Thâu Hương

Chương 20: Đào hát



Cậu nhắm hai mắt run rẩy không lên tiếng, chỉ thấy hàng mi điên cuồng rung lên.

Hạ Tác Chu đau lòng muốn chết, còn muốn mắng thêm mấy câu, cổ tay lại bị Phương Y Trì nắm lấy.

“Sao thế?” Lục gia vội khom người ghé xuống, vành tai nóng lên, nghe thấy một tiếng “Đi thôi.”

“Được, đi.” Hạ Tác Chu lập tức ôm cậu lên, xoay người đi ra ngoài.

Phương Y Tĩnh lúc này mới đuổi theo, đỡ cánh cửa ho khan: “Anh hai!”85

Một tiếng gọi này gọi lạc cả giọng, khiến cho thanh âm càng thêm phần đứt ruột đứt gan.

Chỉ tiếc rằng Hạ Tác Chu đối với người ngoài đều là tâm địa sắt đá, nghe tiếng này chẳng thèm quay đầu, còn muốn bịt tai Tiểu Phượng Hoàng lại.

Tiểu Phượng Hoàng gỡ tay Lục gia, nhổm người dậy, ở trong lòng Hạ Tác Chu nhìn chằm chằm Phương Y Tĩnh vẻ mặt phức tạp, chốc lát thu hồi tầm mắt, nói: “Lục gia, tôi xin ngài một việc.”

“Người một nhà không cần khách khí.” Hạ Tác Chu thở dài, “Tôi biết em muốn cầu cái gì.”

Phương Y Trì ngây ngẩn: “Ngài biết?”

“Tôi là chồng em, sao không biết được chứ?” Hạ Lục gia mắng cậu, “Về nhà xử lí em.”

“Tôi không có nhà…”

“Cái đệt,” Hạ Tác Chu trầm giọng mắng, “Nhà tôi chính là nhà em. Nếu em không thích ở nhà họ Hạ, tôi xây cho em một căn khác, em ở đâu cũng được, miễn là đừng rời khỏi tầm mắt của tôi.”6

Lời này vừa bá đạo vừa vô lí, Phương Y Trì bị chọc tức quên luôn chuyện em gái, cứ thế hồi lâu cũng chưa nói ra được một chữ nào, sau đó nghe thấy Hạ Tác Chu phân phó Vạn Lộc gọi xe kéo mang Phương Y Tĩnh tới bệnh viện, mới hồi thần chút ít.

“Tôi đành chiều em lần này.” Hạ Tác Chu ôm cậu vào xe, lại lẩm bẩm thêm một câu, “Lần khác đừng có hòng.”

Phương Y Trì nằm trong ngực Hạ Tác Chu nháy mắt mấy cái, đột nhiên cảm thấy Lục gia khiến người khắp Tứ Cửu thành kính nể có lẽ không đáng sợ đến vậy.

Bọn họ đến bệnh viện Hiệp Hòa.12

Xe đẩy ba bánh đến chậm hơn, Phương Y Trì lúc này đã tự mình đứng xuống nắm nắm ống tay áo Hạ Tác Chu.

Hạ Tác Chu đang tìm bác sĩ, quay lại nắm ngón tay nghịch ngợm của cậu cầm trong lòng bàn tay, “Chờ một chút thôi mà.”

“Lục gia…” Phương Y Trì lại kêu một tiếng.

“Sao thế?” Hạ Tác Chu rốt cuộc quay đầu, “Đang tìm bác sĩ cho em gái em mà.”

Cậu hít sâu một hơi, rồi kéo Lục gia đối mặt với mình, “Tiền tôi chi.”1

“Nói cái gì đấy?” Hạ Tác Chu lập tức mất hứng, đưa tay móc túi quần, lại chợt nhớ ví tiền đặt trong áo khoác, mà áo khoác đang phủ trên vai Tiểu Phượng Hoàng kia.8

“Tiền này…” Hạ Tác Chu mài mài hai hàm răng, thật tức chết mà.

Phương Y Trì không biết Lục gia đang nghĩ gì, nhưng cậu tự có cân nhắc: “Sao chứ?”

