Thế Gả Hào Môn: Nghiêm Tổng! Xin Buông Tha

Chương 46: Phản ứng gay gắt



Đến chiều, Nghiêm Uy đi làm về vừa bước vào bên trong đã nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn, đồ đạc bị vỡ nát nằm dưới sàn, gương mặt của anh ngay lập tức đanh lại, hai mày nhíu chặt, lãnh đạm hỏi quản gia Trần: “Đã có chuyện gì xảy ra thế? Sao mọi thứ lại trở nên như thế? Là ai đã làm ra chuyện này?”

Quản gia Trần kể lại cho Nghiêm Uy nghe hết những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay: “Thưa thiếu gia đây đều là do Nghiêm Uyên tiểu thư làm vỡ, cô ấy dường như là đang cố ý bởi vì khi thiếu phu nhân mang đồ ăn vào phòng thì cô ấy bảo không ngon, muốn đổi món mới rồi sau đó lại bảo đã nguội rồi không muốn ăn, nước uống cũng thế, thiếu phu nhân tức giận nói là ăn hay không thì tùy Nghiêm Uyên tiểu thư nên Nghiêm Uyên tiểu thư đã giận dữ đập vỡ hết đồ đạc.”

Sắc mặt của Nghiêm Uy trở nên khó coi, anh im lặng không nói gì thêm đi lên phòng, chân vừa nhấc đi được vài bước thì lại nghe một số người hầu nói chuyện với nhau anh mới biết, không chỉ có chuyện ăn uống mà ngay cả rèm cửa Nghiêm Uyên cũng muốn gây chuyện, sắc mặt của Nghiêm Uy càng khó coi hơn, không ngờ Nghiêm Uyên có thể làm loạn đến mức này, anh xoay người lại hỏi quản gia Trần: “Nghiêm Uyên đâu rồi bác?”

“Nghiêm Uyên tiểu thư đang ngủ trong phòng thưa thiếu gia.” Quản gia Trần ngay lập tức trả lời, những người hầu bàn tán với nhau nghe anh lên tiếng thì giật thon thót vội vàng chào anh rồi đi làm việc không dám nói gì thêm nữa.

Nghiêm Uy nghe thế thì đi lên phòng thay đồ, đợi Nghiêm Uyên thức dậy anh hỏi chuyện sau, tắm rửa xong anh bước xuống đảo mắt một vòng quanh biệt thự rồi cất tiếng hỏi người hầu: “Thiếu phu nhân đâu rồi?” Từ khi anh quay về cho đến giờ vẫn chưa hề nhìn thấy bóng dáng của Lý Nhược đâu cả, với tính cách của cô không biết là cô đã giận đến mức nào rồi?

Người hầu cung kính trả lời: “Thưa thiếu gia, thiếu phu nhân đang cùng với Nhã tiểu thư ngắm hoa, trò chuyện ở vườn hoa ạ.”

Nghiêm Uy chậm rãi bước ra vườn hoa tìm Lý Nhược, hai người các cô vừa thấy anh liền dừng nói chuyện, Nhã Phượng Ly thấy anh đã về thì ngay lập tức đứng dậy nói với Lý Nhược: “Nghiêm tổng về rồi thì tớ an tâm về đây.”

Lý Nhược khẽ gật đầu tiễn bạn thân của mình ra cửa, tiễn xong cô không nói với Nghiêm Uy câu nào mà đi lên phòng nghỉ ngơi, nguyên một ngày nay cô đã quá mệt mỏi rồi. Buổi tối, Nghiêm Uyên vừa thức dậy đã bám lấy Nghiêm Uy không buông, đến lúc ăn thì cô ta lại bắt đầu khóc lóc, xin lỗi Lý Nhược: “Lý Nhược! Tôi thành thật xin lỗi cô vì chuyện lúc sáng, do tính tình của tôi khá nóng nảy lại thêm chân bị như thế nên tôi mới cáu gắt, khó chịu như thế, cô hãy bỏ qua cho tôi nha.” Nghiêm Uyên quay qua xin lỗi Nghiêm Uy, bày ra bộ mặt đáng thương: “Nghiêm Uy! Em xin lỗi vì đã đập vỡ đồ đạc trong nhà, dù sao cũng chỉ là một vài món đồ đạc nho nhỏ anh sẽ không vì mấy món đồ đó mà tính toán với em đâu đúng không?”

