Cả hai nhìn ra cửa, một bóng dáng quen thuộc đang đứng đó, gương mặt không chút gì ngạc nhiên. Anh vơ lấy cái mền trùm lấy người cô lại, miệng chửi bừa một câu.
“Mẹ đến đây làm gì giờ này?” Anh ngồi dậy bước xuống giường, cài lại mấy cái nút áo đã bị cô cởi ra. Cô cũng nhanh chóng cài tất cả nút áo lại, vuốt sơ lại mái tóc của mình.
“Khang thiếu, xin lỗi cậu! Tôi đã cố ngăn nhưng lão phu nhân vẫn nhất quyết đi lên!” Một cô giúp việc cuống quýt xin lỗi. Anh phất tay ra hiệu đi xuống. Cô ấy liền lui ngay.
“Dường như mẹ đến không đúng lúc?” Bà ta còn mặt dày hỏi lại, chậc chậc, cô thật sự không còn lời gì để nói với bà ta cả. Lần trước thì đến sau, hôm nay thì đến trước, rất biết canh thời gian nha. Bái phục thật.
“Phải, cực kì không đúng lúc! Có chuyện gì mẹ nói nhanh đi!” Anh nói, mặt anh bày ra vẻ chán ghét. Cô lúc này mới lon ton chạy đến đứng bên cạnh anh.
“Dạ Nguyệt, cô đi vào trong đi, đây là chuyện gia đình tôi!” Bà ta buông lời xua đuổi cô, cô quay lưng đi vào. Hạo Khang nắm tay cô lại.
“Dạ Nguyệt là vợ con, cô ấy không phải người ngoài. Cô ấy đủ tư cách để biết chuyện gia đình mình!” Anh nói, thuận tay ôm lấy eo cô. Mẹ anh sắc mặt liền khó chịu nhưng cũng không mở lời xua đuổi như ban nãy.
“Ba con vừa mới quen một con nhỏ nào đấy, lớn hơn vợ con vài tuổi thôi!” Ồ, hóa ra cha chồng cô là một người không đứng đắn, không giống như ba cô.
“Thế thì đã sao?” Anh hỏi. Ôi giời, anh dường như không có hứng thú với mấy việc này nhưng cô thật sự hứng thú nha. Không phải là đánh ghen gì mà là cô muốn xem cô gái nào lá gan lại to đến vậy, dám cướp chồng của bà “sư tử” này.
“Mẹ muốn mượn con vài người, để giải quyết chút việc vào sáng mai! Có được không?” Anh im lặng hồi lâu.
“Mai tính, trễ rồi, mẹ ở lại đây ngủ đi!” Nói rồi anh đưa cho mẹ một cái chìa khóa phòng và sau đó là anh đóng cửa phòng ngủ mình lại. Tiện tay anh khóa trái luôn, do lúc nãy sơ ý nên mới có sự việc đáng tiếc này xảy ra.
Mẹ anh bà ta đi về căn phòng kế bên, đây là phòng dành cho ba mẹ của anh, thiết kế rất tao nhã và sang trọng.
Anh nằm lên giường, nhắm mắt lại thở dài. Cô cũng bò lên giường ôm chầm lấy anh.
“Em tắt đèn nha!” Cô nói.
“Ừ! Ngủ đi, mất hứng thú rồi!” Anh ôm lấy cô, khẽ hôn lên trán cô. Cô mỉm cười, cứ thế mà chìm vào giấc ngủ.
***
Sáng hôm sau, chỉ mới năm giờ ba mươi sáng thì cô đã nghe tiếng ồn ào từ dưới phòng khách vọng lên. Nửa mơ nửa tỉnh cô chẳng hiểu tại sao nhà này dùng toàn cửa cách âm loại tốt mà vẫn nghe tiếng nói từ bên ngoài. Vật vã ngồi dậy, cô nhìn ra cửa phòng. Cửa mở toang, hèn chi!
“Mẹ thôi đi, chuyện đó mẹ tự đi mà giải quyết, con không rảnh nhúng tay vào! Từ nhỏ cứ bât con đi đánh ghen này nọ, con không còn nhỏ đâu, với lại con làm như vậy thì còn tư cách gì dạy dỗ Dạ Nguyệt!”
“Kể từ khi nào con coi trọng vợ hơn mẹ vậy? Mẹ chỉ nhờ con điều tra xem cha con có con rơi ở ngoài không thôi mà! Con không sợ khối tài sản này không cánh mà bay à?”
“Mẹ à, mẹ làm quá rồi đó! Con đã ba mươi tuổi rồi, không phải là đứa trẻ lên ba đâu. Cái gì là của con thì mãi mãi là của con!”
Đó là tiếng cãi cọ om sòm mà cô nghe được, thì ra là cái chuyện đêm qua. Cái bà già này phức tạp thật. Hên là bà ta không ở cùng nhà với cô, nếu mà ở cùng thì Thiên Dạ Nguyệt cô thề có tổ tiên nhà cô chứng giám, cô không gây lộn với bà ta thì cô sẽ không mang tiếng tiểu thư nhà họ Thiên mà.
Cô ngồi gãi gãi đầu, Hạo Khang lên đến, đóng cửa phòng lại, anh thở hắt một hơi. Cô vừa ngáp vừa dụi mắt hỏi: “Chuyện gì vậy anh? Cái bà già à mẹ lại nhờ anh chuyện gì sao? Sao anh không giúp mẹ?”