“Lục gia, tôi cảm ơn ngài tìm bác sĩ cho em gái tôi, nhưng tôi chữa bệnh cho nàng không chỉ vì nàng, mà còn vì chính bản thân tôi.”

Lúc Phương Y Trì nói chuyện, cánh tay đang siết chặt cổ áo Hạ Tác Chu trên người khe khẽ run lên, “Nàng là em gái tôi, tôi không làm được chuyện ân đoạn nghĩa tuyệt với nàng, hơn nữa, nàng cũng chưa làm ra chuyện gì tàn nhẫn vô nhân tính.”

“Hôm nay A Thanh nói ngài cũng nghe, từ nhỏ tôi không có cha mẹ, chỉ có một đứa em như vậy, tôi chữa bệnh cho nàng, vì nàng kiếm tiền, tôi không hối hận. Hiện tại còn nhờ phúc của ngài, có thể nhìn được một lần thế nào là bệnh viện lớn, vậy thì chữa khỏi bệnh cho nàng rồi, sau này lòng tôi cũng sẽ không cảm thấy mắc nợ gì nữa.”4

“Tôi phải làm đến nơi đến chốn, chữa cho nàng khỏi bệnh, cho cha mẹ quá cố của bọn tôi nhìn được rằng, người anh này cũng đã tận lực.” Phương Y Trì nói một hơi, xe đẩy ba bánh cũng vừa đến. Cậu nghiêng đầu nhìn Phương Y Tĩnh, nhìn nàng mặc kỳ bào vốn thuộc về mình trên người, tựa như lại thấy bóng dáng thiếu nữ cách đây thật lâu vẫn còn non nớt núp sau lưng cậu, khóe mắt chân mày thoáng hiện lên ý cười đầy hoài niệm, chỉ là nụ cười này biến mất rất nhanh, “Chẳng qua là sau này… quãng đường còn lại, mỗi người một nơi. Tôi sẽ không đoạn tuyệt quan hệ với nàng, cũng sẽ không chối bỏ người em này.”2

“Nhưng tôi sẽ sống vì mình nhiều hơn chút.”5

Cậu nói đến đây, thật sự đã phải dùng quá nhiều sức lực, đứng cũng không vững, dựa vào Hạ Tác Chu im lặng thở dốc.

Sao sự tình lại đến mức này đây.

Phương Y Trì hồi tưởng lại những năm tháng đã qua, kinh hãi nhận ra mình cũng không thấy quá khổ sở, trong quá khứ cũng không cảm thấy vất vả, đại khái là bởi trong lòng còn một nơi gửi gắm, vì muốn chữa bệnh cho em mới kiên trì đến tận lúc này.6

Ngày ấy cậu cùng em gái theo chân đội buôn mới chân ướt chân ráo tới Bắc Bình, không nơi nương tựa, một đứa trẻ mười ba mươi bốn tuổi cũng có cách nào kiếm tiền, chỉ biết quỳ xuống trước cửa mấy nhà giàu có cầu người ta nhận mình làm người ở, giúp người ta làm ít việc nặng, thời điểm trời nóng còn dễ nói, trời lạnh lại có chút khó khăn.1

Nói cho cùng, nếu không nhờ có công việc ở tiệm cơm, cậu cùng em gái hẳn đã chết rét từ lâu, cho nên cũng có lúc, Phương Y Trì không phân rõ cảm tình đối với tiệm cơm Bình An là thế nào—– nói là chán ghét, hẳn là chán ghét khách nhân ghé chân, nếu nói là yêu thích, hẳn là yêu thích cảm tạ phần tiền công giúp cậu và em gái sống sót.

Giữa cái nơi mùa đông cực lạnh mùa hè cực nóng này, cậu không suy tính được việc nào khác.

Hạ Tác Chu không ngờ Phương Y Trì có thể nói ra thẳng thắn như vậy một lần, không nhịn được bóp bóp quai hàm tái nhợt của cậu, “Chồng em ở đây mà, không cần em lo lắng nhiều đến vậy.”

