Edit: melbournje
?
Lúc này trời đã sáng tỏ, trợ lý của hai người mang bữa sáng đi tới.
Nhưng hôm nay Ngụy Tiếu Vũ thật sự một chút khẩu vị đều không có.
“Cậu ăn đi, tớ thật sự không kiên trì nổi, đi ngủ trước đã.”
Nói rồi cô ấy đứng lên đi tới ghế nằm xuống, cầm áo khoác phủ lên đầu.
Nhưng mà, ngủ không đến mười phút, trợ lý của cô liền đi tới lay tỉnh, nhỏ giọng nhắc nhở: “Chị Vũ, đi trang điểm.”
Lúc này, một người đã thay đồ cổ trang đi tới, đứng trước mặt Ngụy Tiếu Vũ.
“Chị Vũ, em mua cho chị một phần cà phê, chị có muốn uống không?”
Đồng Kiều bị thanh âm này hấp dẫn, ngẩng đầu nhìn, là cô gái rủ mình chơi game, xong rồi còn nói xấu trong đoàn phim rằng cô là một người rất có thế lực, hình như tên là Lâm Lâm.
Ngụy Tiếu Vũ vừa tỉnh nhíu mày khoát tay: “Hiện tại tôi không muốn uống, cảm ơn.”
Nói rồi đem áo khoác đưa cho trợ lý, đứng lên, chuẩn bị đi đến phòng trang điểm.
Lâm Lâm vẫn như cũ chưa từ bỏ ý định: “Chị Vũ, cà phê này em phải đứng xếp hàng rất lâu mới mua được.”
Ngụy Tiếu Vũ nghe trong giọng nói của cô ta tràn đầy ủy khuất, vì ở trước mặt mọi người cũng nên giữ hình tượng cho mình, cô vẫn lộ ra một nụ cười lễ phép, đem cà phê nhận lấy.
“Cảm ơn cô, bao nhiêu tiền, để tôi nhở Tiểu Thư chuyển cho cô.”
Thấy Ngụy Tiếu Vũ nhận cà phê, Lâm Lâm lập tức mỉm cười: “Không cần không cần, về sau hi vọng chị Vũ chỉ bảo người mới chúng em, em thế thôi nhưng diễn vẫn còn rất dở, trước đó nhìn thấy chị rất kích động, nhưng một mực không dám tới nói chuyện cùng…….”
Ngụy Tiếu Vũ nghe, khóe miệng không khỏi co lại, lúc này, trợ lý Tiểu Thư đứng bên cạnh hợp thời đi lên đánh gãy cô ấy: “Không có chuyện gì, người đẹp, bây giờ chúng tôi cần phải đi trang điểm.”
Nói rồi cùng Đồng Kiều nói một tiếng, liền đưa Ngụy Tiếu Vũ rời đi.
Lâm Lâm hình như còn chưa nói xong, thấy các cô đi rồi, có chút tức giận dậm chân, quay đầu liếc Đồng Kiều đang im lặng xem kịch, hừ một tiếng, quay người đi ra.
Đồng Kiều nằm không cũng trúng đạn biểu thị rất ủy khuất, nhưng miệng nở một nụ cười, bất đắc dĩ lắc đầu.
Xem ra Lâm Lâm này nhìn cô với Ngụy Tiếu Vũ, coi là cô chủ động bắt chuyện, cho nên cô ta cũng cả gan đi thử một chút.
Nhưng mà, kết quả không ổn cho lắm.
***** *
Ngày hôm nay Đồng Kiều diễn một cảnh cùng Ngụy Tiếu Vũ, cô là một trong những nha hoàn đứng bên người nữ chính.
Đoạn thời gian trước diễn cùng nữ chính toàn là đối thủ trong phim, không thì là quay hồi ức.
Ngày hôm nay lại khác biệt.
Hôm nay là ngày nam chính Lưu Phan Dịch vào đoàn làm phim.
Ngày khai mạc phim, cô không có đến, nghe Ngụy Tiếu Vũ nói ngày đó Lưu Phan Dịch có đến đây.
Buổi tối còn cùng đạo diễn và nhà sản xuất, cùng các diễn viên quan trọng gặp măt, về sau liền rời đi, bận việc chỗ khác.
Đã khai máy được một tuần, anh mới xong công việc, chuyên tâm trở về quay phim.