Lý Nhược bĩu không tin vào mắt mình, Nghiêm Uyên thay đổi 180 độ, lật mặt còn lật nhanh hơn cả bánh tráng, trước giờ cô chỉ nghe nói bây giờ được tận mắt chứng kiến đúng là được mở mang tầm mắt. Lý Nhược vừa định cất giọng nói thì Nghiêm Uy lên tiếng: “A Nhược! Em hãy bỏ qua cho em ấy đi, đừng tức giận nữa, tính tình của Nghiêm Uyên vốn dĩ là như vậy, tuy có hơi kích động, nóng nảy nhưng chung quy bản tính vẫn lương thiện, hiền lành không có gì xấu cả.”

Lý Nhược sửng sốt, tròn mắt nhìn Nghiêm Uy, cô thật không ngờ anh lại đi bênh vực, nói giúp cho Nghiêm Uyên, cái gì mà không có gì xấu cả? Đợi khi nào Nghiêm Uyên giết người phóng hỏa mới gọi là xấu sao? Lý Nhược cười lạnh khẽ lắc đầu lười phản bác lại, trong lòng thầm mắng Nghiêm Uy cái gì cũng thông minh, nhạy bén chỉ có chuyện nhìn người là ngu ngốc, mắt có vấn đề, đã tức Nghiêm Uyên rồi bây giờ anh lại càng khiến cho cô tức tối thêm.

Vừa ăn xong, còn chưa kịp rời khỏi bàn ăn thì mấy người họ hàng của Nghiêm Uy lại đến, Lý Nhược thở hắt một hơi cảm thấy sắp có chuyện chẳng lành đến với cô nữa rồi, ăn chỉ có một bữa cơm thôi cũng không nuốt trôi nổi.

Thím năm vừa đến đã lên tiếng trách móc Lý Nhược không ngừng: “A Nhược! Cháu cũng thật là, Tiểu Uyên đang bị thương như thế cũng là do cháu gây ra, cháu không chăm sóc tốt Tiểu Uyên thì thôi tại sao cháu lại tỏ thái độ, bắt tay với bạn của cháu bắt nạt nó hả? Cháu làm như thế lương tâm không cảm thấy cắn rứt hay sao? Thím thật không ngờ cháu lại là người như thế đấy.” Những người đứng bên cạnh cũng gật đầu phụ họa theo thím năm.

Lý Nhược trợn trừng mắt ngớ người ra, lẩm bẩm trong miệng: “Hôm nay là cái ngày quái quỷ gì thế này?” Cơn tức giận, chịu đựng của Lý Nhược đã lên đến đỉnh điểm, cô không thể nào im lặng nhịn được nữa, còn nhịn được họ sẽ leo lên đầu cô ngồi mất, cô quay sang nhìn Nghiêm Uyên cười nhạt nói: “Cô cũng nhanh đấy chưa gì đã mách đến nơi rồi.”

Lý Nhược xoay lại nhìn mấy người chú thím trước mặt của mình, bắt đầu trút hết sự bực tức, chịu đựng sáng giờ ra: “Thím nói cháu là người như thế đấy là người như thế nào? Cái gì mà trách nhiệm với không trách nhiệm chứ? Vết thương ở chân của cô ta như thế, do ai gây ra thì cô ta tự mình hiểu rõ, cháu nghĩ vết thương đó có phải thật sự do cháu gây ra hay không thì mọi người cũng phải biết rõ chứ? Cháu có lòng tốt chăm sóc như thế là quá tốt rồi, mọi người nói cháu không chăm sóc tốt thì mọi người tự mang cô ta về mà chăm sóc, cháu không có rảnh rỗi đến mức đi chăm sóc cho kẻ điên.”

Tất cả đều bị Lý Nhược làm cho một phen sửng sốt, kinh ngạc, ai nấy đều im bặt nhìn cô, Nghiêm Từ cũng không khỏi kinh ngạc trước thái độ gay gắt của Lý Nhược, tiếp xúc bấy lâu nay đây là lần đầu tiên anh thấy dáng vẻ vô cùng tức giận của cô, anh khẽ nói với Nghiêm Uy: “Nghiêm Uy! Đây là lần đầu tiên anh thấy em dâu tức giận đến như thế, trông cũng khá đáng sợ đấy.”

Nghiêm Uy im lặng không đáp lại Nghiêm Từ, anh chỉ đứng sững sờ ở đấy dõi mắt nhìn theo bóng lưng của Lý Nhược đang đi lên phòng, Nghiêm Uy cảm thấy bản thân đã sai rồi, khi nãy ngồi trên bàn ăn đáng lẽ ra anh không nên bênh vực cho Nghiêm Uyên, nếu không thì Lý Nhược cũng sẽ không phản ứng gay gắt, tức giận đến như thế.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.