền toái. Đến nỗi hoàng đế…… Thật đúng là quá coi trọng cái thân phận này của hắn.”

Cố Hoài Chi cho rằng Cố Huyền đang an ủi Cố Quyết, ý tứ là dù sao bọn họ đã sớm quyết định duy trì Triệu Ký làm hoàng đế, không cần quá coi trọng tân đế làm gì

Lại không biết ý tứ chân chính của Cố Huyền là, không cần vì lo lắng chuyện này, trăm ngàn năm qua, thế gia cũng không phải chưa từng đổi hoàng đế, cái này không được lại đổi cái khác.

Bao gồm cả Triệu Ký.

Hiện tại Triệu Ký cũng xem như nhẹ nhàng xuống, U Châu đã không cần hắn lại xuất binh, Lương Túc hiện tại thật sự rất thảm, sau khi mấy phương liên thủ đuổi đi Hồ Vương, Lương Túc đã bị Tôn Chấn cùng Lý Phúc liên thủ công thành.

Cố Hoài Chi tâm hơi chút đồng tình hắn, lại hỏi Cố Huyền: “Lý Phúc tướng quân không triệt binh đi đánh Bình Châu sao?”

Nhiệm vụ của vị tướng quân này là xử lý Kỳ Đông Vương, hiện tại vẫn luôn liều mạng với Lương Túc làm gì?

Cố Huyền mở miệng nói phá tâm tư bọn họ, “Có người còn đang đợi, lúc trước hẳn là có không ít người liên hệ Kỳ Đông Vương, hiện tại tân đế đăng cơ, cho dù bọn họ tính thu tay lại, nhưng đã lên thuyền tặc, sao có thể xuống dễ như vậy?”

Cố Hoài Chi im lặng, trách không được ngài đối với việc nhị hoàng tử lên làm hoàng đế không có phản ứng gì đặc biệt, hóa ra đã biết hắn có thể làm hoàng đế cũng không lâu nữa.

Nói đến hoàng đế, cũng không biết hiện tại tâm tình của Từ Đạo Hoành thế nào.

Tâm tình Từ Đạo Hoành đương nhiên vô cùng không tốt, kẻ thù đã chết, lại không chết trên tay hắn, uổng phí tâm huyết nghĩ cách làm chết hoàng đế của hắn.

Từ Đạo Hoành đối với hoàng đế…… Không đúng, hiện tại nên xưng tiên đế, thật sự là không có hảo cảm gì, có điều người cũng đã chết, hắn cũng không thể chạy tới quất xác, chỉ có thể ra một ngụm ác khí trên thụy hào của tiên đế.

Thụy hào là định luận cuối cùng đối với ưu khuyết điểm cả đời đế vương, Từ Đạo Hoành hận chết tiên đế, cần thiết phải cho hắn một cái ác thụy làm hắn để lại tiếng xấu muôn đời.

Cái thứ nhất nói ra, chính là chữ “Lệ” . Sau đó bị tân đế phủ quyết. Ở trước mặt con trai mắng cha hắn, tốt xấu đây cũng là một quốc gia lấy hiếu trị quốc, tân đế cũng không thể trơ mắt nhìn cha hắn phải mang một tiếng tàn bạo sau khi chết. Nhưng mà Từ Đạo Hoành không chút lui bước, cả triều văn võ cũng xác thật bị tao thao tác của tiên đế ghê tởm thật nhiều năm, hiện tại có Từ Đạo Hoành xuất đầu, chẳng sợ có tân đế ở, cũng không có ai muốn giúp tiên đế nói chuyện.

Từ Quý Lăng cũng tức tiên đế phế vật, trong lòng nghẹn khuất nhiều năm. Nhưng mà nhìn biểu tình ẩn nhẫn của tân đế, Từ Quý Lăng vẫn chịu đựng, bình tĩnh mà mở miệng: “Như vậy đi, hai bên đều lui một bước, chữ “Linh” thế nào?”