Trước đó đã để diễn viên phụ quay trước, chờ đến mặt trời lên, mới bắt đầu quay cảnh nam nữ chính cùng đối thủ.
Đồng Kiều không có lời thoại ngồi học tập quan sát ở bên ngoài, nhưng mà vừa mới bắt đầu Ngụy Tiếu Vũ nhìn thấy Lưu Phan Dịch quá khẩn trương, luôn luôn xảy ra vấn đề, NG hẳn 3 lần.
Đạo diễn càng giận mà không dám nói gì, một mực đè ép lửa giận ôn tồn để Ngụy Tiếu Vũ vạch sai lầm.
Dù sao Ảnh hậu cũng là Ảnh hậu, rất nhanh liền lấy trạng thái, kĩ thuật diễn trong nháy mắt đi lên.
Lưu Phan Dịch đã gặp mạnh thì càng mạnh, kĩ nănh không ngừng tăng, Đồng Kiều lại thu hoạch được rất nhiều.
Lưu Phan Dịch hình như còn chưa biết tâm tư của Ngụy Tiếu Vũ đối với mình, hai người như là bạn bè trêu ghẹo nhau.
Đặc biệt khi Ngụy Tiếu Vũ nói đến game, hai người càng hợp.
Cô giống như là đem sư phụ Đồng Kiều quên đi, một mực lôi kéo Lưu Phan Dịch lập team.
Tám giờ tối, Đồng Kiều nhận được tin nhắn của Ngụy Tiếu Vũ, nói muốn cùng Lưu Phan Dịch ra ngoài ăn khuya, hỏi cô muốn đi hay không.
Đồng Kiều rất hiểu chuyện, để tạo không gian riêng cho hai người nên từ chối, còn quan tâm nhắc nhở cô ấy một câu.
Tắm rửa xong, Đồng Kiều nằm ở trên giường, nhớ tới lời Ngụy Tiếu Vũ phàn nàn sáng nay, cầm điện thoại di động lên cho nhắn tin cho Ngụy Cẩn Hằng.
“Ngụy Tổng.”
Đối phương rất mau trả lời: “Ừm.”
Đồng Kiều do dự không biết nói thế nào.
Cũng không thể nói thẳng rằng cảm ơn anh vì hôm qua đã răn đe Ngụy Tiếu Vũ.
Nếu như người ta thật sự không ngủ được nên muốn nói chuyện cùng em gái, căn bản không quản chuyện của cô, nói như vậy chẳng phải ra vẻ tự mình đa tình rồi.
Càng nghĩ, cô vẫn chỉ nhắn một câu: “Tối hôm qua, cám ơn anh.”
Lần này, coi không có lập tức nhận được tin nhắn.
Cô khoanh tay, tâm tình thấp thỏm chờ, muốn biết đối phương sẽ nói gì.
Thời gian trôi qua ba phút, ngay lúc Đồng Kiều cho là anh không có ý định trả lời, điện thoại trong tay đột nhiên chấn động, dọa cô nhảy một cái.
Cô nhìn lại, người gọi đúng là Ngụy Cẩn Hằng.
Cô không kịp nghĩ nhiều, đem điện thoại nhận: “Alo, Ngụy Tổng.”
Ngụy Cẩn Hằng trực tiếp mở miệng hỏi: “Cô muốn cảm ơn tôi cái gì?”
Buổi tối, như kiểu có thể xoay chuyển tâm tình con người vậy.
Vốn là một vấn đề bình thường, có thể âm thanh trầm thấp từ tính kia, Đồng Kiều dĩ nhiên nghĩ hơi nhiều.
“Hả… không có gì?”
“Các cô kết thúc công việc rồi?” Ngụy Cẩn Hằng cũng không nói vấn đề đó nữa, chuyển sang chủ đề khác.
“Ừm.” Đồng Kiều nhu thuận trả lời, thậm chí còn vô ý thức gật đầu.
“Ăn cơm tối chưa?”
“Nếm qua.”
“Cơm hộp?”
“Ừm.”
“Tôi còn chưa ăn.”
Đồng Kiều trong lúc nhất thời nghẹn lời, nhưng rất nhanh phản ứng, hỏi: “Anh muốn ăn cái gì, tôi mời anh.”
Đồng Kiều còn tưởng rằng đối phương sẽ nói không cần, sẽ tự ăn các thứ.
