Sáng hôm sau, Lý Nhược cố gắng thức thật sớm vừa thay đồ xong cô liền nhanh chóng xuống lầu, đi đến phòng bếp cô ngơ ngác khi không thấy Nghiêm Uy, không lẽ cô đã cố thức dậy sớm như vậy rồi mà vẫn không thể gặp được anh sao? Quản gia Trần thấy Lý Nhược đứng ngơ ngơ ngác ngác ở đấy thì bước tới hỏi: “Hôm nay sao cháu lại thức sớm thế? Cháu ngủ không được sao?”
“Dạ không, cháu ngủ rất ngon ạ, bác ơi, Nghiêm Uy đã đi làm rồi sao ạ?” Lý Nhược đảo mắt nhìn xung quanh, trong lòng hy vọng anh vẫn chưa đi.
Quản gia Trần khẽ lắc đầu trả lời: “Vẫn chưa, thiếu gia vẫn chưa xuống.” Ông vừa nói xong thì thấy Nghiêm Uy từ trên lầu bước xuống: “Thiếu gia xuống rồi.”
Lý Nhược xoay người nhìn, thấy Nghiêm Uy vẫn chưa đi làm cô thở phào một hơi, cuối cùng cũng có thể gặp anh rồi, muốn gặp anh cứ như là gặp người nổi tiếng, khó khăn quá đi. Nghiêm Uy nhướng đôi mày của mình lên khi thấy cô thức dậy rất sớm, anh hiếu kỳ cất giọng hỏi: “Sao hôm nay cô thức dậy sớm quá vậy?”
Lý Nhược chỉ cười cười không nói gì, cô ngồi vào bàn ăn cùng với Nghiêm Uy, hai người bắt đầu cùng nhau ăn sáng, đang ăn cô ngước mặt lên hỏi anh: “Anh để bụng chuyện tôi giúp Hữu Minh sao?”
“Cô nghĩ sao?” Nghiêm Uy nhìn thẳng vào mắt của Lý Nhược chậm rãi hỏi ngược lại.
“Tôi nghĩ là anh sẽ để bụng chuyện đấy, bởi vì đối với một người trọng mặt mũi như anh thì khi thấy vợ của mình giúp người đàn ông khác hơn nữa đó còn là người yêu cũ của vợ, đối thủ trên thương trường của mình thì nhất định sẽ cảm thấy mất hết mặt mũi, bị sỉ nhục trước Hữu Minh.” Lý Nhược nói ra những gì mà bản thân đã nghĩ, những suy nghĩ này cô đã nghĩ đến sau khi được Nhã Phượng Ly nói ra.
Nghiêm Uy khẽ nhếch môi cười nhẹ, cuối cùng Lý Nhược cũng nghĩ đến việc như thế rồi, anh cất giọng đáp lại: “Đối thủ trên thương trường? Anh ta vẫn chưa xứng để trở thành đối thủ của tôi, anh ta mãi mãi cũng không xứng làm đối thủ của tôi nhưng có một điều cô nói đúng tôi cảm thấy mất mặt, bị sỉ nhục khi người phụ nữ của mình lại đi giúp người đàn ông khác.”
“Tôi xin lỗi, tôi đã không nghĩ đến điều này nhưng tôi giúp Hữu Minh cũng có lý do của mình, anh ta đã nói lần này là lần cuối cùng, từ nay về sau sẽ không làm phiền đến tôi nữa nên tôi mới giúp anh ta.” Lý Nhược giải thích rõ với Nghiêm Uy, trong lòng mong anh sẽ không để bụng chuyện này nữa.
Nụ cười trên môi của Nghiêm Uy ngày một rõ hơn, anh nói: “Chuyện này tôi đã biết rồi, tối hôm qua khi về đến tôi đã vô tình nghe cô và Hữu Minh nói chuyện.”
“Vậy tại sao anh không nói sớm? Làm hại tôi phải thức dậy thật sớm để giải thích rõ mọi chuyện.” Lý Nhược tròn mắt nhìn Nghiêm Uy, giọng điệu hơi trách móc, càng nói giọng của cô càng nhỏ lại rồi cúi đầu cặm cụi ăn tiếp.
Nghiêm Uy khẽ bật cười một tiếng sau đó tiếp tục ăn, không hiểu sao hôm nay bữa ăn sáng này anh và cô ăn ngon vô cùng, mối quan hệ giữa hai người đã có thêm một bước phát triển.
– —————————————————
Ở nhà chú năm của Nghiêm Uy, bác hai gái và thím năm đang ngồi trong phòng nói chuyện, bàn bạc tìm cách tiếp tục gây khó dễ cho cả Nghiêm Uy và Lý Nhược, thím năm cảm thấy chỉ có hai người thì không nghĩ ra cách được bèn lấy điện thoại muốn gọi cho những người khác đến nhưng chưa kịp gọi thì bỗng có một số lạ gọi đến, bà hơi chau mày lại, nói: “Số này là của ai vậy chứ? Sao lại vào máy của em?”
