Tóm tắt
Tsunayoshi: Đáng yêu quá! Cậu nhóc này đáng yêu quá đi!
==================================
Đứng trước cổng trường Hyotei, cậu ngước đầu lên nhìn, lát sau không khỏi cảm thán: ” Wao, cánh cổng hoành tráng thật! “
Quả thực cánh cổng này phải gọi là tráng lệ đến chói mù cả mắt. Ngay cả khi so sánh với cánh cổng ở tổng bộ Vongola cứ cách vài ngày là được xây lại thì nó cũng chẳng kém cạnh là bao.
Sau khi cẩn thận sàng lọc một loạt thông tin, Sawada Tsunayoshi cuối cùng quyết định nộp đơn xin làm giáo viên của trường Hyotei.
Mặc dù việc giảng dạy trong một ngôi trường nổi tiếng như vậy rõ ràng là không phù hợp với tình trạng đang “bỏ trốn” của ai đó, nhưng ít nhất thì công tác an ninh ở đây rất tốt và ít rắc rối hơn các trường khác nhiều. Hầu hết mọi người ở ngoài thì không được phép vào trường một cách tùy tiện. Huống chi, con cái của các quý tộc thì được giáo dục rất tốt về quyền riêng tư của bản thân. Tsunayoshi mỉm cười tủm tỉm nghĩ.
Kết quả là với khả năng vượt trội của mình, Sawada Tsunayoshi thành công vượt qua hàng loạt bài kiểm tra khảo hạch một cách hoàn hảo (lưu ý: thông qua Internet). Hôm nay, theo sự hẹn trước của hiệu trưởng, cậu đã đến gặp mặt ông ta và làm quen với khuôn viên trường.
– —Văn phòng hiệu trưởng—-
Hiệu trưởng mang họ Nagaki, ông ta là một lão già mập mạp với mái tóc kiểu hoa râm cùng đôi mắt híp.
Lúc này, ông ta cười nheo mắt lại, trông không khác gì một lão già hòa ái hiền từ nhưng…
――Lão già này nhất định là một con cáo già chín đuôi! Không thể khinh thường lão ta được!
Siêu trực giác của Tsunayoshi liên tục nhắc nhở cậu.
Vì vậy, có trực giác nhạy cảm đôi khi cũng là một điều tốt!
” Ồ, không ngờ Akino-sensei của chúng ta lại trẻ như vậy, đúng như người ta nói là tuổi trẻ thì đầy triển vọng. ” Trong hồ sơ thông tin, Tsunayoshi đã lấy tên giả là Akino Gen.
” À, cảm ơn, ngài quá khen rồi. ” Sawada Tsunayoshi làm vẻ xấu hổ, đem ngón tay gãi gãi trên má mình một cách ngượng ngùng.
” Ài ya, nào có nào có. Kết quả khảo hạch của Akino-sensei nhìn chung đều rất cao a. “
” Tôi không có nhiều kinh nghiệm. So với những giáo viên khác, kinh nghiệm của tôi rất kém. Sau này còn nhờ mọi người giúp đỡ nhiều. “
“Đó là điều tất nhiên rồi, nhưng Akino-sensei cũng thực xuất sắc. Tôi rất tin tưởng vào khả năng của Akino-sensei nha. ” Hiệu trưởng Nagaki nháy mắt với Tsunayoshi, mỉm cười càng tươi.
” Vâng… Cảm ơn! ” Mặt Tsunayoshi đã bắt đầu đỏ lên, cậu ra dáng là một thiếu niên thông minh, lễ phép, ngây ngô mới bước vào xã hội.