“Một vài chuyện lặt vặt! Anh thấy thật sư không đáng để anh nhúng tay vào!” Anh nói, nghiêng người qua nhìn cô, vòng tay ôm kéo cô nằm xuống. “Nhưng nếu em muốn anh giúp mẹ anh sẽ giúp!” Hạo Khang hun cái chụt vào má cô.
“Anh này!” Cô đánh vào vai một cái, anh chỉ cười rồi đè cô xuống giường. Nở một nụ cười biến thái vô cùng. “Anh, buông em ra đi, đến giờ đi học rồi!” Anh nhìn đồng hồ rồi nhìn cô.
“Còn sớm mà!”
“Thôi, buông em ra đi!” Cô đẩy anh ra, chạy thẳng vào nhà vệ sinh, đóng cửa cái kịch lại. Anh ngồi dậy nhìn theo cô mà mỉm cười. Anh khẽ lắc đầu, tay xoa xoa ót.
“Ting…ting…ting” điện thoại anh vang lên, anh nhìn vào màn hình, nhấp nháy một cái số quen thuộc. Anh cầm điện thoại, đứng lên đi ra khỏi phòng.
“Anh, lấy dùm em…” cô mở cửa bước ra, mắt dáo dác nhìn khắp phòng. Hạo Khang đi mất, cô thở dài. Đi lại tủ, cô kéo cửa lấy đồ. “Bịch” cái hộ chiếu của anh rớt ra, cô cầm lên định cất vào nhưng chợt thấy hai vé máy bay sang Italy vào cuối tuần này. Tại sao lại hai vé?
“Cạch” cửa phòng mở ra, cô lật đật cất hộ chiếu của anh về chỗ cũ. Chuyện này cô sẽ lựa dịp hỏi anh sau. Anh đi vào nhìn cô. Lúc này cô mới nhớ ra cái lí do mình chạy ra đây làm gì, là để lấy đồng phục đấy. Aiz, đầu óc cô thật là…
Hạo Khang đi đến, vòng tay ôm cô vào lòng, anh đặt một nụ hôn vào vai cô. Tay càng siết chặt eo cô nhằm tránh cô bỏ chạy như lúc nãy.
“Anh, trễ giờ bây giờ!” Cô khẽ gỡ tay anh ra, quay lại nói nhưng anh lại đặt lên môi cô một nụ hôn. Cô khẽ cười, anh cũng cười.
“Cạch” cửa phòng lại mở ra một lần nữa. Mặt Hạo Khang thật sự tối sầm lại. Tại sao cứ luôn những lúc mấu chốt thì mẹ anh lại xông vào. Bà ta chẳng ngại ngần mà đi thẳng vào, ngồi lên cái sofa lông thú của anh. Hạo Khang buông cô ra.
“Đi thay đồ đi em!” Anh nói nhỏ, cô gật đầu, mở tủ lấy đồ rồi đi thẳng vào phòng tắm.
“Hạo Khang, con phải giúp mẹ chuyến này. Mẹ nghĩ chỉ có con mới giúp được mẹ mà thôi!” Bà ta lại nhãi lại cái chuyện đêm qua và lúc sáng.
“Được rồi, con sẽ giúp mẹ!” Anh nói, mẹ anh liền mỉm cười hạnh phúc. Anh thật sự mệt mỏi với mẹ mình. Dạ Nguyệt mở cửa bước ra, cô quyết định hôm nay nghỉ luôn, dù gì cũng trễ rồi, cô sẽ xin anh.
“Còn cô nữa Dạ Nguyệt!” Bà me chồng liên thay nụ cười ban nãy thành bộ mặt ám khí, vụ gì đây, cô mới từ phòng tắm đi ra chả biết gì hết nha.
“Chuyện gì vậy mẹ?” Hạo Khang hỏi, mặt cô ngơ ngơ nhìn hai mẹ con nhà này. Sống lâu ngày chắc cô điên mất.
“Cưới nhau cũng hơn hai tháng rồi, tại sao đến giờ vẫn chưa có tin tức gì hết?”
“Tin gì mẹ?” Hạo Khang lúc này mặt còn ngơ hơn cô ban nãy.
“Cưới nhau cũng hơn hai tháng, tại sao đến giờ vợ con còn chưa mang thai?” Hả? Tại sao lại hỏi một câu trắng trợn như thế. Tại mấy lúc quan trọng thì bà cứ xông vào đấy. “Hay cô thuộc dạng cây độc không trái, gái độc không con?” Bà ta xúc phạm cô qúa rồi đấy, giờ bà muooncheets kiểu nào thì cô đây chiều.
“Mẹ à, chuyện này thì liên quan gì đến Nguyệt chứ. Cô ấy còn nhỏ với lại con vẫn chưa nghĩ đến việc sẽ có con vào lúc này.” Hạo Khang nói, đúng, anh lúc nào cũng biết suy nghĩ cho cô. Chẳng như bà ta…
“Còn nhỏ, đụng đến vợ con thì lúc nào cũng là còn nhỏ! Mẹ nói rồi đấy, làm sao thì làm, trong năm nay thì phải có tin cho mẹ!” Bà ta buông một câu lạnh lùng rồi đi ra khỏi phòng.
“Mẹ! Không phải cái gì muốn là cũng được đâu!”