Thay Tỷ Tỷ Gả Cho Nhân Vật Phản Diện

Chương 48: Lục Tễ thật giàu nha!!



Toàn bộ ngày tết đều rất bận rộn.

Sau khi tham gia đại yến, chính là chúc tết đưa quà lẫn nhau trong ngày lễ.

Cũng may Lục Tễ có thân phận cao, trừ vài vị lão thần đức cao vọng trọng, cơ bản không cần đến chỗ khác chúc tết. Chỉ cần ở nhà, chờ người khác lại đây chúc tết là được.

Vì thế, mỗi ngày Lục Tễ với Tô Đào đều đổi một thân đồ mới, ở nhà tiếp đãi khách nhân. Dù như thế, Tô Đào cũng có chút mệt mỏi choáng váng.

Không dễ gì nhịn đến yến hội buổi tối qua đi, năm mới này mới xem như hoàn thành.

Dựa theo tập tục Đại Chu, quan viên mùng tám bắt đầu thượng triều. Tô Đào không khỏi nhìn Lục Tễ, làm quan cũng không dễ dàng a.

Sau mùng tám, nàng còn có thể nghỉ ngơi, nhưng Lục Tễ lại bắt đầu bận rộn .

Lục Tễ tất nhiên là nhìn thấy Tô Đào mệt mỏi “Ngày mai nàng ở nhà nghỉ ngơi tốt một chút.”

Tô Đào gật đầu: “Ừm.”

Lúc này nàng thật sự muốn hảo hảo nghỉ ngơi một chút .

Vì thế mùng tám hôm đó Tô Đào đều không làm cái gì, hảo hảo nghỉ ngơi một ngày, đợi đến mùng chín mới bắt đầu bận rộn.

Đầu tiên phải xử lý, chính là quà tết thu được trong ngày lễ. Quà tặng này nọ phải chất đầy vài khố phòng.

Lúc ấy vội vàng nên chỉ mang tới khố phòng cất giữ, hiện tại cư nhiên không thể như thế, phải phân loại rồi an trí thỏa đáng. Để xử lý đống này Tô Đào lại bận rộn cả một ngày.

Bất quá bận bịu thì bận bịu, nhưng nhìn những quà tặng này, Tô Đào vẫn không nhịn được hít một hơi.

Lúc ấy nàng chuẩn bị quà tặng chỉ cảm thấy thịt thà đau rát, hiện tại không chỉ đều thu về, hơn nữa xem ra còn nhiều hơn, chỉ cảm thấy rất có lời.

Đang cảm khái thì Tuyết Liễu tiến lại. Tô Đào hỏi: “Làm sao vậy, có chuyện gì sao?”

Tuyết Liễu cúi đầu: “Hồi phu nhân, lúc nhóm nô tỳ thu thập khố phòng, phát hiện vài khố phòng tích đầy đồ vật, hiện tại bám không ít bụi.”

Tô Đào thoáng nhăn mày.

Lúc trước nàng tiếp quản phủ đệ, đã kiểm tra trêи dưới một lần, sao bây giờ đột nhiên lại xuất hiện mấy cái khố phòng này.

Tô Đào cùng Tuyết Liễu đi xem một chút. Trong khố phòng chứa đầy đồ vật, bên trong bám rất nhiều tro bụi. Hiển nhiên là bị bỏ vào nhiều ngày không lấy ra. Thật lâu, Tô Đào mới rõ tột cùng có chuyện gì.

Nguyên lai là do vài năm trước, Lục Tễ vẫn luôn đóng tại Bắc Cảnh. Khi đó một lần lại một lần thắng trận, tiên đế ban thưởng cho Lục Tễ không ít đồ vật. Mấy thứ này lại không thể đưa đến Bắc Cảnh, vậy nên sau đó liền đưa vào phủ.

Còn có người khác đưa quà trong những ngày lễ khác, tất cả đều ở trong đây. Lúc đó người Lục phủ tuy còn ở trong phủ, nhưng cũng không có gan nhúng chàm vật phẩm tiên đế ban thuởng. Vì thế những vật này đều ngoan ngoãn ở trong khố phòng, không ai dám chạm vào một chút. Việc này cứ luôn như thế.