Kỳ thật “Linh” cũng không phải thụy hào tốt, loạn mà không tổn hại, cũng coi như là tương đối thích hợp tiên đế. Rốt cuộc đây là cái bại gia tử, của cải Hưng Triều đều bại trên tay hắn, cuối cùng còn bị Hồ Vương đột kích sợ tới mức bệnh chết, thật là ngay cả sử quan đều muốn phản bội đạo đức chức nghiệp của mình không ghi lại chuyện này, thật sự là quá mất mặt.

Từ Quý Lăng vừa mở miệng, tân đế trên cơ bản cũng hiểu rốt cuộc ấn tượng của mọi người đối với phụ hoàng hắn kém đến mức nào, nói thật, tân đế cũng không có bao nhiêu tình phụ tử với phụ hoàng hắn, thấy thế, thuận thế dẫm tháng Từ Quý Lăng đưa mà xuống dưới, gật đầu trầm giọng nói: “Như vậy cứ định chữ ” Linh” làm thụy hào đi, đại sự trong triều ngày sau, còn cần chư vị ái khanh lo lắng nhiều hơn.”

Nói thật, nội tâm Từ Quý Lăng kỳ thật là muốn trốn chạy không làm. Nhưng mà tiền tiên đế có ơn tri ngộ với hắn, tuy rằng tiên đế hằng ngày phạm xuẩn, đối với hắn cũng là cực kỳ tín nhiệm, hậu kỳ ngay cả binh phù đều giao cho hắn, lấy nhân phẩm của Từ Quý Lăng, thật đúng là không làm được chuyện bỏ gánh này.

Vì thế, Từ Quý Lăng tiếp tục làm Thừa Tướng. Từ Đạo Hoành báo thù xong cũng không tính toán rời đi, còn muốn hoàn thành cái kế hoạch thứ hai, hiện tại kẻ thù đã chết, nhưng muội phu còn có kế hoạch khác, đến lúc làm dẫn đường cho bọn họ cũng không tồi.

Lúc Cố Huyền biết được tin tức, trầm mặc hồi lâu, rồi sau đó nhẹ nhàng thở dài: “Từ Quý Lăng thật đáng tiếc.”

Cố Hoài Chi không hiểu ra sao, người ta đang làm thừa tướng tốt đẹp, vì sao lại đáng tiếc? Ngài không phải càng nên lo lắng anh vợ của ngài sao, vì sao lại đặt điểm chú ý lên người Từ Quý Lăng?

Cố Huyền nhìn ra Cố Hoài Chi nghi hoặc, lại lần nữa thở dài, vẫn chưa mở miệng giải thích. Ánh mắt chứa đầy thương cảm cùng tiếc hận của a công làm Cố Hoài Chi nhớ thật nhiều năm.

Lần này Hồ Vương đánh cướp Hưng Triều một hồi, khiến Hưng Triều bị thương nặng, đồng thời, cũng cho đám người Lương Túc, Triệu Ký mang đến cơ hội.

Trước mắt các Châu loạn tượng lộ ra, thực lực giảm đi, đúng là thời cơ tốt để mượn sức nhân tâm. Lương Túc cùng Kỳ Đông Vương ra tay lưu loát nhất, đặc biệt là Kỳ Đông Vương, trực tiếp dùng phương thức đàm phán nuốt gần một cái Châu, Lương Túc bị Tôn Chấn cùng Lý phúc đè nặng đánh, còn nhân cơ hội chiếm một bộ phận đất của cách vách.

Chuyện này khiến tân đế tức điên, mới vừa đăng cơ đã mất quốc thổ, sao có thể nhẫn nhịn?

Tân đế cảm thấy cần thiết thu thập Kỳ Đông Vương tạo uy tín, trong lòng cân nhắc, Tôn Chấn cùng Lý phúc còn đang đánh Lương Túc, không thể điều tới điều đi bọn họ, miễn cho quân tâm không xong, hơn nữa, quân đội chạy tới chạy lui, chiến lực khẳng định sẽ giảm xuống.