Phương Y Trì buồn bực phản bác: “Tôi cũng là đàn ông.”1

“Tôi biết.” Hạ Lục gia vừa lia mắt lên chiếc áo khoác của mình trên người cậu, vừa muốn tìm cách nháy mắt ra hiệu cho Vạn Lộc, bảo y về lấy thêm tiền.

Cơ mà Vạn Lộc chưa từng nghĩ Lục gia cũng có lúc thiếu tiền, cứ không chịu hiểu ý, còn tưởng rằng Hạ Tác Chu không muốn thấy Phương Y Tĩnh, liền trực tiếp mang người vào phòng bệnh.

Hạ Tác Chu hận đến ngứa răng, thầm nghĩ sau này ra ngoài với Tiểu Phượng hoàng, nhất định phải nhét tiền khắp các túi cho chắc.15

Mà Phương Y Trì rất sợ Hạ Tác Chu lại nói ra mấy lời không đứng đắn, vội vàng đi hỏi bác sĩ xem bệnh tốn bao nhiêu, kết quả vừa duỗi tay vào túi, lại mò ra được cái ví da của Lục gia.

“Ơ…” Mặt Phương Y Trì chậm rãi đỏ bừng.

Hạ Tác Chu nhanh tay lẹ mắt đoạt luôn cái ví da, rút tiền đưa bác sĩ, “Chọn lấy loại tốt nhất, tiền nong không thành vấn đề.”

“Lục gia…”

“Đừng khách khí với tôi.” Hạ Tác Chu lại nhét ví da trở vào ngực cậu, “Hai ta không ai nợ ai.”

Sao có thể không nợ đây?

Phương Y Trì cau mày thở dài trong lòng, cậu nợ Lục gia quá nhiều, từ lúc mới gặp gỡ trong tiệm cơm, cho tới tận bây giờ.4

Cậu vốn muốn đường hoàng, đường hoàng gả cho Hạ Tác Chu, ngày sau coi như Lục gia không cần cậu nữa, cũng phải sạch sẽ không còn ràng buộc. Nhưng hôm nay là chuyện gì? Không những không thể rõ ràng dứt khoát, còn tựa như quả cầu tuyết càng lăn càng đầy.

“Nhưng mà Tiểu Phương hoàng, tôi vừa nhớ ra.” Hạ Tác Chu sợ Phương Y Trì nghĩ bậy, vội chuyển chủ đề, “A Thanh nói đến buổi hí kịch lần ấy, em thật sự đã quên mất sao?”1

” Kịch gì?” Cậu bị lôi kéo sự chú ý, lời vừa ra khỏi miệng, lại ngây ngẩn, “Ngài nói lần tôi mới đến tiệm cơm sao?”

Thời điểm Phương Y Trì mới vào tiệm cơm, còn không biết sẽ phải mặc sườn xám, chỉ đơn giản làm một đào kép, bị quản lý an bài biểu diễn khúc “Giải cứu Tô Tam”.

“Giải cứu Tô Tam” là kịch gì đây? Là câu chuyện về một kỹ nữ tên Ngọc Đường Xuân được cứu ra. Quản lý an bài như vậy, khác nào cầu xin khách nhân đến nghe mau mang người phục vụ ra ngoài đâu, có khi chỉ hận không thể dán luôn dòng ghi chú lên trên mặt.

Bát đại hồ đồng* tiêu điều đã nhiều ngày, mà tiệm cơm vẫn phải kiếm sống, làm ra chuyện này cũng chỉ là bất đắc dĩ, chỉ là ai bất đắc dĩ, thì cũng không biết được.

(*đây là tám phố nhà thổ nổi tiếng ở Bắc Kinh cũ, cũng là nơi giao lưu giữa nhiều loại người.)

Phương Y Trì vào tiệm cơm, được quản lý thưởng thức, mặc hí phục, cùng lão sư phụ học hí một thời gian dài.

Vừa học vừa biểu diễn, mới đầu chỉ là nhân vật kéo rèm, sau đó có thể miễn cưỡng lên đài làm người xua vịt, thế rồi một ngày bỗng dưng lại được chọn làm Ngọc Đường Xuân.

