Đến khách sạn, ba người đứng trước thang máy, Quan Vĩ Lễ để cho hai người có cơ hội giao lưu, cố ý lui về sau một bước.
Một phút đồng hồ trôi qua, hai người cũng không ai chủ động mở miệng.
Quan Vĩ Lễ làm người đứng xem thì lại ngược lại, gấp không chịu được.
Cuối cùng anh thực sự nhìn không nổi sự quỷ dị này, tùy tiện mượn cớ chuồn mất.
Đồng Kiều không rõ cho lắm quay đầu mắt nhìn bóng lưng Quan Vĩ Lễ: “Anh ta…”
“Không cần để ý tới.”
Lúc này thang máy mở ra, Ngụy Cẩn Hằng đi vào trước.
Đồng Kiều thấy cảnh này, đuổi theo sát.
Trong thang máy chỉ có hai người bọn họ, không gian nhỏ hẹp lại yên tĩnh, Đồng Kiều một mực nhìn số đỏ, cảm giác thang máy không ngừng lên cao.
“Bụng còn đau không?”
Ngụy Cẩn Hằng đột nhiên mở miệng, Đồng Kiều trong lúc nhất thời không kịp phản ứng.
“Vẫn…vẫn ổn.” Nói xong lại vội vàng thêm một câu: “Cảm ơn anh vừa rồi chuẩn bị cho tôi nước đường đỏ.”
Lời còn chưa dứt, thang máy đã đến tầng sáu, cửa thang máy mở ra, Ngụy Cẩn Hằng nhường đường, ra hiệu bảo cô đi trước.
Ngụy Cẩn Hằng nói là đến xem hoàn cảnh ăn ở của bọn họ, thật ra cũng chỉ nhìn phòng Đồng Kiều rồi thôi.
Ban ngày những người khác ở đoàn làm phim, cô cũng chỉ có thẻ phòng của mình.
Đến cửa phòng 602, Đồng Kiều ngừng lại, đứng trước cửa, trên mặt có chút quẫn bách nói: “Bên trong rất bừa.”
Ngụy Cẩn Hằng nhẹ gật đầu, “Ừm” một tiếng, liền đứng ở trước cửa đợi cô mở.
Đồng Kiều cũng không nói cự tuyệt, thành thành thật thật lấy thẻ phòng ra.
Cửa phòng mở ra, Ngụy Cẩn Hằng nhìn vào, bên trong đúng thật không tính là sạch sẽ, trên ghế sa lon còn vắt khăn tắm tối hôm qua, trên bàn trà còn có giấy rác của sáng ngày.
Trên giường lớn vẫn như lúc mới dậy, chăn mền vặn vẹo, hành lý bên cạnh mở, bên trong có quần áo của Đồng Kiều.
Nhìn đến đây, Ngụy Cẩn Hằng xoay người sang chỗ khác: “Cho cô năm phút.”
Đồng Kiều nghe được câu này, ánh mắt lóe lên một tia sáng, biết Ngụy Cẩn Hằng đây là giữ lại cho cô chút mặt mũi, cảm kích đem cửa khép hờ, nhanh chóng thu dọn một lần.
Chưa tới năm phút, cô mở cửa ra, giọng điệu thở nhẹ: “Ngụy Tổng, xong rồi, mời vào.”
Ngụy Cẩn Hằng lúc này mới cất bước đi đến, đảo mắt một vòng, thấy không có dấu vết sinh hoạt của đàn ông, nhếch miệng lên cười nhẹ.
Tâm tình đang ngột ngạt tốt lên rất nhiều.
Nhìn thấy trên mặt Ngụy Cẩn Hằng lại phủ lên ý cười, Đồng Kiều thở dài một hơi, rót cho anh cốc nước nóng, đặt ở đối diện anh, người đang ngồi trên bàn trà.
Ngụy Cẩn Hằng nâng cốc lên, nhấp một hớp nước nóng, giống như lơ đãng hỏi: “Cô cùng Trang Nhất Địch quen lâu rồi sao?”
