*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhắc lại cho mọi người nhớ, “tiên sinh” cũng là cách gọi chồng nha.
———————————
Chỗ thì, Hạ Tác Chu không có tìm nhầm, nhưng mà người thì, đang bị dọa cho choáng váng muốn chết.
Tin Hạ Lục gia kết hôn coi như đã đăng báo, người toàn thành đều vừa theo dõi vừa cười nhạo ngầm, dẫu sao chẳng ai tin một người phục vụ có thể thật sự bước chân vào cửa nhà họ Hạ.3
Huống chi hôn sự đầu năm nay, dù có không cầm giấy chứng nhận, chỉ cần bái đường, thành hôn, vào gia phả, sau khi chết có tên trên từ đường, thế là Chính phủ cũng phải thừa nhận quan hệ vợ chồng.
Cho nên nói đi nói lại, Hạ Lục gia cũng chẳng cần phải tới đây làm một tờ giấy trói buộc bản thân.
Này không phải tự tìm ấm ức cho mình ngày sau sao?
Cưới một nam thê, còn có giấy hôn thú có hiệu lực pháp lý, ngày sau muốn lấy thêm vợ bé, cũng khó khăn hơn kẻ khác mấy phần!
Vì vậy loảng xoảng một tiếng, nhân viên trong phòng vấp ghế ngã chổng vó, ngồi bẹp dưới đất lớn tiếng ai ui.
Y nghĩ không ra nha!
Vì sao Lục gia phải tự tìm phiền phức cho mình chứ?9
Hạ Tác Chu buồn cười dùng ngón tay gõ gõ bàn làm việc, “Tôi cũng chẳng cần người làm chứng chiếc gì hết, cậu đưa bút cho tôi, tự tôi viết.”3
Phương Y Trì mặc dù còn chưa hết khiếp sợ khi nghe được hai từ “kết hôn”, nhưng theo bản năng vẫn đưa tay, với lấy chiếc bút thép không mới không cũ trên bàn làm việc, tháo nắp bút, đưa tới tay Hạ Tác Chu.
Hạ Tác Chu cười một tiếng với cậu, nhận lấy, vô tình cố ý xoay tròn chiếc nhẫn ngọc, tựa hồ đang ngẫm xem nên viết cụ thể cái gì.
Nhưng cũng chỉ ngắn ngủi mấy phút, Lục gia liền nghĩ xong. Hắn xắn tay áo, lộ ra cổ tay đeo phật châu, dưới ánh mắt kinh ngạc của Phương Y Trì, hạ bút: Cầm sắt* cùng hòa, loan phượng cùng kêu, phượng đậu ngô đồng, ngàn đời chung tâm.2
(*đây là đàn cầm và đàn sắt-tiền thân của đàn tranh)
Lác đác mười sáu chữ, trôi chảy mạch lạc, cuối cùng ký tên mạnh mẽ hữu lực: Hạ Tác Chu.
Lục gia viết xong, cũng không ngẩng đầu lên nắm lấy bàn tay lạnh như băng của Phương Y Trì, ôm cậu trước người, cương quyết mà vô lý ra lệnh: “Ký.”
Phương Y Trì nắm bút thép, dùng thanh âm chỉ có mình mình nghe được, đọc hết một lượt giấy hôn thú, tiếp đó ngẩng đầu, run run gọi một tiếng: “Lục gia.”
“Ừm?” Hạ Tác Chu hận không thể thay cậu ký tên, giọng tỏ vẻ không lành: “Em đừng nói em không muốn gả, không có cửa đâu!”2
Phương Y Trì không muốn nói cái này, lòng cậu vừa trướng vừa chua xót, phồng ra một bọc, thật giống như có rất nhiều chuyện muốn nói với Lục gia, nhưng lời đến khóe miệng, chỉ còn lại duy nhất một câu: “Bởi vậy… bởi vậy mà ngài mặc trường sam sao?”
“Bớt sức nói nhảm đi.” Hạ Tác Chu bật cười, cắn dái tai Phương Y Trì than thở, “Tới lĩnh giấy cùng em, cũng cần phải ra dáng một chút chứ.”
BẠN CŨNG SẼ THÍCH
[Đam Mỹ] HẠNG GIA ĐẠI THIẾU (HOÀN)
[HOÀN] MANG THAI CON TRAI CỦA GÃ ĐÀN ÔNG NHÀ…
[EDIT/NGỌT/HOÀN] CHÀNG QUỶ CỦA BÁC SĨ – BẮC…
[Đam mỹ] Ảnh đế ngày hôm nay cũng thẻ đen…
Mang Thai Trước Khi Ly Hôn – Hương Thủy Thụ…
[HOÀN] XINH ĐẸP NHƯ VẬY MÀ LẠI LÀ ALPHA – DƯ…
[Đang edit] Giáo sư, muốn thuốc ức chế sao?