Thẳng đến sau này Lục Tễ hôn mê hồi kinh, sau đó Tô Đào tiếp nhận sự tình trong phủ. Lúc ấy hạ nhân trong phủ lại đổi một đám, sổ sách cũng mất không ít, nên Tô Đào không thấy được sổ sách này.

Vì thế, hôm nay hai cái khố phòng này mới lại thấy ánh mặt trời.

Tô Đào: “…”

Nhìn những bảo bối rực rỡ muôn màu trong khố phòng, Tô Đào thầm nghĩ Lục Tễ thật có tiền nha, nơi này cất giấu nhiều như vậy. Buổi tối Lục Tễ vừa trở về, Tô Đào liền nhắc đến chuyện này.

Nàng hỏi Lục Tễ: “Phu quân, chàng còn nhớ chuyện này không?”

Lục Tễ suy nghĩ một lát, sau đó thành thực lắc đầu.

Vài năm trước sinh tử còn không biết, cho dù là hắn cũng không nắm chắc có thể bất bại.Trong mắt hắn sống còn của bản thân cũng không phải đại sự to tát gì, tất nhiên không có tâm tình tính toán mấy vật ngoài thân. Huống chi trước giờ mấy thứ này vẫn luôn đặt trong khố phòng.

Tô Đào: “…”

Nàng biết ngay mà!

Lục Tễ này bình thường kín đáo cẩn trọng, một tia sai lầm cũng không mắc phải, nhưng cố tình tiền bạc lại không để ý, hoặc thậm chí là không thèm để bụng.

Bây giờ hỏi cũng hỏi rồi, hai người bắt đầu dùng bữa, tiêu thực, rửa mặt. Thẳng đến khi tắm gội thoa hương cao, Tô Đào còn đang suy nghĩ quà tặng này nọ phải xử lý như thế nào. Cũng không thể cứ đặt ở khố phòng dính bụi đi.

Lục Tễ thấy Tô Đào có tâm sự, đang thoa hương cao liền dừng.

Hắn hỏi nàng: “Đang nghĩ gì thế?”

Tô Đào lấy lại tinh thần, nói với Lục Tễ ý định của mình.

Lúc nàng đến xem, trong mấy thứ này, trừ ngự tứ có chứa ký hiệu trong cung, những cái khác đều có thể đem bán .

Nhất định có thể bán được một số tiền lớn. Lúc đó dùng chỗ tiền bạc này làm cái gì đó.

Tô Đào nói: ” Ví dụ nhé, chúng ta có thể dùng số tiền kia mua mấy tòa nhà hoặc là cửa hiệu mặt tiền.”

Thời điểm kinh doanh rất có tiền đồ. Cho dù thế nào cũng giá trị hơn chất một đống trong khố phòng.

Tô Đào nói xong nhìn Lục Tễ, chờ hắn trả lời. Không nghĩ đến Lục Tễ dễ dàng nói: “Tốt; đều nghe theo nàng.”

Tô Đào mở to hai mắt, tốt xấu gì cũng là chuyện lớn, sao Lục Tễ đến suy xét một chút cũng không đã đồng ý .

Lục Tễ lại nói: “Hiện tại nàng là nữ chủ nhân trong phủ, mấy chuyện trong phủ đều do nàng quản.”

Chính hắn cũng sẽ nghe theo nàng. Đương nhiên, những lời này hắn không nói ra.

Còn nữa, đề nghị của Tô Đào thật ra rất tốt, cũng có thể để nàng dùng chuyện này luyện tay nghề một chút.

Lục Tễ nhớ ; lúc trước trong tiểu viện mỗi ngày Tô Đào đều ghi sổ tích cóp tiền, chuẩn bị sau này buôn bán nhỏ. Hắn biết, phu nhân của hắn chính là một tiểu tham tiền.

Tô Đào: “Phu quân, chàng thật sự nghiêm túc sao?”

Lục Tễ gật đầu: “Đương nhiên ” hắn dừng một chút lại nói, “Nếu có gì không hiểu, nàng cứ hỏi Phòng ma ma.”