Thím năm ấn nút nghe máy, điện thoại vừa kề vào tai bà đã nghe một giọng nói vô cùng quen thuộc cất lên: “Mẹ! Con là Tiểu Uyên của mẹ đây.”
“Tiểu Uyên? Là con thật sao? Con đã đi đâu suốt mấy năm nay thế? Mọi người ở Nghiêm rất là nhớ con.” Thím năm đứng bật dậy khi biết người bên kia là Nghiêm Uyên, bà không giấu được sự vui mừng của mình khi Nghiêm Uyên liên lạc về.
“Vâng, là con, Tiểu Uyên của mẹ, con xin lỗi vì đã không nói lời nào mà đã rời khỏi mọi người một thời gian dài như thế.” Nghiêm Uyên xúc động nghẹn ngào nói với bà.
Bác hai ngồi bên cạnh biết Nghiêm Uyên liên lạc đến cũng đứng ngồi không yên, thím năm nói chuyện với Nghiêm Uyên được một lúc nữa thì cúp máy, bà vui mừng quay sang nói với Nhuệ Lan: “Tiểu Uyên nói nó sắp quay trở về đây rồi.”
Thím năm, bác hai gái vô cùng vui mừng khi nghe tin Nghiêm Uyên sắp quay trở về, hai người mau chóng đi nói cho tất cả mọi người biết chuyện này, hai người cũng không quên báo cho Nghiêm Uy và Lý Nhược biết.
Nghiêm thị
Ngồi trong phòng làm việc, Nghiêm Uy cho gọi trợ lý Ngô vào rồi dặn dò: “Lịch trình của nửa tháng sau cậu hãy hủy bỏ hết cho tô đi, nửa tháng tới tôi sẽ đi du lịch ở Pháp cùng với A Nhược, cậu hãy đi sắp xếp mọi chuyện đi.”
Những lời nói của Nghiêm Uy đã khiến trợ lý Ngô kinh ngạc, hai mắt mở to hết cỡ dường như đang nghi hoặc không biết bản thân có đang nghe lầm hay không? Xác định bản thân không có nghe lầm anh nhanh chóng gật đầu rồi đi sắp xếp. Nghiêm tổng đã thay đổi rồi, đã biết bắt đầu rung động trước một người phụ nữ, cách xưng hô cũng khác.
Chuyến đi du lịch Pháp này Nghiêm Uy sẽ giấu đến ngày đi để cho Lý Nhược một bất ngờ, sở dĩ anh muốn cùng cô đi du lịch ở Pháp là vì có lần anh vô tình nhìn thấy dáng vẻ thích thú, say mê nước Pháp của cô, chính vì điều này mà Nghiêm Uy đã cố thu xếp công việc muốn đưa Lý Nhược đi chơi.
– ———————————————
Nghiêm gia
Buổi chiều, Nghiêm Uy vừa đi làm về thì thím năm cùng bác hai gái đến, hai người họ dường như là đang chờ đợi anh đi làm về thì đến ngay lập tức. Vừa bước vào, thím năm đã lên tiếng nói với Nghiêm Uy: “Nghiêm Uy! Thím có một tin tức vô cùng tốt muốn nói với cháu đây, lúc sáng Tiểu Uyên đã liên lạc với thím nói là nó sắp quay trở về đây rồi.”
Nghiêm Uy vừa nghe thím năm nhắc đến Nghiêm Uyên sắc mặt của anh ngay tức khắc trở nên tối sầm, Lý Nhược hơi chau mày, lại là Nghiêm Uyên, cô quan sát thấy sắc mặt của anh thay đổi thì trong lòng càng hiếu kỳ muốn biết Nghiêm Uyên là ai? Rốt cuộc là có mối quan hệ như thế nào giữa Nghiêm Uy, người của Nghiêm gia và kể cả Hữu Minh, nhưng mỗi lần người khác nhắc đến gương mặt của anh đều rất khó coi, đáng sợ cô không dám hỏi.
Tâm trạng của Nghiêm Uy đã xuống ở dưới mức âm, anh lạnh nhạt nói với thím năm và bác hai gái: “Cô ta về thì có liên quan gì đến cháu chứ? Hai người đến đây nói với cháu làm cái gì?” Lời nói vừa dứt, anh xoay người đi lên phòng của mình, anh không muốn đứng ở đây nghe hai người nói về Nghiêm Uyên nữa, một câu một chữ cũng không.
Mục tiêu của hai người phụ nữ này chuyển sang Lý Nhược, thím năm tiến đến gần hỏi cô: “A Nhược! Chắc là cháu đang rất hiếu kỳ, tò mò muốn biết Tiểu Uyên là ai lắm đúng không? Nếu cháu muốn biết thì ngay bây giờ cháu hãy cùng thím và bác hai đi ra ngoài quán cà phê, thím sẽ nói cho cháu biết mọi chuyện.” Bà không dám tùy tiện nói về Nghiêm Uyên ở đây, bà sợ nếu Nghiêm Uy biết được sẽ không tha cho bà.
Lý Nhược liếc mắt nhìn lên phòng của Nghiêm Uy, chần chừ một lúc thì đồng ý đi theo thím năm và bác hai gái ra quán cà phê nói chuyện.