Đồng Kiều lắc đầu phủ nhận: “Không có, cũng chưa lâu lắm, tầm 1 tháng lúc quay phim thôi.”
Ngụy Cẩn Hằng đem ánh mắt rơi vào trên mặt cô, nhìn ra ánh mắt của cô bằng phẳng: “Một tháng, cô cảm thấy mọi người thế nào?”
Đồng Kiều ăn ngay nói thật: “Họ cũng không tệ lắm, ở đoàn làm phim đối với tôi rất chiếu cố.”
Lời nói này xong, Đồng Kiều cảm giác sắc mặt người nam đối diện nên khó coi mấy phần.
Cô vội vàng ngậm miệng, len lén liếc anh vài lần, thận trọng hỏi: “Ngụy Tổng, có phải là tôi nói sai gì rồi?”
Ngụy Cẩn Hằng đem cái ly trong tay thả lại trên bàn trà, tròng mắt che giấu sự không vui, trên mặt lại nở nụ cười nhạt nhẽo: “Vì cái gì hỏi như vậy.”
“Tôi cảm giác anh có chút không vui.”
“Không có.”
Đồng Kiều không dám tiếp tục nói nữa.
Cái “không có” này của anh lại đáng tin quá cơ.
Ngụy Cẩn Hằng là người tính tình rất lạnh nhạt, nhưng cũng không hẳn là lạnh lùng, ngược lại, anh gặp ai cũng luôn nở nụ cười có ba phần lễ phép.
Trước đó anh cười khiến cho người ta có một cảm giác thoát tục thoải mái dễ chịu, nhưng bây giờ mặc dù trên mặt tươi cười, nhưng trong con ngươi lại vô cảm.
Đồng Kiều phát hiện ngày hôm nay tâm tình Ngụy Cẩn Hằng không tốt, tính tình cũng bất ổn định, sợ mình lại nói sai, liền ngậm miệng không nói thêm.
Cô không mở miệng, Ngụy Cẩn Hằng cũng không có ý lên tiếng, trong lúc nhất lại lâm vào cục diện bế tắc.
Cùng Ngụy Cẩn Hằng thi xem ai im lặng lâu hơn, không đến ba phút, Đồng Kiều liền thua trận.
“Ngụy Tổng, nếu tôi nói nhầm hoặc là đã làm sai chuyện gì thì anh trực tiếp nói cho tôi, chí ít để cho tôi biết rõ mình sai ở đâu.” Đồng Kiều khẽ cắn môi nói thẳng.
Tâm tư Ngụy Cẩn Hằng cô luôn luôn nhìn không thấu, để cô tự nói trước, còn hơn để chính anh nói ra.
Ngụy Cẩn Hằng khoát khoát tay, nói: “Chuyện không liên quan đến cô, là vấn đề của chính tôi.”
Nói rồi mắt anh nhìn lên đồng hồ trên cổ tay, nói: “Còn 2 tiếng nữa là ăn cơm trưa, thân thể của cô không thoải mái, đi ngủ trước đi, đợi lát nữa tôi gọi điện thoại bảo cô.”
Đồng Kiều một mặt kinh ngạc: “Ngụy Tổng cùng Quan Tổng không phải muốn đi tham quan đoàn làm phim sao?”
“Hiện tại tôi hơi mệt, muốn nghỉ ngơi chút.”
Nói xong, anh đứng lên đi ra ngoài.
Đồng Kiều bận bịu đi theo, bị anh đưa tay ngăn lại.
“Cô nghỉ ngơi thật tốt đi.”
“Ngụy Tổng anh đi đâu?”
Ngụy Cẩn Hằng không có trả lời, đi ra khỏi phòng.
Đồng Kiều cảm thấy anh chuyến này đến đột nhiên, đi cũng không nói.
Có một loại cảm xúc khó tả.
Ngụy Cẩn Hằng đi xong, cô còn đang suy nghĩ xem mình trêu anh rồi à?