Nói xong, còn định giục tiếp, người trong lòng đã chủ động gục xuống bàn, viết tên mình bên cạnh tên Hạ Tác Chu.
Ba chữ “Phương Y Trì” uốn lượn nở hoa, bút phong là có luyện qua, chỉ tiếc không quen dùng bút thép, nhìn chữ có phần chưa được lưu loát.
Nhưng bất luận thế nào, cuộc hôn nhân giữa bọn họ theo nét bút này đã chính thức được xác nhận, vội vàng hơn bất kỳ kẻ nào có thể tưởng tượng ra.
Hạ Tác Chu đưa giấy hôn thú cho nhân viên văn phòng đang vất vả bò dậy, để cho y đóng dấu, chuỗi phật châu va lên bàn, phát ra một tiếng vang giòn giã.
Hạ Tác Chu không để ý, chỉ nói một câu mà Phương Y Trì nghe không quá rõ: “Nó còn gấp gáp hơn em.”9
Tiếp đó nhận lấy giấy hôn thú được bọc kín, dùng mảnh da trâu lúc đầu đựng giấy chứng minh của Phương Y Trì gói lại kỹ lưỡng, đặt trong túi thiếp thân.
Còn giấy chứng minh của Phương Y Tĩnh, Hạ Tác Chu chỉ gấp qua loa đôi ba phát, nhét vào túi quần.4
“Đi, về nhà thôi.” Hạ Tác Chu làm xong hết thảy, dứt khoát quay đầu, hoàn toàn không cho Phương Y Trì thời gian phản ứng, tự mình đi tới trước bậc thềm phía cổng tòa thị chính, tiến hai bước, đột nhiên xoay người lại, trong ánh mắt khiếp sợ của Phương Y Trì, tay vén trường sam, bình thản quỳ một chân xuống.41
Một khắc ấy, tuyết như ngừng rơi, trường sam tung lên trong gió, tựa như diều hâu sải cánh, lộ ra cẳng chân thẳng dài bên dưới, mà cái chân kia không chút do dự cong lại trước mặt người thương, đầu gối quỳ xuống đất tiêu sái vô cùng.58
Hạ Tác Chu mặc kệ những kẻ đi đường vội vã lướt qua, đặt Phương Y Trì thẳng trước mắt. Nấc thang cao thấp cân bằng lại chiều cao khác biệt, bọn họ một đứng, một quỳ, ánh mắt tràn đầy nóng ruột giao chung một chỗ, rồi lại vội vã tách ra.
Hạ Tác Chu nhìn như bình thản giúp Tiểu Phượng hoàng cột chắc nút cài áo trấn thủ, lời ra khỏi miệng nhưng là: “Sính lễ em muốn cái gì?”
Lỗ mũi Phương Y Trì chua xót, đưa tay muốn đỡ Hạ Tác Chu đứng dậy.
Chân trời phủ đẫm một vệt nắng chiều tà đỏ bừng, tuyết đầu cành theo gió lặng lẽ phủ xuống. Cậu liều mạng lắc đầu, nức nở gọi: “Lục gia…”
Hạ Tác Chu nhướn mày một cái, chậc một tiếng không vui, “Cần đổi cách gọi thôi.”
Phương Y Trì vừa chần chừ vừa quẫn bách nhéo nhéo vạt áo, hít mấy hơi thật sâu, đuôi mắt cháy đỏ kịch liệt.
Hồi lâu, cậu mới bình tĩnh lại, cưỡng bách mình đón lấy ánh mắt Hạ Tác Chu: “Tiên… tiên sinh.”8
“Chà, vậy mới phải chứ.” Hạ Tác Chu nhẹ nhàng bấm một cái lên gò má cậu, đứng dậy đi xuống bậc thang, rồi lại đưa tay về phía Tiểu Phượng hoàng: “Hạ thái thái, đi nào, mình về nhà thôi.”1
Phương Y Trì buồn buồn ứng một tiếng, giống như cánh chim mệt mỏi cuối cùng cũng được về tổ, vỗ cánh rủ vào lồng ngực Hạ Lục gia.1
Giờ khắc này đây, không liên quan gì đến báo ân nữa, Phương Y Trì thật sự muốn cùng Hạ Lục gia trải qua một đời.