” Akino-sensei, trước tiên cậu sẽ là giáo viên dạy toán lớp A của năm hai trung học nhé. Mà tôi có nghe nói là Akino-sensei rất giỏi ngoại ngữ à? “
” A, chỉ một chút thôi, tiếng Ý của tôi tương đối tốt. “
” Vậy thì cậu sẽ làm thêm giáo viên cho lớp học tiếng Ý như một khóa học tự chọn cho trường chúng ta nhé. Cậu có thể làm không, Akino-sensei? “
” À, có thể. Vậy cho tôi hỏi, khi nào tôi bắt đầu lên lớp? “
” Sẽ là vào tuần tới. Còn bây giờ Akino-sensei có thể đi tham quan khuôn viên trường Hyotei của chúng tôi. Phong cảnh ở đây khá đẹp đấy. ” Hiệu trưởng Nagaki mỉm cười đề cử.
” Vâng, cảm ơn ngài, vậy tôi xin phép đi trước. “
Bước ra khỏi văn phòng hiệu trưởng, gương mặt Tsunayoshi không còn thấy vẻ ngượng ngùng nữa mà thay vào đó là nụ cười ôn nhu nhàn nhạt thường ngày.
Tuy rằng bản chất có thay đổi nhưng lại không nhiều, Sawada Tsunayoshi bây giờ thì vẫn là Sawada Tsunayoshi mềm lòng và tốt bụng, nhưng dù sao cũng đã làm Boss Mafia được mấy năm, căn bản là cậu vẫn cần phải ngụy trang. Nói cách khác, việc mà Tsunayoshi thể hiện ra cái vẻ ngại ngùng đó trước mặt những người không quen biết đã là bản năng của cậu rồi.
Cùng lúc đó trong văn phòng, thầy hiệu trưởng Nagaki cũng thu lại nụ cười hiền hậu (đáng khinh?) của mình. Ông ta đưa tay vuốt cằm nghĩ: Tuy rằng không phải là người đơn giản nhưng không ngờ Akino-sensei lại là một đứa trẻ rất dễ thương đâu, hahaha ~
– ————-
Wao, sân trường ở Hyotei thực sự rất đẹp.
Sawada Tsunayoshi đi dạo trong khuôn viên của trường Hyotei, cậu rất hài lòng với phong cảnh dọc đường đi. Tuy nhiên là trường lại trồng rất nhiều hoa hồng, có thể là do loài hoa tượng trưng cho Hyotei là hoa hồng đi?
Bất tri bất giác, Tsunayoshi đã đi vào sâu trong khuôn viên trường. Ở đây có một hàng cây hoa anh đào lớn, lúc này hoa anh đào còn chưa héo hẳn, hoa nở rực cả một góc trường cũng khiến người ta cảm thấy hoa cả mắt.
” Nhớ lúc trước Hibari-senpai có ra lệnh chặt bỏ hết toàn bộ cây hoa anh đào ở Namimori, thật lâu rồi mình mới được nhìn thấy lại mấy cái cây này a. ” Tsunayoshi nhìn những bông hoa anh đào trước mặt, có chút hoài niệm lẩm bẩm nói: ” Thật là, hoa đẹp quá! “
Tsunayoshi từ từ bước đi đến chỗ những cây hoa anh đào, trên khuôn mặt cậu vẫn còn mang nét hoài niệm.
” Zzzzz ~~~~ ” Có tiếng động phát ra phía sau một cái cây anh đào cách đó không xa.
Sawada Tsunayoshi vừa thoát ra khỏi trạng thái hoài niệm, cậu tò mò bước tới. Đó hẳn là tiếng ngáy ngủ đi? Hiện tại sẽ có ai đó ngủ ở đây sao?
Đi ngang qua những hàng cây hoa anh đào, cậu liền thấy được một nam sinh đang ngủ ngon lành, cậu ta có mái tóc xoăn màu vàng lông ngỗng trông rất mềm, đang nằm trong bãi cỏ dưới gốc cây, chiếc áo khoác đồng phục học sinh của cậu ấy bị ném sang một bên, miệng thỉnh thoảng lại chép chép một tiếng, khuôn mặt trắng nõn nhìn rất đáng yêu.