Nhưng mà chắc là do đau bụng lợi hại, mấy lần đánh gãy suy nghĩ của cô, thế nên dứt khoát khỏi nghĩ nữa, dù sao thế giới của đại gia vốn là rất khó hiểu.
Nghĩ như vậy, cô ngâm chân xong rồi nằm ở trên giường mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Ngủ thẳng cẳng một giấc, dậy đã là 2h chiều.
Tỉnh lại thì cô không khỏi ngỡ ngàng. Ngụy Cẩn Hằng không phải nói giữa trưa sẽ gọi điện thoại cho mình sao?
Điện thoại của cô lại không có một cuộc gọi nhỡ.
Cô cấp tốc gọi cho Ngụy Cẩn Hằng, trong điện thoại truyền đến thanh âm trầm thấp: “Tỉnh ngủ?”
“Thật xin lỗi, Ngụy Tổng, tôi…….”
Cô đang nghĩ ngợi xem nên thỉnh cầu tha thứ như nào.
Ai ngờ Ngụy Tổng đây lại không có ý nào muốn truy cứu trách nhiệm: “Thu dọn một chút, xuống ăn cơm.”
Tại phòng nghỉ dành cho khách quý ở khách sạn:
Ngụy Cẩn Hằng ngồi ở trên ghế salon, hai chân duỗi thẳng, trên đùi bày mấy quyển tạp chí.
Quyển tạp chí anh đọc thật dày đã lật hơn nửa, có thể thấy được thời gian anh ngồi đây không ngắn.
Sau mười phút, Đồng Kiều đã tẩy trang toàn bộ, thay quần áo.
Mặc đồ thường ngày, vẽ lông mày, tô son rồi liền hừng hực đi xuống lầu.
Nhìn thấy Ngụy Cẩn Hằng, cô một mặt áy náy, không ngừng xin lỗi: “Thật xin lỗi, tôi quên đặt báo thức…”
Ngụy Cẩn Hằng nhếch miệng lên một cười: “Là tôi cố ý không gọi điện thoại.”
Nói xong anh nhìn người con gái thanh tú trước mắt, hỏi: “Nghỉ ngơi thế nào?”
Đến lúc này, Đồng Kiều nếu như vẫn không rõ chuyện gì xảy ra, vậy chắc cô là đồ đần.
Cái gì tham quan đoàn làm phim, cái gì mà xem xét chỗ ở, thật ra chỉ là cái cớ lôi cô về khách sạn để nghỉ ngơi thôi.
Đột nhiên Đồng Kiều cảm thấy cái mũi chua chua, hốc mắt phiếm hồng, quệt mắt ngay lúc sắp khóc.
Ngụy Cẩn Hằng cười khẽ, đưa tay tùy ý vuốt vuốt đầu của cô, lấy đó làm an ủi.
“Đi thôi, đi ăn cơm.”
“Ngụy Tổng, anh không giận sao?”
Trên mặt Ngụy Cẩn Hằng lộ ra một nụ cười khổ: “Chỉ giận chính mình thôi.”
Ngụy Cẩn Hằng luôn nhìn thấu mọi việc, ngồi ở chỗ này bốn, năm tiếng, làm sao có thể vẫn không rõ tâm tư mình chứ.
Đều nói phụ nữ dễ bị một chút việc nhỏ làm cảm động, có lẽ Đồng Kiều cũng là một trong số đó.
Cô nhớ kỹ có lần Ngụy Cẩn Hằng gửi tin nhắn cho cô bảo đến nhà anh, vừa vặn cô có bà dì tới thăm, anh sau khi biết cũng không có biểu hiện tức giận, còn bảo cô ở nhà nghỉ ngơi thật tốt.
Không nghĩ tới đã qua hơn nửa năm, Ngụy Cẩn Hằng vẫn còn nhớ rõ chu kì của cô.
Ngụy Cẩn Hằng người này rất trầm ổn, tâm tư cũng kín đáo, nhưng Đồng Kiều không nghĩ tới anh lại cẩn thận như thế, lúc ăn cơm cố chọn quán cháo, gọi cho cô bát cháo thịt.