Lấy khả năng lúc ấy của Phương Y Trì, mang ra ngoài tuyệt đối không có người nghe, nhưng khách tới tiệm cơm không phải để nghe kịch, chẳng qua là muốn bắt chước những kẻ phương Tây có tiền, liền tham gia hưởng ứng nhiệt liệt, nơi này Trung-Tây hỗn tạp, nhịp điệu cũng chẳng có gì đặc sắc, nhưng dáng dấp cậu đẹp mắt, thành ra vừa mới lên đài, liền nổi bật hẳn lên giữa những dải tơ lụa sặc sỡ xung quanh.

Hạ Lục gia chính là nhìn trúng lần đầu tiên này của cậu, Phương Y Trì khẩn trương đến hát sai liền mấy câu, cũng may khách nhân cũng chẳng quan tâm lắm, cậu toát mồ hôi lạnh toàn thân, vừa xuống đài liền chạy như điên về phòng nghỉ ngơi.

Mà Hạ Lục gia đang đứng trước cửa phòng nghỉ, ngậm thuốc lá, ánh mắt đen tối quan sát Phương Y Trì.

Thời điểm đó Phương Y Trì mới có mười sáu mười bảy tuổi, trong nhà người nghèo đã sớm không được tính là trẻ con nữa rồi, nhưng trong mắt Hạ Tác Chu, vẫn còn nồn nộn chán.8

Cậu xách cái quần váy vừa dày vừa nặng, không nhìn thấy Lục gia núp trong bóng tối, đi vào phòng nghỉ ngơi, mấy tiếng nhốn nháo hoảng loạn qua đi, cậu đã mặc thêm một chiếc áo khoác nhỏ đơn bạc bước ra, vừa cúi đầu đi, vừa lau lau lớp sơn trên mu bàn tay.

Hạ Lục gia bước lên mấy bước, vốn muốn chặn đường, ai ngờ Phương Y Trì đi chả chịu nhìn đường, không những không nhìn thấy chân Lục gia, lại còn thành thật vấp cái ngã nhào.

Hạ Tác Chu đang muốn trò chuyện đôi câu với bé đào hát này, không nghĩ tới cứ thế làm người ta ngã sấp mặt, làm gì dám không biết xấu hổ mà trêu ghẹo nữa, đành dứt khoát ngồi chồm hỗm xuống, hỏi: “Sao cậu lại không nhìn đường thế chứ?”1

Lục gia mở miệng chính là cái giọng ngang ngược tàn nhẫn, Phương Y Trì chỉ coi như mình gặp phải tên khách không nói lý, chật vật bò dậy nói lời xin lỗi: “Đúng… thật xin lỗi, tôi vội đi thu dọn sân khấu, ngài… ngài không sao chứ?”

Thì ra là vội đi lấy đạo cụ với đồ diễn.

Hạ Tác Chu bỗng sinh khí, cảm thấy bắt nạt Phương Y Trì thật không thú vị, bèn lắc đầu thả người đi.

Lúc đó Phương Y Trì còn gầy hơn nhiều so với bây giờ, vòng eo bé xíu, lúc khập khễnh bước đi, bóng lưng đơn bạc ấy đặc biệt khiến người đau xót.

“Tôi nhiều lắm chỉ có thể chọc cười người ta thôi.” Phương Y Trì xấu hổ vô cùng, “Sư phụ tôi nói, người ta làm đào hát hợp cách đều là học hát học đàn từ nhỏ, một người phục vụ nửa mùa như tôi, tư thái học được phân nửa cũng đã không tệ rồi.”

“Em thích diễn hí sao?” Hạ Tác Chu trầm ngâm chốc lát, “Thích cũng đừng học, quá khổ.”

Cậu không nhịn được mỉm cười, “Cho dù tôi có thích thật, tuổi tác cũng không thích hợp.”

Lục gia không lên tiếng, chỉ thấy hắn cũng cười.