Nghĩ tới nghĩ lui, tân đế vỗ trán, có, Triệu Ký thật thích hợp. Phía trước hắn từng xuât binh tấn công Lương Túc cùng Hồ Vương, hiện tại hắn rảnh rỗi, vậy nhanh đi đánh Kỳ Đông Vương đi. Vừa lúc chính mình xem hắn không quá thuận mắt, năm đó thù bị hắn kéo xuống ngựa thù chính mình còn nhớ cơ mà. Trận này, hắn đánh thắng thì hẳn là, đánh bại liền chờ chịu phạt đi!

Dùng cớ này xử lý hắn, ai cũng chọn không được sai lầm.

Cố Hoài Chi nghe xong được tin tức cảm thấy tràn đầy lỗ hổng, nói với Cố Huyền: “Đương kim đúng là con trai ruột của tiên đế, lòng dạ vừa hẹp hòi lại mang thù như thế này đúng là từ một khuôn mẫu khắc ra.”

Tiên đế bởi vì người ta cự hôn, sau khi đăng cơ lén lút hại chết nhà gái. Vị này bởi vì năm đó chịu thiệt trên tay Triệu Ký, hiện tại cũng muốn giở trò tìm cách hại chết Triệu Ký.

Quả nhiên là cha con ruột.

Cố Huyền cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, ngược lại còn khen tân đế một câu, “Thủ đoạn tốt xấu cũng mạnh hơn cha hắn, ít nhất lý do này còn quang minh chính đại.”

Cố Hoài Chi chớp chớp mắt, nghiêng đầu nhìn về phía Cố Huyền, “Nếu lần này sứ quân thật muốn khai chiến với Kỳ Đông Vương, chẳng phải là làm người ngư ông đắc lợi?”

“Nhưng trận này lại không thể không đánh.” Cố Huyền khẽ nhíu mày, “Hơn nữa, theo thái độ của bệ hạ đối với sứ quân, trận này, còn không thể làm bộ làm dáng giống lúc trước đánh Lương Túc.”

Cố Hoài Chi đầu đều to, cảm thấy vận đen trên thế gian này thật là thay phiên luân chuyển, hiện tại đã chuyển tới trên người Triệu Ký.

Trên thực tế, lúc này xác thật Triệu Ký cũng cảm thấy trọc đầu, lại không nghĩ ra ý kiến gì hay, một mình chạy tới Cố phủ tìm Cố Huyền thương lượng đối sách.

Cố Huyền còn an ủi hắn, “Biết đâu trong họa lại được phúc, phúc kia biết đâu lại mầm tai họa. Tân đế vừa đăng cơ đã đem đầu mâu chỉ hướng ngươi, người trong thiên hạ lại không phải kẻ ngốc, sao có thể không nhìn ra hắn lòng dạ hẹp hòi. Chiêu này của hắn cũng không cao minh.”

“Tuy rằng không cao minh, nhưng lại hữu dụng.” Triệu Ký nặng nề mà thở dài, thấy Cố Huyền cười mà không nói, mặt mày cũng không có quá nhiều lo lắng.

Triệu Ký đột nhiên nhanh trí, cọ đứng dậy hỏi: “Tiên sinh có cao kiến gì?”

Cố Huyền hơi hơi mỉm cười, hỏi lại Triệu Ký, “hiện giờ binh mã của Kỳ Đông Vương gần hai mươi vạn, toàn bộ Vân Châu chỉ có mười vạn binh mã, chẳng sợ sứ quân đem tất cả binh lính đi bình loạn, có mấy phần thắng?”

Triệu Ký sắc mặt khó coi, “Một phần cũng không có.”

Cố Huyền hỏi lại: “Nếu như thế, vì sao sứ quân không bẩm báo tình huống cho bệ hạ?”

