Trong cung.
Hôm nay là ngày hội triều. Tham gia đều là trọng thần triều đình.
Một đám đại thần đứng ở hai bên đại điện, hoàng thượng ngồi ngay ngắn trêи long ỷ. Hắn nhìn lướt qua phía dưới.
Người đứng đầu bên trái không thấy bóng dáng, vị trí này rất trọng yếu, có thể đứng đây chỉ có thể là Lục Tễ.
Hoàng thượng hỏi: “Tĩnh Viễn Hầu đâu?”
Thái giám một bên tiến lên: “Hồi hoàng thượng, mới vừa trong phủ Tĩnh Viễn Hầu truyền đến tin tức, nói là Hầu gia thân thể khó chịu, đặc biệt đến cáo nghỉ vài ngày.”
Các đại thần nghe vậy liền liếc nhìn nhau.
Hoàng thượng suy ngẫm một lát, thần sắc trong mắt không đổi, sau đó nói: “Có lẽ trước đó vài ngày Tĩnh Viễn Hầu suy yếu quá nhiều mới như thế.”
Hắn thở dài: “Tĩnh Viễn Hầu cũng vì Đại Chu” hắn nói mắt lại nhìn thái giám một bên: “Chờ tan triều, ngươi đến khố phòng đem những dược liệu quý kia đến Hầu phủ đi.”
Hắn vừa nói xong, một đám đại thần đều cúi người hành lễ: “Hoàng thượng coi trọng thần tử, ban phát thánh ân, thật là minh quân nhân từ.”
Nghe một đám đại thần khen ngợi, sắc mặt hoàng thượng hòa hoãn: “Tốt, các khanh đứng lên cả đi.”
. . .
Chuyện Tô phụ như nhạc đệm qua đi.
Trong phủ yên ổn trở lại.
Thân thể Lục Tễ đến cùng rất khỏe mạnh; đến xế chiều đã tốt lên không ít.
Nhưng Tô Đào vẫn không yên lòng, luôn đứng sau lưng Lục Tễ. Ngay cả thời điểm hắn uống thuốc, đều phải tận mắt nhìn thấy.
Lục Tễ bật cười: “Ta bây giờ đã khá hơn rất nhiều, nàng không cần phải lo lắng như thế.”
Hắn biết Tô Đào quan tâm hắn, chỉ cảm thấy trong lòng mềm mại một mảnh.
Hai người đang nói chuyện, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến chút ồn ào náo động. Như là có thật nhiều người đang đến đây.
Lục Tễ cùng Tô Đào ra ngoài, liền thấy thái giám tuyên chỉ.
Ý Hoàng thượng đơn giản là coi trọng thân thể Lục Tễ, mong hắn sớm ngày tốt lên, cố ý gọi cung nhân đưa đến rất nhiều dược liệu quý.
Một mảnh tấm ý coi trọng thần tử.
Lục Tễ tất nhiên là dập đầu cảm tạ. Đợi tiễn thái giám tuyên chỉ ra về, Tô Đào mở tráp ra.
Trong tráp xác thật đều là dược liệu quý, trong đó có vài căn sâm núi trăm năm, còn lại cũng đều là dược liệu có tiền cũng không mua được.
Tô Đào thầm nghĩ hoàng thượng ra tay đúng thật hào phóng.
Lục Tễ nhìn như không thấy: “Đều cất vào đi.”
Hắn rõ ràng, hoàng thượng vừa ngồi vào ngôi vị, hiện nay phần lớn đại thần đều là người tiền triều. Tâm phúc của hắn còn chưa kịp thành tổ.
Có đạo lý đăng cơ ba năm không đổi phụ chánh, hoàng thượng cũng không dám dễ dàng động đến đám lão thần đó.
Lục Tễ cũng được xem như đại thần tiền triều, nếu như hoàng thượng động tới hắn, khó đảm bảo sẽ không làm tâm các đại thần lạnh đi.
Cho nên, trước mặt các lão thần đó, hoàng thượng chỉ có thể ân cần coi trọng hắn.
