Thay Tỷ Tỷ Gả Cho Nhân Vật Phản Diện

Chương 14: Chống lưng



Vóc người Lục Tễ rất cao.

Tô Đào ngẩng đầu lên chỉ thấy được tấm lưng rộng lớn của hắn. Suy nghĩ của nàng loạn thành một đoàn, tại sao Lục Tễ bỗng nhiên lại tới đây cứu nàng?

Dù sao Lục Tễ cũng từng là Tĩnh Viễn Hầu quyền cao chức trọng. Có thể đến được những vị trí này, đều là người không thông minh cũng khôn khéo đến cực điểm.

Sau khi tỉnh lại chỉ cần hỏi hạ nhân một chút, Lục Tễ chắc hẳn sẽ đoán được không sai biệt lắm, bọn người Lục Đại Lang kia căn bản không qua mắt được hắn.

Chẳng qua…

Tô Đào nhìn Lục Tễ đang nắm tay nàng. Tại sao Lục Tễ lại nắm tay nàng???

Đầu óc Tô Đào mơ hồ, không chú ý tới bước chân Lục Tễ ngừng lại. Nàng bất ngờ không kịp đề phòng đụng vào lưng Lục Tễ. Tấm lưng rắn chắc, Tô Đào cảm thấy cái mũi đau sót, ánh mắt theo phản xạ đỏ đọng đầy nước mắt.

Không đợi nàng lên tiếng, đã nhìn thấy thân thể Lục Tễ lảo đảo, sau đó ngã xuống một bên.

Tô Đào vội vàng đỡ Lục Tễ, Tiểu Tư cùng thái y một bên cũng nhanh chóng vây lại.

“Hầu gia, ngài làm sao vậy?” Tô Đào vội la lên.

Lục Tễ không trả lời câu hỏi của Tô Đào, ngược lại hỏi: “Đau không?”

Hắn nhìn cái mũi phiếm hồng của Tô Đào.

Tô Đào giật mình, cái gì đau không? Lục Tễ đang hỏi nàng sao?

Ngốc một lúc, Tô Đào mới hồi phục tinh thần: “Có đau một chút xíu nhưng thật sự không sao.”

Kỳ thật rất đau, chỉ là tình huống của Lục Tễ nghiêm trọng hơn.

Lục Tễ trấn an nàng: “Không cần lo lắng, chỉ là lâu rồi ta chưa đi lại, nhất thời không thích ứng được thôi.”

Lục Tễ tuy nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng thái y một bên đều than thở lo lắng. Lục Tễ là hôn mê gần hai tháng!

Bình thường bệnh nhân giống như Lục Tễ mà tỉnh lại, chỉ sợ thực hiện chút động tác đơn giản cũng khó khăn. Tuy rằng thân thể Lục Tễ so với người thường tốt hơn một chút, nhưng hắn cũng chỉ là người thường, cần phải tịnh dưỡng. Nhưng Lục Tễ vừa tỉnh lại đã đích thân đến tìm Tô Đào, đi đường xa như vậy, tất nhiên chịu không nổi.

Chu thái y lo lắng vuốt vuốt râu, Lục Tễ rõ ràng đang lấy thân thể mình ra chơi đùa. Đáng tiếc tính tình Lục Tễ nói một thì không có hai, bọn họ nào dám khuyên nhủ.

Tô Đào cũng nhìn thấu ý tứ của đám người thái y, nàng buông tay Lục Tễ ra: “Hầu gia, người hãy để cho hạ nhân đỡ người về đi.”

Hiện tại quan trọng nhất vẫn là thân thể Lục Tễ. Lần này hắn cũng không phản đối, đúng là hắn có chút chịu không nổi, liền để Tiểu Tư đỡ về phòng.

Trong phòng nhất thời bận rộn hẳn lên.

Thái y vội vàng bắt mạch cho Lục Tễ, sai người nấu thuốc, lát nữa còn phải châm cứu, Tiểu Tư thì cẩn thận hầu hạ từ trêи xuống dưới.

Tô Đào ở chỗ này không có chuyện gì làm, ở lại cũng chỉ vướng chân vướng tay, nên nhân tiện nói: “Hầu gia, vậy ta đi xuống trước.”