Tô Đào nhìn Lục Tễ nói thật, nàng bỗng cảm thấy áp lực rất lớn. Mới vừa rồi nàng cũng chỉ nghĩ ra vài đề nghị, định để Lục Tễ làm, không nghĩ Lục Tễ vậy mà trực tiếp đem việc này giao cho nàng .

Bất quá ngẫm lại, nàng cũng quản lý trong phủ thời gian dài như vậy, sự tình này cũng không phải không làm được, coi như là luyện tập một chút.

“Được; ta nhất định sẽ xử lý chuyện này thỏa đáng ” Tô Đào nói.

Lục Tễ gật đầu: “Ta tin nàng.”

Tô Đào mím môi, trong lòng có chút hưởng thụ.

Lục Tễ nhìn hương cao trêи bàn: “Hiện tại tiếp tục đi.”

Tô Đào giật mình, nàng mới thoa được một nửa. Không được, nàng phải nhau chóng thoa xong!

Nhìn nàng lu bu một bên, Lục Tễ bật cười.

. . .

Việc này sau khi định ra, Tô Đào liền gọi hạ nhân đem đồ từ trong khố phòng ra. Sau đó phân ra từng dạng. Bất quá đồ vật dù sao cũng rất nhiều, không phải một chốc là có thể xong.

Nhưng Tô Đào cũng không vội, chỉ chầm chậm xử lý. Cuộc sống cứ như thế trôi qua, nhoáng một cái đã qua mười lăm tháng giêng, ngày tết cũng xem như triệt để kết thúc.

Tháng giêng mười lăm vừa qua, thời tiết dần trở nên ấm áp. Như là lập tức sẽ đi vào mùa xuân.

Tô Đào cảm khái, trời đang dần ấm lên.

Tô Đào đang nghĩ ngợi, Lục Tễ đã hạ triều trở về, nàng vội vàng lên đón: “Lục Tễ, chàng về rồi.”

Lục Tễ gật đầu: “Ân.”

Nàng thu xếp để Lục Tễ rửa mặt, sau đó dùng cơm. Lục Tễ vừa dùng khăn lau tay, vừa nói: “Đúng rồi, ngày mai ta phải ra ngoài một chuyến, qua vài ngày mới có thể trở về.”

Tô Đào: ” Ra ngoài một chuyến?”

Lòng của nàng không hiểu sao lo lắng, sẽ không cùng hoàng đế có chuyện gì đi.

Lục Tễ vừa thấy thần sắc Tô Đào liền biết nàng đang nghĩ gì: “Nàng yên tâm, chỉ là sự vụ bình thường.”

Từ lúc hắn tỉnh lại, hoàng đế cũng không có động tác gì, lần này cũng chỉ là điều động bình thường.

Tô Đào nghe vậy mới yên tâm: “Vậy là tốt rồi.”

Bất quá tuy nói vậy, nàng vẫn cảm thấy có chút khẩn trương. Chủ yếu từ lúc Lục Tễ tỉnh dậy, nàng vẫn luôn ở cùng hắn không tách ra. Bây giờ Lục Tễ đột nhiên rời đi, nàng đột nhiên có chút hoảng hốt.

Lục Tễ kéo Tô Đào ngồi lên ghế: “Nàng yên tâm, tuy nói ta sẽ rời đi vài ngày, nhưng sẽ lưu lại một đội hộ vệ.”

Những hộ vệ này đều từ tòng quân trung thành lựa chọn ra, nhất định có thể bảo vệ tốt cho Tô Đào.

Lục Tễ lại nói với nàng, hắn rời đi mấy ngày này, nàng cứ trôi qua như bình thường.

Muốn ở trong phủ thì ở trong phủ, nếu chán có thể ra ngoài tìm Giang Nguyệt Ngâm chơi cùng, chỉ cần mang theo hộ vệ là được.

Tô Đào nghe Lục Tễ an bài cẩn thận, chỗ nào cũng suy nghĩ kỹ, cũng yên tâm hơn. Lục Tễ cũng nói, hiện tại kinh thành vững vàng, sẽ không có chuyện gì .