Trên bàn tất cả đều là đồ ăn nóng, trong lúc ăn cơm anh cũng chú ý thân thể cô.
Khác với buổi sáng, lúc này tâm tình Ngụy Cẩn Hằng đã khôi phục như xưa, bình tĩnh.
Ăn cơm xong, Ngụy Cẩn Hằng đưa cô về khách sạn, trước khi đi còn dặn dò hai câu.
Bảo cô nghỉ ngơi thật tốt, sáng mai quay phim nhớ giữ ấm.
Cho đến khi Đồng Kiều tiến vào thang máy, anh mới thu hồi ánh mắt quay người rời khỏi khách sạn.
Đồng Kiều cảm giác thái độ của anh đối với mình có cái gì đó không đúng, nhưng ở chỗ nào, cô lại nói không nên lời.
Trên đường cao tốc về Lâm Châu:
Quan Vĩ Lễ không ngừng nhìn người đàn ông ngồi sau đang nhằm mắt dưỡng thần qua kính chiếu hậu.
Chỉ nhìn đến khi Ngụy Cẩn Hằng mở miệng nói: “Có lời cứ nói.”
Quan Vĩ Lễ kinh ngạc: “Thì ra cậu không ngủ nha.”
Ngụy Cẩn Hằng không để ý đến anh nói nhảm.
Quan Vĩ Lễ thăm dò hỏi: “Hai người các cậu ở trong khách sạn lâu như vậy, sẽ không có chuyện gì chứ…..”
Người phía sau không phản ứng lại.
Quan Vĩ Lễ bị mất mặt: “Thật sự là không hiểu, trước kia tôi thật khôi hài, lại chọn làm bạn cùng cậu, thật cứng nhắc mà.”
“Có thời gian thì đem chuyện của mình mà xử lý đi, chuyện của tôi không cần cậu quan tâm.”
“Chuyện của tôi làm sao không rõ, tôi thích Cố Thần Thần nha, có thể cô ấy luôn cảm thấy tôi đùa bỡn, nên luôn luôn cự tuyệt.”
“Vậy cậu tiếp tục cố gắng.”
Nghe Ngụy Cẩn Hằng cổ vũ như vậy, Quan Vĩ Lễ rất là im lặng.
Anh thấy, chuyện khác, thủ đoạn của Ngụy Cẩn Hằng đều rất cường ngạnh, duy chỉ có với Đồng Kiều là khác.
Thấy cô cùng người đàn ông khác ở một chỗ, rõ ràng rất tức giận nhưng lại không nói, lặng lẽ quan tâm người ta.
Anh đúng thật là chưa từng thấy người đàn ông nào theo đuổi phụ nữ mà không nóng không vội như thế
Trong nháy mắt, chuyện Ngụy Cẩn Hằng cùng Quan Vĩ Lễ đến thị sát đã là chuyện của một tuần trước.
Hôm nay là *ngày Đông Chí, tại phương Bắc, ngày này thường ăn sủi cảo.
*Ngày Đông Chí: Một năm chúng ta có 4 mùa; xuân, hạ, thu, đông. 4 mùa này sẽ chia thành 8 tiết đó là Xuân Lập, Xuân Phân, Lập Hè, Hè Chí, Lập Thu, Thu Phân, Lập Đông và Đông Chí. 8 tiết này ra đời theo lịch cổ đại trung quốc và tên gọi của chúng biểu trưng cho thời điểm khởi đầu một mùa và thời điểm kết thúc một mùa. Đông Chí là tiết cuối cùng trong năm và Ngày Đông chí là mốc thời gian trong tiết cuối năm giúp người Trung Quốc xác định ngày Tết Nguyên Đán của họ. ( Nguồn: Google)
Cơm trưa trong đoàn làm phim chính là sủi cảo.
Đồng Kiều thấy những người khác chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè, cô cũng làm theo.