Lục Tễ gật đầu: “Cũng được, nàng nên nghỉ ngơi thật tốt.”

Lục Tễ lại chỉ vài nha hoàn cho Tô Đào, để bọn họ hầu hạ nàng.

. . .

Bây giờ Tô Đào tất nhiên không thể lại ở ngoài sương phòng. Nha hoàn đứng đầu tên Tuyết Liễu dẫn Tô Đào đến gian phòng cách Lục Tễ gần nhất. Đến khi vào trong, Tô Đào vẫn có chút chưa hoàn hồn, nàng nhớ lại lúc Lục Tễ cứu nàng vừa nãy.

Tô Đào nhẹ nhàng thở phào một hơi. Trong phòng rất ấm áp, Tô Đào đem áo choàng trêи người cởi xuống.

Tuyết Liễu tiếp nhận áo choàng, thầm nói: “Phu nhân, ngài muốn tắm rửa một chút hay không?”

Tô Đào cúi đầu nhìn chính mình.

Xiêm y dính bẩn rất nhiều, còn có vết máu, nhìn rất chật vật, nên tắm rửa sạch sẽ một phen.

Tô Đào gật đầu: “Được.”

Nha hoàn lập tức lao vào chuẩn bị. Chỉ chốc lát sau, nước tắm đã chuẩn bị tốt, Tuyết Liễu đuôi sát Tô Đào vào tịnh thất.

Tịnh thất này được trang bị đầy đủ, cái gì cũng không thiếu, nước tắm rửa được thả rất nhiều cánh hoa, bọn nha hoàn còn muốn tự thân hầu hạ Tô Đào tắm rửa.

Tô Đào có chút không thích ứng, kêu nha hoàn đi xuống để bản thân tự mình làm. Chờ tắm rửa xong, nha hoàn lại mang một bộ quần áo mới sạch sẽ đến, vừa thấy liền biết rất quý giá.

Tô Đào thầm nghĩ, đãi ngộ cho thân phận Hầu phu nhân này nháy mắt thăng cấp làm nàng có chút không thích ứng kịp .

Trở lại phòng, Tô Đào nhìn thấy một bàn lớn đồ ăn. Tuyết Liễu nói: “Phu nhân, sắc trời không còn sớm, nô tỳ đã kêu đầu bếp làm bữa tối, chẳng qua nô tỳ không biết khẩu vị của người, đành để nhà bếp làm thử một chút, người nhìn xem không biết có hợp khẩu vị không.”

Món ăn rất nhiều, cũng rất tinh xảo, chẳng qua cũng nhiều quá rồi. Nàng có một người sao có thể ăn hết từng này món?

Tô Đào nhìn về phía Tuyết Liễu: “Đây không phải là có chút…”

Từ “nhiều” còn chưa nói ra, sắc mặt Tuyết Liễu đã tái nhợt quỳ xuống thỉnh tội: “Phu nhân không hài lòng? Là lỗi của nô tỳ.”

Tất cả nha hoàn còn lại cũng quỳ xuống, mỗi người đều sợ tới mức không giám thở mạnh. Một màn hôm nay thật sự quá mức trấn động.

Lục Tễ vừa tỉnh lại đã chống lưng cho Tô Đào, xử trí các chủ tử trong phủ, các nàng làm sao không biết, Lục Tễ là đặt Tô Đào ở trong lòng. Vậy nên các nàng liều mạng hầu hạ Tô Đào thật tốt, chỉ sợ chọc Tô Đào không vui.

Thấy bknj người Tuyết Liễu như thế, Tô Đào liền đem lời nói nuốt trở lại: “Không có gì, chuẩn bị vô cùng tốt.”

Tuyết Liễu lúc này mới nhẹ thở ra, sau đó cẩn thận từng tí hầu hạ Tô Đào dùng bữa. Dùng xong bữa tối, sắc trời cũng triệt để tối hẳn, các nơi trong phủ đều đốt đèn lồng.

Tô Đào thử hỏi: “Hầu gia bên kia sao rồi?”

Tuyết Liễu cúi đầu trả lời: “Hầu gia đã dùng xong bữa, hiện tại đang nghỉ ngơi.”

Tô Đào: “Ừ, ta muốn qua nhìn hầu gia một chút.”

