Thế Gia Tử

Chương 23: Loạn thế tiến đến



Chương 23: Loạn thế tiến đến

Cố Hoài Chi dù sao cũng là ngụy nhi đồng, đời trước ở thương trường hỗn đến hô mưa gọi gió, đối phương diện quan hệ nhân tế này rất am hiểu. Đối mặt với đám hài tử tám chín tuổi, Cố Hoài Chi vừa chơi cùng bọn họ, vừa bất động thanh sắc dò hỏi.

Triệu Mãnh vừa nhìn là biết là kiểu tứ chi phát triển, đầu óc thì không, tạm thời không đề cập tới, mấy hài tử nhìn có điểm cũng xuất thân từ nhà võ tướng, có 2 người có vẻ văn nhược hơn một chút , một là Lục Bình Chương -con trai út của Trường Sử -Lục Am, một người khác lại là Phùng Thích- con trai Phùng Khắc Kỷ- phụ tá mà Triệu Ký cực kỳ nể trọng phụ tá. Thanh danh Phùng Khắc Kỷ cũng rất lớn, tuy rằng xuất từ nhà nghèo, lại là danh sĩ nổi danh, cùng Từ Quý Lăng được là xưng nhà nghèo song sĩ. Năm đó tiên đế cũng từng phái người triệu hắn vào cung dục phong cho hắn chức quan, lại bị hắn cự tuyệt. Chuyện cự tuyệt này, càng là làm hắn thanh danh truyền xa, người đương thời vô cùng truy phủng, coi là danh sĩ phong lưu.

Bất quá, Phùng Khắc Kỷ sau khi từ quan liền dần dần không có tin tức, không biết chạy tới thâm sơn cùng cốc nào ẩn cư. Lại không nghĩ đến, thế nhưng được Triệu Ký mượn sức, tin tức còn giấu đến kín không kẽ hở, Cố Hoài Chi cũng chỉ có thể khen Triệu Ký lợi hại.

Điểm này, ngay cả Cố Huyền nghe xong đều cảm giác kinh ngạc. Không thể không nói, Triệu Ký thật là giống như thần nhân.

Cố Hoài Chi nghe Cố Lưu nói quan, Phùng Khắc Kỷ cùng Lục Am được xưng là 2 phụ tá đắc lực của Triệu Ký, hiến cho Triệu Ký không ít mưu kế. Hiện giờ Triệu Ký có thể hoàn toàn khống chế Vân Châu, không thể không kể công hai người Lục- Phùng.

Lần này tới, Cố Hoài Chi vốn muốn kết giao tiểu đồng bọn. Vừa nghe Lục Bình Chương cùng Phùng Thích tự báo gia môn, Cố Hoài Chi tự động đưa bọn họ quơ vào phạm vi đối tượng trọng điểm tiếp xúc. Tình huống của võ tướng bên kia, Cố Hoài Chi tạm thời còn không quá hiểu biết, bất quá mấy hài tử nhà võ tướng rõ ràng thả lỏng hơn so Lục Bình Chương cùng Phùng Thích nhiều, Cố Hoài Chi cũng đều chiếu cố đúng chỗ cảm xúc của bọn họ.

Triệu Mãnh làm chủ nhà, tuy rằng ngốc nghếch một chút nhưng đạo đãi khách cơ bản vẫn biết. Thấy Lục Bình Chương cùng Phùng Thích còn câu thúc, Triệu Mãnh nghĩ nghĩ, lớn tiếng đề nghị nói: “Chúng ta chơi đá cầu đi, đây là hoạt động lưu hành nhất hiện giờ, chơi rất vui!”

Cố Hoài Chi gật đầu tỏ vẻ đồng ý, trong đám hài tử này, con trai nhà tướng chiếm đa số, vốn cảm thấy hứng thú với những hoạt động kịch liệt thế này, tự nhiên cũng không ý kiến.

Cố Hoài Chi thấy sắc mặt Phùng Thích hơi tái nhợt, nhịn không được hỏi hắn: “A Bình thân mình không khoẻ sao?”

Phùng Thích còn chưa mở miệng, Triệu Mãnh đã tự phát thay hắn đáp: “Không có việc gì, thân thể hắn hơi yếu một chút, cũng không lo ngại, đại phu còn nói để hắn vận động nhiều một chút, ra mồ hôi càng tốt.”

Phùng Thích cũng gật đầu cười nói: “Yên tâm đi, ta không có việc gì. Chẳng qua, có chuyện ta phải nói trước, ta đá cầu không tốt đâu, rốt cuộc ta chạy rất chậm, nếu các ngươi xui xẻo phân cùng một đội với ta, cũng không thể oán ta a!”