“Bệ hạ cố ý khó xử ta, nghĩ đến cho dù ta dâng tấu giảng thuật gian khổ trong đó, chỉ sợ bệ hạ còn thấy vui mừng.”

Cố Huyền thở dài: “Dù hắn thấy vui mừng, nhưng những người khác cũng sẽ không cho phép hắn lấy mười vạn binh mã Vân Châu nói giỡn.”

Hiện tại mười vạn binh mã này trên danh nghĩa còn thuộc về triều đình, chỉ vì trả thù Triệu Ký mà đáp vào mười vạn binh mã mặc Kỳ Đông Vương tàn sát, Cố Huyền phỏng chừng Từ Quý Lăng đều sẽ tức giận đến bóp chết tân đế lại tự sát.

Triệu Ký còn không có suy nghĩ cẩn thận ý tứ Cố Huyền, dù Từ Quý Lăng lại sáng suốt, cũng không có khả năng đuề mấy vạn binh mã từ kinh thành cho hắn đi?

Từ từ! Điều binh? Triệu Ký bỗng nhiên trước mắt sáng ngời, ánh mắt sáng quắc nhìn Cố Huyền, hưng phấn nói: “Tiên sinh ý tứ là, để triều đình điều mấy vạn thậm chí mười mấy vạn binh mã cho ta?”

“Không sai.” Cố Huyền gật đầu, “Binh mã của hai vị tướng quân Tôn Chấn cùng Lý Phúc không phải cũng tới như thế sao? Ninh Châu Ngô sứ quân lén kết minh với sứ quân, chỗ hắn hẳn là có thể điều năm vạn binh mã. Nhưng lão phu kiến nghị, không nên điều binh Ninh Châu, nên muốn binh từ Kỳ Châu cùng Đình Châu bên cạnh.”

Lúc này, ý của Cố Huyền ngay cả Cố Hoài Chi đều nghe hiểu. Lại là chơi lưu manh, trước mượn lại nói sau, lúc sau có trả hay không lại là chuyện khác.

Chủ ý này đúng là không kém, Triệu Ký vui vẻ rời đi. Mỗi lúc thế này, Triệu Ký đều sẽ vô cùng may mắn lúc trước mình kiên trì nhiều năm, thỉnh tôn đại Phật này xuất sơn. Lão Thừa Tướng thật là thần nhân, không ra tay thì thôi, vừa ra tay là có thể định nửa cái giang sơn. Năng lực bực này, vị Thừa Tướng ở kinh kia vẫn là kém một chút .

Cố Hoài Chi đã bị chỉ số thông minh tổ phụ nhà mình khiến cho kinh ngạc cảm thán vô số lần, lần này vẫn có một loại xúc động muốn quỳ. Đầu óc này là lớn lên kiểu gì, mỗi một lần đều có thể chuyển hoàn cảnh xấu thành ưu thế, thật quá tuyệt.

Cố Hoài Chi tò mò hỏi Cố Huyền, “A công, tình thế trước là thế chân vạc 3 phương, ngày sau Triệu sứ quân cũng muốn xưng đế, đó chính là tứ phương. Ngài cảm thấy, ngã xuống trước sẽ là bên nào?”

Ánh mắt Cố Huyền hơi ngưng, rũ mắt suy tư một lát, trầm giọng nói: “Kỳ Đông Vương bại trước, rồi sau đó là tân đế, cuối cùng, là Lương Túc cùng Triệu Ký quyết chiến.”

“Ngài chắc chắn đến vậy sao?”

“Ngươi cứ chờ xem, Kỳ Đông Vương chết vào tay Triệu Ký, tân đế vong dưới kiếm của Lương Túc. Chiến trường thuộc về hai bọn họ, lập tức sắp tới.”

Cố Hoài Chi ghi nhớ lời này chặt chẽ, muốn nhìn xem quẻ này của tổ phụ có chuẩn hay không, thật đoán đúng, vậy danh hiệu bán tiên của ông ngoại hắn cũng có thể treo trên người tổ phụ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.