Hiện tại Lục Tễ tỉnh, nàng cũng phải suy xét một chút chuyện của mình .

. . .

Tô Đào đi qua thấy Lục Tễ đang xem văn thư. Trong phòng một tiểu nha hoàn cũng không có, tất cả đều canh giữ bên ngoài.

Lục Tễ thong thả tựa vào trước gối mềm, ngón tay thon dài lật qua từng trang văn thư, cả người giống như công tử thế gia cao quý. Nhưng chỉ cần là người biết Lục Tễ, sẽ biết hắn không đơn giản như vẻ bề ngoài như vậy.

Tô Đào hít sâu một hơi, sau đó hướng về phía Lục Tễ cúi đầu: “Hầu gia.”

Lục Tễ lúc tỉnh và Lục Tễ lúc hôn mê là hai hoàn cảnh hoàn toàn khác nhau, nàng cần phải cẩn thận từng chút.

Lục Tễ đem văn thư để qua một bên: “Nàng đến rồi, ngồi đi.”

Tô Đào gật đầu, nàng ngồi ở ghế nhỏ bên cạnh giường. Nhìn thấy Tô Đào câu nệ, mi tâm Lục Tễ nhẹ nhăn một chút. Tô Đào không biết hắn ở trong ngọc bội đã thấy được hết thảy. Chuyện linh hồn sống trong ngọc bội thật sự quá mức khó tin, cho dù hắn nói ra chỉ sợ cũng không ai tin tưởng. Nhưng chỉ cần hắn nhớ kỹ là được rồi, hắn biết rõ Tô Đào là ân nhân cứu mạng của hắn.

Có oán báo oán, có ơn báo ơn.

Hắn nhất định sẽ báo đáp Tô Đào thật tốt. Lúc này, Tô Đào lấy hết dũng khí, nàng ngẩng đầu nhìn mặt mày tuấn tú của Lục Tễ: “Hầu gia, ngài xem hôn sự của chúng ta nên làm sao bây giờ?”

Lúc tắm gội Tô Đào đã nghĩ, hôm nay Lục Tễ mặc dù cứu nàng, nhưng có lẽ là vì trừng phạt bọn người Lục Đại Lang, thuận tay thì cứu nàng thôi.

Hơn nữa nàng là do lúc Lục Tễ hôn mê không rõ ràng, được Lục Chinh làm chủ cưới vào xung hỉ. Lục Tễ tỉnh lại chắc chắn sẽ không nguyện ý để người ta sắp đặt, chấp nhận nàng làm phu nhân của hắn. Chỉ cần Lục Tễ nói hắn không thích, sau đó bỏ nàng, nàng có thể được tự do một lần nữa, đến lúc đó nàng có thể trải qua cuộc sống của chính mình.

Tô Đào chờ Lục Tễ nói, nhưng lại nghe Lục Tễ nói: ” Hiện tại rất tốt.”

Tô Đào kinh ngạc mở to hai mắt.

Nàng không nghe lầm chứ, vậy mà Lục Tễ lại nói tốt, việc này sao có thể?

Tô Đào theo bản năng mở miệng: “Hầu gia…”

Lục Tễ không nói tiếp, ngược lại hỏi Tô Đào một vấn đề khác: “Nàng có biết đương kim hoàng thượng leo lên ngôi hoàng đế như thế nào không?”

Tô Đào sửng sốt.

Tuy rằng nàng không biết tại sao Lục Tễ lại hỏi vấn đề này nhưng vẫn đáp lời: “Tất nhiên là do tiên đế truyền ngôi.”

Việc này cả Đại Chu đều biết, kỳ thật đương kim thánh thượng cũng không phải con ruột của tiên đế mà là cháu trai. Tiên đế tại vị hơn hai mươi năm, dùng hết các loại biện pháp nhưng vẫn không sinh được con trai, chỉ có mấy công chúa.

Nhưng Đại Chu rộng lớn không thể không có người thừa kế, vì thế tiên đế chọn từ tôn thất ra người kế vị để truyền ngôi vị hoàng đế. Cũng bởi vậy, ngôi vị hoàng đế hiện tại luôn có chút ổn định.

Mi tâm Tô Đào thoáng nhăn, sao đột nhiên Lục Tễ lại hỏi nàng vấn đề này.