Bất quá mấy thứ này cũng không vô dụng, đến thì hắn liền cất vào thôi.
Tô Đào gật đầu: “Được; vậy ta kêu người chuyển đến khố phòng.”
Đồ vật trong khố phòng sớm đã chất đầy, lúc này mở khố phòng mới, chuyên để cất những dược liệu này. Cất dược liệu đều có quy tắc, bằng không sẽ mất đi dược tính.
Chờ Tô Đào bận việc xong, cũng đến tối .
Hai người cùng nhau dùng bữa tối. Thấy Lục Tễ dùng nhiều hơn chút, liền biết khẩu vị hắn tốt lên.
Tô Đào càng yên tâm.
. . .
Vài ngày kế tiếp, Lục Tễ vẫn luôn ở trong phủ dưỡng sức.
Thân thể hắn tốt nhanh, ngày hôm sau cơ bản liền tốt. Bất quá trước đó xin nghỉ mấy ngày, hiện tại cũng không cần trở về phủ nha gấp.
Lục Tễ đơn giản vẫn luôn nghỉ trong phủ.
Bất quá nói là nghỉ ngơi, nhưng việc bận bịu luôn không thiếu.
Trước đó Tô Đào nghe Lục Tễ nói chuyện, ước chừng là chút sự tình Bắc Cảnh.
Mấy ngày nay hắn cơ hồ ở trong thư phòng, trừ lúc ngủ ra cơ bản không ra ngoài.
Nàng nhịn không được thở dài, này sao giống như ở nhà còn bận bịu hơn vậy.
Tô Đào đang ngồi trêи ghế mĩ nhân xử lý sổ sách.
Ước chừng một khắc đồng hồ sau, nàng hỏi Tuyết Liễu: “Canh ở phòng bếp đã hầm xong chưa?”
Tuyết Liễu dự đoán canh giờ, sau đó nói: “Bẩm phu nhân, đã hầm tốt .”
Tô Đào gật gật đầu: “Ân, để ta bưng canh đến thư phòng đi.”
Đến cùng Lục Tễ là vì nàng mới đến Tô phủ, trong lòng nàng rất áy náy.
Mấy ngày nay nàng vẫn luôn nghĩ biện pháp, để đầu bếp nấu canh cho Lục Tễ, cho hắn bồi bổ thân thể.
Trước đó Tô Đào đều gọi nha hoàn đưa đến thư phòng. Nhưng với tính tình Lục Tễ, một khi đã làm việc thì không dừng lại được, bình thường phải đợi đến lúc canh lạnh hết mới rảnh rỗi.
Lần này Tô Đào muốn tự mình đưa canh qua, phải nhìn chằm chằm Lục Tễ uống xong mới được.
Mặc xiêm y ngoài vào, Tô Đào bưng khay đến thư phòng. Thư phòng Lục Tễ ở tiền viện, cách phòng ở có chút xa, Tô Đào đi một lát mới đến.
Nàng đến trước cửa, sau đó gõ cửa một chút.
Trong phòng, Lục Tễ dừng bút lại, thấy Tô Đào bưng canh vào.
Hắn có chút ngoài ý muốn: “Sao nàng lại
tự mình đến đây ? Trời lạnh như thế, kêu hạ nhân đưa tới là được rồi.”
Tô Đào lắc đầu: “Không ngại.”
Nàng nói rồi đem khay để lên án thư.
Tô Đào: “Phu quân, chàng bây giờ không bận lắm đi?”
Lục Tễ lắc đầu: “Ân, đã xử lý xong .”
Tô Đào giúp Lục Tễ múc một chén canh: “Vậy chàng uống canh đi, canh này còn ấm, hiện tại uống vừa lúc.”
Nàng đem chén canh đưa cho Lục Tễ.
Hắn tiếp nhận: “Được; ” sau đó uống từng thìa một.
Tô Đào ngồi một bên. Nàng rất ít khi đến thư phòng của Lục Tễ; trước đó ngẫu nhiên có đi qua, cũng vội vàng ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên nàng cẩn thận đánh giá thư phòng hắn.