Sáng sớm hôm sau, Lục Tễ chuẩn bị xuất phát. Tô Đào cũng dậy thật sớm đưa hắn ra phủ. Tô Đào ngước mắt nhìn hắn: “Ta trong phủ chờ chàng về.”

Lục Tễ: “Ân.”

Hắn cũng sẽ.

. . .

Sau khi Lục Tễ rời đi, trong phủ vẫn diễn ra theo lẽ thường. Tâm trạng Tô Đào cũng dần dần buông lỏng.

Nàng tính toán tìm Giang Nguyệt Ngâm ra ngoài dạo một chút. Thời tiết đân trở nên ấm áp, nàng cũng theo đó đổi quân áo mùa xuân. Nhưng thật không khéo, nàng chỉ mặc một lần áo xuân, trở về đêm đó liền nóng lên. May mà nhiệt độ không cao.

Nhưng mấy ngày này tốt nhất nàng đừng nghĩ ra ngoài, thật tốt tốt lưu lại trong phủ dưỡng bệnh. Tô Đào thở dài, trong lòng than sao lại xui xẻo như vậy. Sớm biết vậy không đổi áo xuân mỏng như vậy rồi!

. . .

Lục phủ.

Đến chạng vạng, sắc trời dần dần tối.Lục Chinh cùng bằng hữu uống rượu xong trở về. Hắn uống không ít, sau khi trở về nôn rất nhiều, mặt trắng bệch như tờ giấy.

Đường thị vừa tức giận vừa đau lòng.

Thấy Lục Chinh khó chịu như vậy, nàng lại không thể nói gì, chỉ có thể kêu nha hoàn hầu hạ hắn cho tốt. Chờ Lục Chinh từ trong phòng đi ra, Đường thị nhịn không được thở dài.

Thường ma ma nói: “Phu nhân, thiếu gia tuổi còn trẻ, lúc này mới uống nhiều rượu một chút, đợi sau này cưới thê sẽ tốt thôi.”

Đường thị chậm rãi lắc lắc đầu.

Trong lòng nàng biết rõ có chuyện gì, trong lòng con trai buồn khổ, mới nhân cơ hội mượn rượu giải sầu.

Cũng bởi vì Lục Tễ!!!

Đường thị nghĩ tới lúc bị Lục Tễ đuổi ra ngoài kia. Khoảng cách một ngày đó đã qua lâu, nhưng nàng vẫn không thể quên được.

Thân là mẫu thân, lại bị nhi tử đuổi ra ngoài, quả thực là vô cùng nhục nhã! Mà hết thảy căn bản, đều do Tô Đào.

Tấm khăn tay bị Đường thị niết nhăn lại. Nàng quay đầu nhìn Lục Chinh trong phòng.

Không được, nàng phải nghĩ biện pháp. Chờ thời điểm Tô Đào sinh hài tử ra, lúc đó mới thật sự là muộn.

Đường thị nghĩ đến thì sắc mặt tối sầm lại, tên oan nghiệt Lục Tễ kia căn bản không đồng ý bỏ Tô Đào, nàng nên làm gì bây giờ?

Bây giờ còn có biện pháp gì?

Chờ đã.

Đường thị bỗng nhiên nghĩ tới một ý. Chẳng phải chỉ cần khiến Tô Đào không sinh được hài tử là xong sao!

Đây là biện pháp một lần vất vả suốt đời nhàn nhã. Đường thị hít sâu, sau đó nói: “Thường ma ma, ngươi thay ta đi làm một chuyện.”

. . .

Tĩnh Viễn Hầu phủ.

Tô Đào đã bị bệnh mấy ngày. Hiện tại nàng không khỏe, nhưng cũng không ho khan.

Chẳng qua bệnh còn chưa trừ, phải uống thêm mấy ngày thuốc.

Tuyết Liễu bưng thuốc lại: “Phu nhân, thuốc nấu sắp xong, đợi thêm lát nữa không sai biệt lắm là có thể uống.”

Tô Đào gật đầu, lẩm bẩm nói: “Cũng không biết phu quân khi nào trở về.”

Từ đó đến nay nàng vẫn luôn ở trong phủ đợi, không khỏi có chút nhàm chán.