Đúng rồi, Lục Tễ…

Lục Tễ là Tĩnh Viễn Hầu do đích thân tiên đế thân phong, tay cầm binh quyền ở sa trường chinh chiến, có thể nói người Đại Chu đều biết Lục Tễ là Chiến Thần.

Tô Đào nghĩ tới một từ, công cao chấn chủ*.

*Công cao chấn chủ: là tâm phúc nhưng cũng là tai họa ngầm

Hoàng thượng có thể yên tâm để Lục Tễ làm thần tử như vậy sao?

Lục Tễ ngồi thẳng người, hắn biết Tô Đào đã nghĩ thông suốt: “Nàng nói, hoàng thượng muốn ta hôn mê, nhưng đột nhiên ta lại tỉnh dậy.”

Tô Đào lẩm bẩm nói: “Tự nhiên tỉnh dậy…”

Đối với thần tử như Lục Tễ, chỉ sợ cho dù là triều đại nào cũng không yên tâm, nhưng hiện tại Lục Tễ tỉnh lại, hoàng thượng có thể làm gì bây giờ?

Lục Tễ nhìn cây nến một bên, không nói gì.

Hiện tại hắn nắm bắt tình hình trong triều, hoàng thượng sẽ vì danh tiếng mà không gây chuyện với hắn vào lúc này, thậm chí còn phải phái thái y đến thể hiện quan tâm đối thần tử. Nhưng ngày sau, khó bảo đảm hoàng thượng sẽ không xuống tay với hắn.

Mà Tô Đào, tuy rằng chỉ là phu nhân trêи danh nghĩa của hắn nhưng cũng sẽ bị liên lụy. Một người vốn nên suy yếu mà chết lại đột nhiên tỉnh lại, người khác có thể hoài nghi Tô Đào đã làm gì đó.

Không nói đến hoàng thượng, Lục Tễ còn có rất nhiều jer thù, bọn họ chắc chắn sẽ nghi ngờ Tô Đào. Cho nên, Lục Tễ chỉ có thể để Tô Đào tiếp tục làm phu nhân trêи danh nghĩa của hắn, chờ hắn đem hết thảy xử lý xong, mọi thứ gió yên biển lặng, Tô Đào mới thực sự an toàn.

Tô Đào không ngốc, nàng hiểu được ý tứ của Lục Tễ. Coi như Lục Tễ hiện tại thả nàng đi, nàng cũng nhất định không an toàn, chỉ có thể bên người Lục Tễ, mới có thể được đảm bảo.

Ngoài ra để Lục Tễ bỏ nàng, lấy thân phận của Lục Tễ, có lẽ sẽ lại cưới phu nhân là người của hoàng đế sắp đặt, đến lúc đó tình thế sẽ càng thêm phức tạp.

Nên hiện tại Lục Tễ nói, danh nghĩa phu nhân của nàng cũng rất tốt. Như vậy với bọn họ đều là lựa chọn tốt nhất. Mi mắt đen nhánh của Lục Tễ nhẹ nâng, hắn nhìn Tô Đào.

“Cho nên, chỉ có thể tạm thời ủy khuất nàng làm phu nhân trêи danh nghĩa của ta, có được không?” Chờ xong chuyện, hắn mới có thể thả Tô Đào đi.

Lúc trong ngọc bội, Lục Tễ thấy tận mắt thấy Tô Đào ghi sổ tích góp tiền, chuẩn bị cho ý định nhỏ ngày sau, hắn biết đó là tâm nguyện của Tô Đào. Đợi mọi chuyện kết thúc, hắn nhất định an bày tốt cho Tô Đào rời đi, thỏa mãn tâm nguyện cho nàng. Ngày sau chỉ cần Tô Đào có yêu cầu gì, hắn tuyệt không nói hai lời. Cây nến trong trẻo cháy trong phòng, hắt lên tường bóng hình mờ mờ chuyển động

Tô Đào gật đầu: “Được.”

Không biết vì sao, suy nghĩ đầu tiên của Tô Đào lại là, Lục Tễ sinh ra đẹp mắt như vậy, làm phu nhân trêи danh nghĩa của hắn cũng không chịu thiệt chút nào.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.