Thư phòng hắn cũng giống như con người hắn vậy.
Trừ án thư, còn có một giá sách, lại thêm mấy bồn hoa xuân, ngoài ra không còn gì cả, hoàn toàn trống không.
Tuy có chút lạnh lẽo nhưng lại hài hòa.
Tô Đào thầm nghĩ nếu là thư phòng của nàng, chắc chắn sẽ không bố trí như vậy.
Trong thư phòng có đốt Địa Long rất ấm áp.
Tô Đào còn mặc áo choàng, nàng cảm thấy có chút nóng, liền đem áo choàng cởi ra, sau đó treo lên giá áo một bên.
Lục Tễ đang uống canh, thấy Tô Đào cởi áo choàng: “Nóng?”
Tô Đào lắc đầu: ” Không sao, chỉ một chút, chàng mau uống canh đi.”
Lúc Tô Đào dùng bữa với Lục Tễ, cũng không chú ý cái gì mà ngủ không nói ăn không nói, hai người còn thường xuyên nói chút việc vặt.
Tô Đào lại tìm đề tài mới: “Phu quân, chàng vừa nãy đang luyện chữ?”
Trêи án thư Lục Tễ có một xấp giấy Tuyên Thành, trêи giấy hiển nhiên là chữ vừa viết xong.
Lục Tễ gật đầu: “Ân.”
Chuyện hôm nay xử lý xong sớm, hắn liền luyện tự mình luyện chữ. Có thể giúp tâm tình bình tĩnh, Lục Tễ mỗi ngày đều có luyện qua.
Tô Đào cầm lấy giấy Tuyên Thành nhìn kỹ, sau đó nhịn không được khen: “Chữ của chàng thật là đẹp mắt.”
Chữ Tô Đào luôn là tâm bệnh của nàng, nàng cũng tìm không ít bảng chữ mẫu tham khảo, cho nên cũng biết chút thư pháp .
Nàng nhìn bút tự của Lục Tễ, so với những bảng chữ mẫu nàng tìm về còn dễ nhìn hơn.
Cụ thể nàng cũng không nói được, chẳng qua là cảm thấy chữ của hắn rất có khí khái.
Nàng nằm mơ cũng muốn có chữ như vậy.
Nhưng đoán chừng, cho dù ngày sau đều chăm chỉ luyện tập, cũng chưa chắc luyện đến trình độ như vậy.
Tô Đào thở dài.
Lục Tễ rất ít khi thấy bộ dáng nhận thua của
Tô Đào, hắn có chút ngoài ý muốn.
Sau đó nhớ tới Tô Đào rất nghiêm túc luyện chữ, nàng vẫn luôn để ý đến chữ viết mình khó coi.
Vừa lúc hắn cũng uống xong canh, Lục Tễ nhân tiện nói: “Nàng viết chút chữ cho ta nhìn xem.”
Tô Đào vừa nghe Lục Tễ nói liền biết, hắn muốn chỉ điểm mình viết một chút. Có bậc cơ hội này, nàng đương nhiên không thể bỏ qua, đôi mắt nàng cong cong nói: “Tốt.”
Nếu nói về sau, Lục Tễ chính là thư pháp đại sư cực kì nổi danh, có người như vậy tự mình chỉ điểm, đây chính là cầu còn không được.
Nghiên mực một bên, nàng trực tiếp viết chữ. Tô Đào cầm bút liền muốn viết, sau đó phát hiện cổ tay áo có chút vướng.
Hôm nay nàng mặc y phục thanh trời trong, tay áo rất lớn, theo gió lay động.
Bình thường mặc vào vô cùng dễ nhìn, nhưng khi luyện chữ thì không dễ dàng. Đây cũng không phải phòng ở của nàng, Tô Đào cũng không thể thay quần áo ngay.
Cho nên nàng trực tiếp buông bút lông xuống, đem hai bên tay áo vén lên, trực tiếp vén tới tay khuỷu tay.
Chờ vén xong, Tô Đào mới nói: “Như vậy là được.”