Một hộp sủi cảo, thêm chữ: Đông Chí vui vẻ!
Đăng xong, rất nhanh liền nhận được không ít like.
Nhưng nhìn thấy được một người, Đồng Kiều hơi kinh ngạc.
Trong ấn tượng của cô, Ngụy Cẩn Hằng là người thích ngồi trong thư phòng đọc sách, tưới hoa, bình thường không có việc gì thì ngay cả điện thoại cũng sẽ không nhìn nhiều.
Lần này anh vậy mà còn xem vòng bạn bè, hơn nữa còn like cho cô.
Đồng Kiều nhịn không được nhắn tin với anh, nói.
Đồng Đồng là Tiểu Khả Ái: Ngụy Tổng, Đông Chí vui vẻ!
Còn gửi kèm một nhãn dán một đứa bé nâng một bàn sủi cảo.
Đồng Kiều còn đang nghĩ đối phương sẽ như trước đây, sẽ không trả lời. . ngôn tình tổng tài
Không nghĩ tới trong nháy mắt đã nhận được phản hồi, đối phương đang nhập……
Ngụy Cẩn Hằng: Đông Chí vui vẻ
Đồng Đồng là Tiểu Khả Ái: Ngụy Tổng hôm nay có ăn sủi cảo không?
Ngụy Cẩn Hằng: Đang họp ở Pháp.
Đồng Đồng là Tiểu Khả Ái: (hình ảnh)
Đồng Đồng là Tiểu Khả Ái: Tôi ăn sủi cảo.
Ngụy Cẩn Hằng nhìn cô gửi ảnh sủi cảo tới, khóe miệng không nhịn được nhếch lên.
Ngụy Cẩn Hằng: Đúng thật lâu rồi chưa ăn.
Đồng Kiều nhìn thấy cậu này, thuận mồm nói: Nếu không chờ anh về nước tôi mời anh ăn?
Ngụy Cẩn Hằng: Được.
Đồng Kiều không nói lời nào, Ngụy đại lão thật đúng là không khách khí.
Đồng Đồng là Tiểu Khả Ái: Vậy anh thích ăn bánh nhân gì?
Ngụy Cẩn Hằng: Giáng Sinh cô thích gì quà gì?
Tin nhắn của hai người gần như là gửi cùng lúc.
Đồng Kiều sửng sốt một chút, mới nhớ tới, ba ngày nữa, chính là Giáng Sinh.
Đồng Đồng là Tiểu Khả Ái: Không có muốn quà gì.
Ngụy Cẩn Hằng: Quà gì cũng được.
Đồng Kiều nói đùa: Không kén ăn, rất dễ nuôi mà
Ngụy Cẩn Hằng: Ừm.
Hai người mỗi người một câu mà nói chuyện.
Thẳng đến khi Ngụy Cẩn Hằng nói bận, Đồng Kiều mới phản ứng được, nhìn khung chat, kinh ngạc không thôi.
Đây cũng là lần đầu tiên hai người nhắn tin Wechat nhiều như vậy.
Bình thường lúc gặp mặt, anh đều không nói được mấy câu.
Không nghĩ tới lần này trên Wechat lại cùng cô nói mấy chủ đề thiếu dinh dưỡng.
Ba ngày trôi qua, nói nhanh không nhanh, nói chậm không chậm.
Buổi chiều nọ, có không ít diễn viên có bạn bè tới thăm, tặng quà cho nhau, ngay cả vợ con đạo diễn Thẩm cũng tới.
Ông ấy cao hứng, liền cho đoàn làm phim nửa ngày nghỉ.
Đồng Kiều cũng cho trợ lý Tiểu Thượng đi dạo phố, chính mình trở lại khách sạn, tẩy trang, tắm rửa nằm ở trên giường chơi game.
Một ván còn chưa kết thúc, điện thoại Đồng Kiều rung một cái.
Cô trở về Wechat xem, lại là Ngụy Cẩn Hằng gửi tin nhắn.
Ngụy Cẩn Hằng: Ra ngoài một chút?