Còn sính lễ…
Tiểu Phượng hoàng đến bây giờ chưa từng nghĩ tới việc Lục gia còn phải tặng sính lễ cho mình.
Cậu không có gì cả, cũng chẳng thiếu thứ gì.
Hạ Tác Chu lại ảo não chậc một tiếng, tháo phật châu trên cổ tay cưỡng ép đeo lên tay đối phương: “Mang đi.”
“Mẹ để lại cho tôi.” Hạ Lục gia chỉ hai viên có dấu vết hư hại rõ ràng, “Nó đã từng cản đao, cứu mạng tôi, sau này nó thay tôi đi cùng em, hiểu không?”6
Phương Y Trì vừa nghe phật châu thay Hạ Tác Chu cản qua đao, lập tức từ chối: “Không được!”
“Có gì mà không được?” Hạ Tác Chu nhét cậu vào buồng xe, “Nếu em thật sự coi trọng nó, ngày nào cũng phải mang theo, không được phép cởi xuống.”
Phương Y Trì nằm sau xe, xoay người bò dậy, định nói gì đó, Lục gia đã nắm tay lái chuẩn bị lên đường.
Cậu há miệng một cái, muốn nói lại thôi.
Hạ Tác Chu đang chờ Tiểu Phượng hoàng lên tiếng đây.
Hôn cũng đã thành, phật châu cũng đã trao, Phương Y Trì nên cảm động mà ngoan ngoãn làm Hạ thái thái đúng không?
“Lục gia…” Phương Y Trì quả nhiên dè dặt mở miệng, đáy mắt ánh lệ.
Hạ Tác Chu ho nhẹ một tiếng, làm bộ không để ý lắm, “Có chuyện gì về nhà hẵng nói.”
Tiếp đó lại chữa lời: “Nhưng nếu sốt ruột quá, nói luôn bây giờ cũng được.”7
Bày tỏ tình cảm không phải cần nói gấp sao?
Hạ Tác Chu vui vẻ câu khóe miệng, vểnh tai, còn chưa có vui xong, nụ cười đã bị lời tiếp đó của Phương Y Trì xông cho cứng đờ.
Tiểu Phượng hoàng do do dự dự nửa ngày, cuối cùng lại thốt ra: “Ngài… tình nhân khác của ngài biết chuyện ngài lĩnh giấy kết hôn không?”64
Ánh nắng rực cháy phía chân trời bị đêm tối dội cho phát, Hạ Tác Chu mặt lạnh ngồi mấy phút, quả thực không nghĩ ra tại sao Phương Y Trì tưởng tượng nổi chuyện này.
Nói ra thì, cứ coi như Hạ Lục gia thật sự muốn làm cái “hoa hoa công tử” gì đó kia cho hợp mốt, cũng phải có cơ hội mới được chứ.
Ấy là chưa nhắc tới gia phong nhà họ Hạ nghiêm khắc thế nào, tuy rằng Hạ lão gia tử mặc kệ mấy người “họ hàng thân thích bên ngoại”, nhưng dạy dỗ con ruột không thể nói là lơ là được. Bất kể nam nữ, phạm sai lầm đều phải chịu phạt theo gia pháp.4
Quan trọng là sau khi ra chiến trường, bảo vệ tính mạng còn không xong, lấy đâu ra tâm tư yêu với chả đương?
Lời này của Tiểu Phượng hoàng quả thực khiến người bực bội, Hạ Tác Chu dù có thích cậu đến mức nào, cũng giận điếng người.9
Hạ Tác Chu phiền não chết, nhưng không ầm ĩ bên ngoài, mà lái xe chở Phương Y Trì đang bồn chồn không yên về thẳng nhà họ Hạ, vào cửa rồi cũng chẳng nói câu nào, mặt hằm hằm bước nhanh đến Bắc phòng.1
Phương Y Trì thấp thỏm đi theo, mấy lần muốn hỏi han đôi câu, đều bị sắc mặt Hạ Tác Chu dọa rụt cả người.
Cậu cũng thật tủi thân chết đi được: Vốn bị tấm da “dân lành” của Lục gia lừa gạt, thời điểm hai người lần đầu tiên lăn giường, trong phòng đã có sẵn thứ tinh dầu dùng làm chuyện ai cũng hiểu rõ.
Mấy chuyện này chuyện nọ rối tinh rối mù gom chung một chỗ, ai lại không nghĩ đến việc bên cạnh người ta còn có tình nhân khác đâu.