Không nghĩ tới Ngụy Cẩn Hằng không do dự, nói thẳng: “Được.”
“….” nước tát ra ngoài, đương nhiên không có thu hồi lại được, huống chi đối phương vẫn là người bao nuôi cô.
“Anh hiện tại ở đâu? Tôi đi tìm anh.” Nói, Đồng Kiều từ trên giường ngồi dậy.
“Tôi đi đón cô.”
“Được.”
Cúp máy, Đồng Kiều xuống giường thu dọn.
Ngụy Cẩn Hằng hẳn là ở trong nội thành, cách chỗ bọn họ quay không xa, hơn nửa giờ liền đến.
Ban đêm nhiệt độ thấp, Đồng Kiều từ khách sạn ra, nhìn thấy chiếc xe màu đen dừng lại ở cửa, chui vào.
Hai người ăn cơm, Ngụy Cẩn Hằng chưa hề nói sẽ đưa cô về, Đồng Kiều liền rõ là có ý gì.
Ở khách sạn năm sao của Ngụy Cẩn Hằng.
Khách sạn vốn để tạm thời đi ngủ, hiện tại lại biến thành tạm thời “đi ngủ”.
Gian phòng rất xa hoa, lại lộ ra chút hương vị sắc tình.
Vào phòng, Đồng Kiều không biết làm sao ngồi ở trên giường, dứt khoát cầm lấy điều khiển mở TV, mở đại một bộ phim, hóa giải không khí ngột ngạt.
Ngay tại lúc cô nghiêm túc chọn phim khác, một thân ảnh cao lớn ngăn ở trước mặt cô.
Ngụy Cẩn Hằng cách cô rất gần, Đồng Kiều bị áp lực quanh người anh áp chế nên không biết làm sao.
Mở mắt to, ngẩng đầu nhìn anh.
Ngụy Cẩn Hằng thì ôm lấy khóe miệng nhìn cô, ngón tay thon dài cầm ở cằm của cô, nhẹ sờ lên môi.
“Mệt không?” Thanh âm anh khàn khàn.
Đồng Kiều nhìn anh mê người, nhẹ gật đầu, lý trí trở về, lại tranh thủ thời gian lắc đầu.
Phát giác ý nghĩa của việc mình lắc đầu, gương mặt của cô trong nháy mắt hiện lên một chút ửng đỏ.
Ngụy Cẩn Hằng thấy cô ngượng ngùng, không khỏi cười khẽ một tiếng.
Đồng Kiều nhìn anh cúi xuống, khẩn trương trừng to mắt nhìn anh, cả người cô đều bị bao phủ bởi bóng hình anh.
Chóp mũi truyền đến hương thơm ngọt, đây là mùi trầm hương nhỉ.
Mờ mịt, u tĩnh, hít vào trong mũi, cổ họng phát ngọt.
Bất cứ nước hoa gì đều không so sánh được với mùi hương này.
“Nhắm mắt.” Đồng Kiều nghe được âm thanh mang theo ý cười, nghe lời đem con mắt nhắm lại.
Một đôi môi ấm áp dán trên môi của cô.
Nụ hôn của anh cũng như người anh, nhìn thì như không có lực, thật ra dị thường bá đạo, cô không phát hiện ra anh đã nắm quyền làm chủ.
Hai tay Đồng Kiều chống đỡ ở trước ngực của anh, ngửa đầu chìm đắm trong đó.
Đồng Kiều bị hôn đến có chút khó thở.
Thẳng đến khi một đôi tay ôm lấy cô, cô bị động tác đột ngột này làm giật nảy mình.
Hai tay theo bản năng ôm lấy cổ của anh.
Nhìn anh hướng vào phòng tắm.
“Tôi có thể tự đi.”
Người đàn ông không để ý đến.
Đồng Kiều lần đầu tiên cùng anh tắm rửa, đứng trong phòng tắm lo sợ bất an, ở trước mặt anh, cô bây giờ không có dũng khí cởi quần áo.
Trái lại, Ngụy Cẩn Hằng thật là một người hung ác không nhiều lời.
Anh đã cởi quần áo xong, lộ ra thân thể hơi gầy.
Cơ bụng sáu múi khiến toàn thân Đồng Kiều nóng lên.
Người đàn ông nắm lấy vành tai đỏ ửng của cô, cười khẽ: “Cũng không phải chưa thấy bao giờ, sao phải ngại ngùng như thế?”