Thật ra Tsunayoshi là người cực kì thích mấy thứ đáng yêu dễ thương a, mà cậu nhóc này lại thật đáng yêu! Không lẽ những học sinh sau này của cậu đều sẽ đáng yêu như vậy à?
Nhưng Tsunayoshi không biết rằng là chỉ cần đi dạo xung quanh khuôn viên của trường Hyotei thì cơ hội chạm trán với linh vật của Hyotei, Akutagawa Jirou là đến tận 99,9%.
Hơn nữa, dù Hyotei có rất nhiều mỹ nam mỹ nữ nhưng vẫn không có nhiều người dễ thương như Akutagawa Jirou đâu.
Xét cho cùng thì đây chính là siêu thần ngủ quên Akutagawa Jirou hay còn được mệnh danh là “chú cừu non”.
Cho nên những học sinh sau này của cậu chắc chắn sẽ không đáng yêu như Jirou đâu, cậu mau dẹp cái suy nghĩ đó đi!
Nhưng tất cả những đều trên, Tsuna đều không biết. Cậu rất hứng thú ngồi xổm xuống bên cạnh Akutagawa Jirou, rốt cuộc vẫn không nhịn được đưa ngón tay chọt chọt hai bên má của Jirou.
Ưm, rất đàn hồi, cảm giác thật tốt.
Sau khi Tsunayoshi chọt chọt mấy lần mà phát hiện đứa nhỏ vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, trong lòng không khỏi cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, đồng thời cũng có chút áy náy.
Cậu làm sao có thể lợi dụng lúc người ta đang ngủ mà bắt nạt một đứa trẻ dễ thương như vậy chứ! Nhất định phải kiềm chế lại chút, tương lai làm giáo viên ở Nhật Bản còn dài lắm a!
Đột nhiên, Tsunayoshi nhìn về một hướng, hình như có người đang đi tới!
A, siêu trực giác lại mách bảo với cậu rằng người đang đi tới có liên quan gì đến đứa trẻ này, có lẽ là đến mang cậu ấy về.
Tsunayoshi suy nghĩ một chút, vẫn là cảm thấy nên rời đi trước. Đương nhiên việc cậu rời đi trước hoàn toàn không phải vì do cậu đã chọt chọt nựng nựng cái má của đứa trẻ kia tới đỏ ửng lên nên giờ muốn bỏ trốn trước khi có người bắt gặp đâu a.
Cầm lấy chiếc áo khoác bên cạnh nhẹ nhàng đắp lên người Akutagawa Jirou. Sau đó, khi bước chân kia ngày càng gần hơn, cậu mới đứng dậy quay người bỏ đi theo hướng khác.
” Hmm, cuối cùng cũng tìm thấy cậu ta rồi, Kabaji? “
” Wushi. “
Một nam sinh với mái tóc màu tím bạc, vẻ mặt cao ngạo xuất hiện bên cạnh cây anh đào cùng với một nam sinh cao lớn khác nhưng khuôn mặt hắn ta lại bị đơ.
” Mau đánh thức thằng này dậy cho bổn đại gia.” Nam sinh tóc tím bạc búng tay một cái, nói với nam sinh to lớn phía sau.
” Wushi. “
Bỏ qua âm thanh kêu “Cứu mạng” của Akutagawa Jirou vì vừa mới bất ngờ bị kéo lên.
Nam sinh tóc tím bạc – Vị vua của Hyotei – Atobe Keigo nhìn về một hướng khác, trầm ngâm vuốt ve nốt ruồi lệ dưới mắt của mình.
Hửm, nếu bổn đại gia không nhìn lầm thì hình như vừa mới có một bóng người biến mất từ hướng đó.
Mà tất nhiên là bổn đại gia làm sao có thể nhìn lầm được.
Hướng đó chính xác là hướng mà Sawada Tsunayoshi đã rời đi.
==================================
Translator & Editor: bwijes
Thanks for reading
Enjoy~