Lại nói, cậu cũng không có ý hưng sư vấn tội.
Ai mà lại chẳng từng vắt vai đôi ba mảnh tình?20
Nếu như Lục gia có bạn tình, cậu… lòng cậu bỗng nhiên không thoải mái, chạy hai bước liền hơi khựng lại, nắm chặt vạt áo run rẩy gọi một tiếng “Lục gia…”
Ngoài mặt Lục gia không phản ứng lại cậu, bước chân lại chậm đi đôi chút.
Nhưng mà có chậm nữa, Phương Y Trì cũng đuổi không kịp, cậu cảm thấy mình thật giống như vừa đi qua tiền đường, đang cùng Hạ Tác Chu chui vào trong vườn hoa đen ngòm, khóe mắt không ngừng thoảng qua hình ảnh đèn lồng đỏ sậm, tựa như quỷ hồn đòi mạng, cuộn tròn xoay tít vây quanh cậu.
“Lục gia…” Phương Y Trì dần dần gập eo, lảo đảo đỡ lấy bức tường phủ rêu xanh, câu kế tiếp còn chưa nói nên lời đã “ọe” một tiếng nôn ra.90
Này vừa nôn, lập tức dọa sợ Hạ Tác Chu đi đằng trước.
“Mẹ nó!” Hạ Lục gia vội ôm cậu vào lòng, “Thế này là sao?”
Phương Y Trì nôn đến ỉu xìu, che miệng nửa ngày không nói được nửa chữ.
Hạ Tác Chu nào còn dám bày đặt giận dỗi với cậu, trực tiếp ôm người về phòng, gọi Vạn Lộc báo bác sĩ, lại giục Vạn Phúc đun nước nóng, sau cùng ngồi bên mép giường xoa lưng cho cậu.
“Không sao.” Phương Y Trì tốt xấu cũng khá hơn chút, an ủi ngược lại Lục gia: “Bệnh cũ ấy mà.”
“Bệnh cũ cái gì chứ?” Hạ Tác Chu phát cáu lột sườn xám trên người cậu ra, không có tâm tư thừa thãi gì, chỉ đơn thuần hối hận để cậu mặc thứ đồ này, “Có phải lạnh quá không?”
“Tôi đã bảo em đừng mặc mỏng như vậy.”
“Phương Y Trì em cứ đợi đấy cho tôi, ngày mai tôi liền đốt toàn bộ đống sườn xám của em!”
Phương Y Trì rúc vào trong chăn, bị Hạ Lục gia mắng một trận cuồng phong bạo vũ, uể oải trả lời: “Được mà.”
Lửa giận của Hạ Tác Chu nháy mắt bị thả một gáo nước lạnh, phiền não nhéo nhéo mi tâm, tiếp đó cúi đầu trừng hai mắt nhìn cậu: “Tôi mua thêm cho em.”17
Rốt cuộc vẫn không nỡ, lại chuyển sang chế độ dỗ dành.
“Được.” Chỉ tiếc Phương Y Trì vẫn chẳng có tinh thần gì.
Lục gia đau lòng hỏng mất, dùng chăn bọc cậu lại, ôm trước người: “Thật là, em như vậy tôi chẳng có mặt mũi giận em nữa.”
Phương Y Trì ho khan mấy tiếng, thấp giọng nói: “Có mấy lời Lục gia nói rõ ràng với em được không.”
Phương Y Trì có phương pháp khác của riêng mình, có thể bí mật moi lời từ miệng Lục gia, chỉ là cách này có chút đả thương địch một ngàn tự tổn hại tám trăm, nếu không phải thân thể không quá thoải mái, cũng không chọn cách hỏi thẳng thế này.
“Có gì phải nói?” Hạ Tác Chu lôi lọ tinh dầu trong ngăn kéo ra, “Cái này là chuẩn bị cho em.”
“Chuẩn bị cho em?”
“Tiểu Phượng hoàng nhà mình non nớt như vậy, không chuẩn bị mà ổn sao?” Hạ Tác Chu cười hỏi ngược lại, “Dùng rồi mà còn sưng mất mấy ngày, em để tôi đi đâu nói lý giờ?”
“…Cũng không thể mắng dầu của người ta lởm chết đi được chứ?”
Phương Y Trì vừa nghe liền rơi vào màn sương dày đặc, “Lục gia, tinh dầu này của ngài không phải cho tình nhân dùng sao?”