Triệu Mãnh lập tức cười ha ha, duỗi tay vỗ vỗ vai Phùng Thích, cười nói: “Được rồi, chúng ta còn không biết ngươi sao! Thể lực ngươi không được, nhưng đầu óc linh hoạt, gian xảo, chúng ta cũng không ít lần bị ngươi tính kế, cuối cùng thảm bại.”

Lục Bình Chương đứng bên người Phùng Thích nhanh kéo tay Triệu Mãnh ra, gấp giọng nói: “Ngươi còn vỗ nữa, sắp vỗ hắn ngã sấp rồi!”

Triệu Mãnh lúc này mới hậm hực thu hồi tay, vuốt cái ót ngượng ngùng mà mở miệng xin lỗi: “Xin lỗi, ta lại mình sức lớn, ngươi chịu không nổi.”

Cố Hoài Chi xem rất thú vị, cảm thấy này đám choai choai hài tử này còn rất đoàn kết.

Lúc sau mọi người rút thăm chia làm hai đội, Cố Hoài Chi cùng Triệu Mãnh, Phùng Thích phân ở một đội, Lục Bình Chương cùng những người khác một đội.

Ngay từ lúcđầu thi đấu, Cố Hoài Chi liền biết sức lực Triệu Mãnh lớn như thế nào. Một cái sân lớn như vậy, Triệu Mãnh có thể đá cầu từ sân này sang sân kia, đặt chân còn chuẩn, Cố Hoài Chi nhìn cầu ở giữa không trung xẹt qua một đạo độ cung duyên dáng, rồi sau đó vững vàng bay vào trong cánh cửa của khối phương.

Tiểu tử này được đấy! Cố Hoài Chi trực tiếp kết luận

Có Triệu Ký cùng Phùng Thích ở, hai người này một người có dũng một người có mưu, còn thập phần có ăn ý, đội Cố Hoài Chi cơ hồ là nằm thắng.

Hồi lâu không chơi tận hứng đến như vậy, Cố Hoài Chi còn có chút chưa đã thèm. Triệu Mãnh cũng rất thích bạn mới Cố Hoài Chi, lúc nghỉ tạm nói: “Chơi như vậy thật quá vui, A Hoài ngươi ở nhà ta vài ngày luôn đi, chúng ta mỗi ngày chơi như vậy!”

Những người khác cũng sôi nổi phụ họa, hai mắt sáng lấp lánh nhìn Cố Hoài Chi.

Cố Hoài Chi cảm giác áp lực thật lớn, chần chờ một lát, vẫn là kiên định mà lắc lắc đầu: “Khó mà làm được, lần sau ta lại đến tìm các ngươi chơi.”

Triệu Mãnh cũng không thất vọng, sang sảng cười nói: “Vậy quyết định rồi đó, ngươi nhớ phải tới đấy!”

“Được!” Cố Hoài Chi hào sảng đồng ý.

Sau khi trở vềphur, Cố Lưu hỏi Cố Hoài Chi: “Đám hài tử ở phủ Thứ Sử kia thế nào?”

Cố Hoài Chi nghĩ nghĩ, mở miệng đáp: “Triệu Thập Nhị là trời sinh tướng tài, dũng mãnh hơn người. Phùng Thích nội hàm, Lục Bình Chương quá mức chính trực, nhưng nếu làm Ngự Sử lại khá tốt.”

Cố Lưu còn rất kinh ngạc: “Được đấy, ta không đề điểm, cươi cũng có thể tìm ra 3 người quan trọng nhất.”

“Tất nhiên” Cố Hoài Chi đắc ý ngửa đầu, “Ngài cũng không nhìn xem mấy năm nay con đi theo bên người ai? Ngày thường mọi người thương lượng đại sự cũng không tránh con, mưa dầm thấm đất nhiều năm, nếu mấy cái bạn cùng lứa tuổi cũng ứng phó không được, đừng nói a công, sợ là ngài đều đến tức đến mức lấy đế giày đánh con!”

Cố Lưu không khỏi lắc đầu bật cười, điểm điểm đầu Cố Hoài Chi, cười mắng: “Ta mới nói một câu, ngươi lại phản bác thao thao bất tuyệt.”

Cố Hoài Chi cười đắc ý, càng là làm Cố Lưu buồn cười.

Có bạn mới, Cố Hoài Chi cũng không quên Cố Ngưng Chi ở Ngu Xuyên, viết thư nói cho hắn chuyện này, sợ hắn xem không hiểu, Cố Hoài Chi chẳng những tận lực viết thông tục, còn vẽ không ít tranh.