Tuyết Liễu nghe vậy mím môi cười, phu nhân đang nghĩ hầu gia “Phu nhân, hầu gia ước chừng còn một hai ngày nữa là trở về.”

Lục Tễ trước lúc đi nói vài ngày sẽ trở về, ước chừng chính là hai ngày sau .

Tô Đào lại ngồi chốc lát, sau đó nói: “Thuốc nấu chắc được rồi, ngươi giúp ta bưng tới đi.”

Thuốc này rất đắng, Tô Đào thật sự không muốn uống, nhưng vì thân thể, nàng chỉ có thể che mũi uống .

Tuyết Liễu cúi đầu: “Vâng.”

Nàng vừa muốn bưng chén thuốc lên, liền nghe được tiếng bước chân phía ngoài. Tiếng này hiển nhiên không phải của bọn nha hoàn .

Đôi mắt Tô Đào lập tức sáng lên: “Là phu quân trở về.”

Mỗi khi Lục Tễ trở về đều có tiếng bước chân như vậy. Tô Đào vội vàng xuống giường, sau đó tiến ra ngoài.

Người bên ngoài quả nhiên là Lục Tễ.

Hắn mặc một thân trường bào màu xanh, mặt mày thanh lãnh.

Tô Đào có chút kinh hỉ: “Lục Tễ, sao chàng lại trở về nhanh như vậy!”

Dựa theo kế hoạch, đáng lẽ phải hai ngày sau mới có thể trở về. Mấy ngày không gặp, Lục Tễ nhìn nàng: “Sự vụ xong xuôi sớm, ta liền trở về.”

Đứng sau lưng Lục Tễ là Lương Nguyên: “…”

Nào có chuyện sự vụ sớm xong xuôi?

Rõ ràng là liều mạng cưỡi ngựa trở về gấp!

Hiện tại hai đùi của hắn còn đang run rẩy đây! Lương Nguyên oán niệm nhìn Lục Tễ.

Tô Đào thật cao hứng: “Phu quân chàng chạy một đường , nhất định rất mệt, mau trở về phòng nghỉ ngơi.”

Tô Đào nói: “Đúng rồi, chắc chàng còn chưa dùng bữa đi, vừa lúc ta cũng đang chuẩn bị, hai chúng ta cùng nhau ăn.”

Tô Đào lại phân phó nha hoàn đến phòng bếp.

Lục Tễ nhìn nàng sinh động hoạt bát, tâm hắn mới an tĩnh lại.

Tuy lúc trước rời đi chuẩn bị rất kĩ càng, nhưng vẫn còn chút lo lắng cho nàng, hiện tại thấy Tô Đào bình an, hắn mới thật sự yên tâm.

Lục Tễ vừa muốn hỏi nàng đồ ăn bữa tối có gì, liền thấy trêи án kỷ có một chén thuốc đen tuyền: “Tại sao lại có thuốc?”

Hắn nói xong thì mày chau lại.

Tô Đào vội giải thích: “Vài ngày trước ta thay áo xuân ra ngoài, kết quả lại cảm lạnh, nhưng uống thuốc vài ngày, hiện nay đã khỏe hoàn toàn, chàng đừng lo lắng.”

Lục Tễ thấy Tô Đào xác thật không có chuyện gì mới yên tâm.

Lục Tễ sờ chén thuốc, phát hiện thuốc đã nguội, hắn nhìn về phía Tuyết Liễu: “Đem chén thuốc này mang xuống, nấu lại lần nữa rồi bưng lên.”

Thuốc vẫn nên uống nóng mới tốt; bằng không sẽ mất bớt dược tính .

Tuyết Liễu lĩnh mệnh: “Vâng.”

Nàng biết Lục Tễ rất yêu thương Tô Đào, tự mình mang chén thuốc qua.

Tô Đào giải thích: “Ta vừa mới chuẩn bị uống thuốc, chàng liền trở về, mới bị trì hoãn .”

Lục Tễ bất đắc dĩ gật đầu: “Ân, ta biết.”

Hai người ngồi trêи tháp, Tô Đào hỏi Lục Tễ lần này ra ngoài làm gì. Trong phòng nhất thời trở nên náo nhiệt, tiếng nói cười không ngừng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.