“Bậy bạ!” Hạ Tác Chu giơ tay đánh mông cậu một cái, “Con mắt nào của em thấy tôi có người khác hả?”
Phương Y Trì không để ý bị ăn đau, bò dậy nhìn thẳng ánh mắt Hạ Tác Chu: “Thật không có sao?”
“Có tôi cùng họ với em luôn!” Hạ Tác Chu tức giận cốc đầu cậu một cái, “Người thì bé một mẩu, tâm tư lại không ít. Nếu tôi thật sự có người khác, còn không biết xấu hổ mà cưới em sao?”12
Phương Y Trì ôm trán từ từ mềm xuống, đầu óc rối bời, hoàn toàn bị lời Lục gia nói hun cho mơ mơ hồ hồ.
Một mặt cậu cảm thấy Lục gia nói đúng lời thật, dẫu sao cẩn thận hồi tưởng lại, quả thực chưa từng nghe qua lịch sử phong lưu của Hạ Tác Chu, mặt khác lại thấy không thể tưởng tượng nổi, người như Hạ Lục gia, dù cho không tự mình tìm người bên ngoài, gia đình hẳn cũng sẽ chọn cho đôi ba đối tượng xem mắt thích hợp ngay từ thuở nhỏ chứ.
Nơi nào đến lượt cậu đây?
Nhưng sự thật chỉ đơn giản như những gì bày trước mắt cậu, hôm nay Hạ Lục gia đã là tiên sinh của Phương Y Trì, có pháp luật bảo hộ, giấy chứng nhận còn chưa khô mực kia kìa!
___________________
Tác giả có lời:2
Hạ Lục gia: Lĩnh chứng!!!! Cầu hôn!!!! Quỳ một chân trên đất!!!! Sau đó Tiểu Phượng hoàng còn dám hoài nghi ông!!!! Tức chết!
Trì: Lục gia lại bắt nạt em QAQ.
Edit: Tàn- Kiếm
Hạ Hầu Hành có nằm mơ giữa ban ngày cũng không hề nghĩ tới Đan Phi lại có thể giải quyết tốt được công việc này, tên tiểu tử kia lấy đâu ra bản lĩnh như thế, vậy mà lại có thể làm cho người ở đây răm rắp nghe theo những gì hắn nói!
Sắc mặt của Hạ Hầu Hành hơi thay đổi, hắn thấy Đan Phi hình như lại muốn nói điều gì, liền lập tức giật lấy hộp tráp đang ở trên tay của Đinh quản gia , rồi bước vội đến trước mặt Đan Phi cười ha ha nói:
– Ngươi là Đan Phi đúng không? Ta vẫn luôn quý mến những người có tài như ngươi!
Đan Phi nghe xong thì khẽ giật mình, nghĩ bụng ngươi quý mến ta vậy mà cứ mở miệng ra là kêu nô tài, à đúng rồi, nếu ngươi không thưởng thức ta thì chắc chắn cũng rút đao ra chém ta giống như Doãn lão đại luôn á.
Nhìn thấy bộ dạng “thụ sủng nhược kinh” của Đan Phi, Hạ Hầu Hành mới hạ giọng nói:
– Tào phủ mua ngươi về làm nô… à ừm …. hạ nhân, mà ta lại rất quý mến ngươi, nên ta sẽ chuộc thân giúp ngươi, sau đó để cho ngươi đến làm phó quản gia ở Hạ Hầu phủ, ngươi thấy thế nào?
Đinh quản gia đứng một bên nghe thấy suýt chút nữa té xỉu.
– Hạ Hầu Hành, ngươi có dây thần kinh xấu hổ hay không, ngươi nói ra câu đó không sợ mất mặt à?
Tào Ninh Nhi nghe xong mà giận tím mặt.
Hạ Hầu Hành liền phản bác:
– Ta có tiền ta còn muốn mặt làm gì?
Biết lời hứa hẹn của mình đã bị Tào Ninh Nhi nghe thấy, Hạ Hầu Hành hạ quyết tâm đã không làm thì thôi nhưng một khi đã làm là phải làm tới bến, bèn cất cao giọng nói:
– Đan lão đệ, ta biết ngươi không tin tưởng ta, nhưng ở đây có nhiều người chứng kiến như vậy, Hạ Hầu Hành ta tuyệt đối đã nói là làm. Chỉ cần ngươi mở miệng, chức vị phó quản gia của Hạ Hầu phủ liền giao cho ngươi.
– Hạ Hầu Hành!
Tào Ninh Nhi tức giận dậm chân, nàng không ngờ tới Hạ Hầu Hành lại nghĩ ra phương pháp vô lại như vậy.