Không bao lâu, Cố Hoài Chi thu được Cố Ngưng Chi hồi âm, chữ trong thư lớn nhỏ không đều nhau, Cố Hoài Chi vừa xem là biết đây là thư Cố Ngưng Chi tự tay viết. Trong thư, Cố Ngưng Chi nghiêm túc chỉ trích hành vi không phụ trách nhiệm, bỏ đệ đệ, một mình đi chơi của Cố Hoài Chi, hơn nữa phẫn nộ mà tỏ vẻ, thuyền nhỏ hữu nghị muốn lật mấy ngày, hắn cũng phải đi tìm bạn nhỏ mới chơi cùng. Cuối cùng, Cố Ngưng Chi còn nói, mấy đồ vật này chơi cũng quá vui, mau nói cho ta nha!

Cố Hoài Chi bật cười, lại gửi cho hắn một phong thư khác.

Trong lúc đó, Cố Hoài Chi lại đi phủ Thứ Sử tìm bọn Triệu Mãnh chơi lần nữa, lần này lại có trò khác, đoàn người chạy tới Diễn Võ Trường so tài bắn cung.

Cố Hoài Chi phía trước ở trang viên luyện bộ khúc cũng thử luyện qua bắn tên, tự nhận kỹ thuật còn khá tốt, kết quả bị một đống bạn cùng lứa tuổi ngược, xếp thứ 3… từ dưới lên —— hai người lót đế phân biệt là Lục Bình Chương cùng Phùng Thích.

Lúc này, Cố Hoài Chi nhịn không được cảm khái di truyền thật là đồ vật thần kỳ Cố Hoài Chi cứ như vậy vô cùng vui vẻ mà cùng các bạn nhỏ chơi đến ăn tết. Khi ăn tết, Cố Hoài Chi đã cùng bọn chơi vô cùng quen thuộc, con tặng năm lễ cho nhau.

Đầu xuân, khi gặp lại, Phùng Thích lặng lẽ nói với mấy người Cố Hoài Chi: “Trong khoảng thời gian này cha ta luôn là mặt ủ mày chau, nói là gần đây mưa to không ngừng, theo rất nhiều sách sử ghi lại, Hoàng Hà rất có thể lại vỡ đê

Triệu Mãnh với mấy thứ này cũng không có khái niệm, còn đang hỏi: “Hoàng Hà ở đâu? Chúng ta Vân Châu sẽ gặp tai hoạ sao?”

Lục Bình Chương tắc nhíu mày: “Bực này đại sự, vẫn là thiên tai, không nên lén đàm luận.”

Đời trước Cố Hoài Chi cũng nghe qua một chút việc Hoàng Hà vỡ đê, Hoàng Hà tuy rằng là sông mẹ của Hoa Quốc, nhưng vị mẫu thân này lại là vị lão mẫu thân táo bạo, cách mấy năm liền phải quyết đê một lần. Trong lịch sử, cơ hồ trong lúc tại vị của mỗi vị đế vương đều có ghi lại việc trị Hoàng Hà.

Lời này của Phùng Thích, Cố Hoài Chi cơ bản tin hơn phân nửa, nghe nói Triệu Ký đã tìm người trình tấu việc này, Cố Hoài Chi cũng chỉ có thể hy vọng triều đình lần này có thể cấp lực một chút.

Quả nhiên, không bao lâu, Kỳ Châu truyền đến chuyện Hoàng Hà vỡ đê. Lúc này đây, số lượng nạn nhân bị tai ương vượt qua bốn vạn. Thừa tướng Từ Quý Lăng thập phần nhanh chóng làm tốt an bài cứu tế, theo lý tới nói cái nồi này cũng không nên đội nên đầu hoàng đến, Nhưng phía trước triều đình liên tiếp làm tao thao tác đã làm dân chúng hoàn toàn thất vọng, lần này Hoàng Hà vỡ đê, thành cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.

Ba tháng trung tuần, nghĩa quân đầu tiên của Kỳ Châu chính thức kéo cờ hiệu, giận mắng Hưng Triều “Hoàng đế bất nhân, trời cao hàng giận, làm bá tánh tao ương.”

Vì thế, bọn họ quyết định thuận theo ý trời, phản hôn quân, trọng định thiên hạ, tìm cho dân chúng một đường sống.

Nghĩa quân này vừa xuất hiện, các bá tánh ở Châu khác bị sinh hoạt đè ép không chịu nổi nữa cũng ngo ngoe rục rịch.

Loạn thế, chính thức tiến đến.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.