Những ngày qua, nàng vẫn dốc lòng duy trì việc làm ăn của Tào gia, nhưng chỉ vì đại ca không hăng hái, Hạ Hầu gia lại luôn luôn gây khó dễ, làm tinh thần và thể xác của nàng không tránh khỏi mệt mỏi. Biết được trong chợ có chỗ bán bánh màn thầu ăn rất ngon, trong hoàng cung ở thành Hứa Đô cũng không có mà ăn, Tào Ninh Nhi lập tức ý thức được đây là một cơ hội làm ăn,cho nên nàng tự mình tìm tới muốn đàm phán vụ làm ăn này một cách tỉ mỉ, nhưng không ngờ Hạ Hầu Thành lại nhanh chân đến trước còn mang theo một số tiền lớn bên người.
May là tình huống bất ngờ xảy ra, Đan Phi lại có thể đứng ra giải quyết. Tào Ninh Nhi trong lòng vui sướng, nghĩ thầm tên Đan Phi này quả nhiên là người thông minh, chẳng lẽ hắn sớm biết việc làm ăn về bánh màn thầu này nên mấy ngày nay hắn hay đi ra ngoài là vì chuyện này?
Nàng rất có cảm tình với Đan Phi, cũng cảm thấy khả năng Đan Phi tuyển chọn Tào Phủ sẽ lớn hơn một chút, nhưng không ngờ tới Hạ Hầu Hành lại không chừa thủ đoạn nào nên nàng chỉ sợ Đan Phi không chịu nổi mê hoặc.
– Ngươi nói ngươi ở lại Tào phủ làm cái gì? Tào Ninh nhi cũng sẽ không gả cho ngươi, nghe nói lão tử của nàng chuẩn bị đem nàng gả cho Tuân gia.
Hạ Hầu Hành chặt đứt tất cả ảo tưởng của Đan Phi dành cho Tào gia, thấy hắn có phần ý động dáng dấp, thanh âm của Hạ Hầu Hành càng thấp hơn nói:
– Một trăm quan tiền. Chỉ cần giúp bổn công tử hoàn thành vụ làm ăn này, không chỉ chức phó quản gia là của ngươi, bổn công tử còn thưởng cho ngươi một trăm quan tiền, thế nào? Ngươi quyết định đi?
Hạ Hầu Hành dào dạt đắc ý nhìn Đan Phi, nghĩ thầm chỉ có lão tử mới nghĩ ra được chủ ý thông minh này, Đan Phi chẳng qua là tên nô tài, chưa từng va chạm xã hội, làm gì có chuyện không động tâm trước tiền tài và địa vị.
Đan Phi rốt cục mở miệng nói:
– Hạ Hầu công tử, cõi đời này đúng là có người không dựa vào mặt để kiếm ăn.
– Sau đó thì sao?
Hạ Hầu Hành ngơ ngác hỏi.
– Nhưng là tại hạ là dựa vào mặt để kiếm ăn.
Đan Phi thở dài nói:
– Rất cảm tạ ý tốt của Hạ Hầu công tử, nhưng tại hạ không thể làm việc vì tiền mà không biết xấu hổ này, dù sao tại hạ vẫn là hạ nhân của Tào gia, loại việc ăn cây táo rào cây sung này tại hạ làm không được.
Tào Ninh nhi cực kỳ mừng rỡ.
Hạ Hầu Hành không chỉ đầu quan lệch đi, mà mũi cũng thiếu chút nữa lệch đi vì tức giận, không nghĩ tới chính mình dùng lễ mời người như thế mà vẫn còn có người không biết điều, không khỏi tức miệng mắng to:
– Đan Phi, cho ngươi mặt mũi ngươi còn không biết điều, ngươi cho rằng ngươi là cái thứ gì, bổn công tử sẽ thu ngươi làm phó quản gia? loại người có mắt như mù như người không bằng móc ra quăng cho chó ăn còn có ích.
Đan Phi coi như chó sủa bên tai, không thèm để ý tới, nghĩ bụng tên Hạ Hầu công tử này hóa ra thuộc loại tắc kè hoa, loại người như thế có lẽ không nên có liên quan gì đến hắn là tốt nhất.
– Ta cho ngươi biết, người đắc tội bổn công tử ở thành Hứa Đô này xưa nay đều không có kết quả tốt!
Hạ Hầu Hành thấy sự việc đã hết hi vọng, cười lạnh một tiếng nói:
– Ngươi chờ đó, ta sẽ cho ngươi biết mặt!
Sau khi nói ra một câu hung ác hắn đem tráp ném cho quản gia, căm giận rời đi.
Tào Ninh Nhi cười tươi như hoa, chậm rãi đi tới trước mặt Đan Phi, nhẹ giọng nói:
– Đan Phi, ngày hôm nay may là có ngươi, làm sao ngươi biết nơi này có bánh màn thầu, còn kết giao bằng hữu với Ô Đại Nương các nàng?
Ta trước là cùng các làm bằng hữu, sau đó mới biết các nàng làm bánh màn thầu.
Đan Phi biết Đại tiểu thư hiểu lầm trình tự, nhưng cũng không giải thích, mỉm cười nói:
– Đại tiểu thư, ta đã giúp ngươi giải quyết xong đơn làm ăn này, chuyện còn lại, còn muốn phiền phức ngươi nói chuyện cùng với Ô Đại Nương các nàng.
Tuy cảm thấy Đan Phi dùng từ “Đơn” để hình dung việc làm ăn có chút kỳ quái, nhưng mà Tào Ninh nhi vẫn gật đầu, xoay người nói với Ô Đại Nương:
– Ô Đại Nương, Tào thị ở Hứa Đô có một quán rượu, có điều là. . .
Tào Ninh Nhi hơi do dự, tiếp tục nói:
– Ta lúc nãy ước lượng, Hạ Hầu Hành đưa cho ngươi tráp tiền kia nhìn thì tưởng nhiều, nhưng tuyệt đối sẽ không vượt qua năm mươi quan tiền.
Đan Phi âm thầm gật đầu, nghĩ thầm Hạ Hầu Hành tên này thực ra cũng là tên ranh mãnh, trong tráp không phải tất cả đều là vàng, mà toàn là tiền đồng, hiển nhiên là biết Ô Đại Nương mấy người chưa từng va chạm xã hội nên giở trò lừa gạt.
– Như vậy đi. Ta cho ngươi ba mươi quan tiền.
Tào Ninh nhi chậm rãi nói.
Ô Đại Nương hơi có tí thất vọng, nghĩ thầm làm sao lại giảm giá tiền xuống? Liền nghe Tào Ninh Nhi tiếp tục nói:
– Có điều quán rượu Tào gia có thể vì các ngươi mà mở một cái quầy hàng ở lầu một, chỉ cần quán rượu Tào gia tồn tại một ngày, các ngươi có thể mở quầy bán màn thầu ở quán rượu đó tiền ta không lấy tiền thuê.
Ô Đại nương vui mừng khôn xiết.
Đan Phi cũng âm thầm gật đầu, nghĩ thầm cô Tào Ninh Nhi này làm việc khá quyết đoán, phải biết chỗ đặt quầy hàng làm ăn rất quan trọng, quán rượu Tào gia thì không cần phải hỏi, khẳng định là nằm trên con đường tấp nập nhất, nếu ở hiện đại, chính là tuyến đường thương mại trung tâm, tấc đất tấc vàng, Ô Đại Nương có thể bán bánh màn thầu ở chỗ đó,thì đời này áo cơm không lo!
Ô Đại nương tuy là khổ phụ, nhưng vẫn hiểu được phần sinh ý này, không nhịn được nói cảm ơn liên tục, Tào Ninh Nhi thấy thế nở nụ cười xinh đẹp, phân phó bảo:
– Đan Phi, chuyện còn lại ngươi nói chuyện với các nàng, tiền ngươi ngày mai mang đến, qua mấy hôm nữa ngươi dẫn các nàng đi xem quán rượu. Ta còn có việc, đi trước.
Tào Ninh nhi nhẹ nhàng di chuyển, đi mấy bước, thấy Đan Phi giống như đầu gỗ vẫn còn đứng yên tại chỗ, khẽ cắn môi.
Ô Đại Nương thấy thế lập tức nói:
– Đan Phi, còn muốn làm phiền ngươi đưa đại tiểu thư về.
Đan Phi “Ừ” một tiếng, cùng Tào Ninh Nhi đi ra tạp viện, xe ngựa dừng ngay ở đầu hẻm, Thúy nhi đứng ở nơi đó ngó nhìn xung quanh, nhìn thấy Đan Phi bỗng dưng xuất hiện, vẻ mặt của Thúy nhi như nhìn thấy quỷ, thầm nghĩ tiểu tử này đúng là xuất quỷ nhập thần, vừa nãy Hạ Hầu công tử cũng từ nơi này đi ra, Đan Phi cùng Hạ Hầu công tử lẽ nào tối hôm qua đều qua đêm ở đây sao?
Mấy tên xú nam nhân khẩu vị thật là khác người.
Tiễn Tào Ninh Nhi đưa đến trước xe ngựa, Đan Phi lúc này mới nói:
– Đại tiểu thư, ta lần này cuối cùng coi như làm được một ít việc.
– Ngươi không nói ta cũng biết.
Tào Ninh nhi lườm hắn một cái, nghĩ thầm ngươi đưa ta tới đây, chẳng lẽ chỉ để nói mỗi câu này thôi sao?
– Có việc không biết có thể hay không làm phiền đến đại tiểu thư.
Đan Phi do dự nói.
– Việc liên quan đến ta à?
Tào Ninh nhi hơi nhíu mày.
Thúy nhi đứng một bên mắt trợn trắng, cảm thấy đại tiểu thư làm đối xử với tên hạ nhân này rất khác với tất cả mọi người?
Đan Phi do dự đáp:
– Là việc liên quan tới ta.
Tào Ninh Nhi khá là kinh ngạc:
– Ngươi làm sao? Lo lắng Hạ Hầu Hành gây bất lợi cho ngươi? Ngươi cứ yên tâm, nơi này là thành Hứa Đô, có Tào Tư Không ở, hắn không dám giết người phóng hỏa. Hắn nếu như dám làm hại ngươi, ta sẽ hướng Tư Không tố cáo hắn.
– Không phải việc đó.
Đan Phi thầm nghĩ ta còn muốn làm gia nô cả đời sao, không phải tên thích bị tra tấn, bây giờ tiền bạc đã có, cần tìm cách đi tới Nghiệp Thành, có điều phải nghĩ cách đến gặp Mã Vị Lai một lần, còn Hạ Hầu Hành, có lẽ sau này cả đời không qua lại với nhau.
– Ta muốn chuộc thân.
Tào Ninh Nhi sửng sốt, không hiểu nói:
– Ngươi chuộc thân cho ai? Ngươi. . .
Nàng ngửi được trên người Đan Phi có một mùi thơm rất dễ chịu, trước đây chưa từng có.
Lẽ nào mấy ngày nay hắn đi tới lầu Như Tiên? Sắc mặt Tào Ninh Nhi hơi không vui.
– Đương nhiên là cho chính ta. Ta còn có thể chuộc thân cho ai?
Đan Phi cảm thấy tâm tư của phụ nữ rất thiên mã hành không, nói chuyện không đâu.
Sắc mặt Tào Ninh Nhi hơi thay đổi.
Đan Phi có phần không rõ hỏi:
– Thế nào, không được sao?
Hắn làm việc cẩn thận, biết một khi đã làm nô, phải kí kết hợp đồng, nếu bí mật trốn đi, không ai phát hiện còn được, còn nếu bị người tìm được, xử tử là việc rất có khả năng, không cần nghi vấn thế lực khổng lồ của Tào gia, có thể dễ dàng xử lí việc này thì không việc gì phải đi con đường cực đoan.
– Việc này ư. . .
Tào Ninh Nhi suy tính trong chốc lát.
– ta thật sự cảm thấy có một ít thắc mắc về viêc này , không biết có thể hay không hỏi ngươi một chút?”
“Việc gì?” Đan Phi không hiểu nói.
Tào Ninh nhi nhẹ giọng nói:
– Theo ta được biết, hồi đó ngươi đến trước của Tào phủ, vốn là một dân chúng tầm thường, chỉ là ngươi khổ sở cầu xin Tào phủ thu ngươi làm nô, thế nên mới lập chứng từ.
Tên nô tài này cái gì tật xấu? Đan Phi thầm nhủ trong lòng.
– Sau đó ta hỏi tam thúc, hắn nói ngươi đến Tào phủ là có mục đích, bởi vì ngươi muốn báo thù, mà kẻ thù này lấy sức mạnh của ngươi tuyệt đối không cách nào báo được, ngươi một lòng muốn tam thúc thu ngươi làm đồ đệ, chính là muốn học được một ít bản lãnh của sư thúc để báo thù.
Đôi mắt đẹp của Tào Ninh Nhi ngưng lại, nhìn chằm chằm vào Đan Phi hỏi:
– Ngươi hôm nay đột nhiên muốn chuộc thân, nói vậy là muốn rời khỏi hồi đó vất vả mới tiến vào được Tào gia, không biết là tại vì sao?