Phương Y Trì không dám nhìn thẳng mặt Hạ Tác Chu, bèn quay đầu ngắm cánh cửa phòng bệnh, “Vừa xuống đài, tôi liền đổi hí phục ảo não trở về, ngài thấy tôi lúc nào chứ?”

Cậu nói xong, lại thấy buồn bực, “Rõ ràng tôi chỉ thấy qua A Thanh đang nghỉ ngơi trong buồng, đâu có thấy ngài đâu?”

Hạ Tác Chu suy nghĩ một hồi cuối cùng vẫn nói chuyện làm Phương Y Trì té nhào ra, tất nhiên không đề cập tới việc ban đầu mình cố tình ngáng chân cậu.6

“Chuyện này sao!” Hàng mi vừa nhíu lên của cậu từ từ thả lỏng, “Tôi vẫn nhớ đó.”

“Dọa em rồi, có phải hay không?”

“Sao có thể.” Cậu lắc đầu, “Khách trong tiệm cơm tính tình tốt thì ít, mà xấu thì nhiều, dạng nào tôi cũng gặp qua, ngài mới nói có hai câu, còn chưa dọa được tôi đâu.” Trong lời nói, còn lộ ra tí xíu ý cười, thật sự không cảm thấy sợ.

Hơn nữa Phương Y Trì còn chưa biết vụ Lục gia an bài ba vị khách quen cho cậu, cậu tự thấy mình thân thiết với Lục gia hơn một chút.

Loại tâm thái này rất chi là vi diệu. Phương Y Trì mới quen Lục gia chẳng được mấy ngày đã phải lập gia đình, nội tâm ít nhiều nảy sinh phòng bị, nhưng Lục gia vừa nhắc lại chuyện xưa, thì ra hai người từ mấy năm nước đã có duyên gặp mặt một lần, cậu lại cảm thấy Hạ Tác Chu không khác nào “cố nhân”, sinh ra cảm giác thân cận khó hiểu.

Lục gia cùng mình quen biết nhau đã mấy năm rồi đó!

Gả cho một “cố nhân”, tự nhiên tốt hơn gả cho người còn xa lạ. Chút bài xích với mối hôn sự này bỗng tiêu biến thêm một ít, thừa dịp em gái chưa ra, xoay người ngồi trên ghế băng dài, dụi mắt một cái.

Tuyết ngừng rơi, ánh mặt trời rọi xuống bãi đất trống trước cửa bệnh viện. Phương Y Trì nghiêng đầu ngẩn người hồi lâu, đột nhiên cảm giác được thực ra mình cũng không hề bài xích cuộc hôn nhân này.

Quái, sao lại không bài xích chứ?

Đầu tiên là vì mua thuốc, không thể không tìm bám cành cao, lên giường mới phát hiện Hạ Tác Chu đầy một bụng nước đen, trước mặt sau lưng người ta lại phô diễn ra hai loại đức hạnh hoàn toàn đối lập, cậu bị ức hiếp đến không còn chỗ trốn, tình trong như đã mặt ngoài còn e, ỡm ờ chối từ kết mối duyên này.

Đây là chuyện gì cơ chứ?

Phương Y Trì khổ não xoa mi tâm, xoa xong lại khổ não tiếp. Bất kể  là thái độ Phương Y Tĩnh đối với cuộc hôn nhân này, hay là lên giường rồi mới phát hiện ra thân thể mình thừa ra một bộ phận… Trong nháy mắt nào đó,  cậu thật sự muốn bất chấp mà buông tay.

Nhưng đáng sợ nhất là, kẻ ban đầu chủ động cởi quần áo, lại chính là bản thân cậu.

Phương Y Trì hơi phát run.

Gì mà cảm thấy Lục gia là người tốt, gì mà chẳng qua là sờ sờ chút xíu trên giường thôi… Tất cả đều là lừa mình dối người.4

Cậu để tay lên ngực tự hỏi, lại nhận ra được một tia đê hèn, ẩn nấp trong vạn trùng suy nghĩ.

Dù đều là đàn ông, nhưng cởi hết quần áo đại biểu cho cái gì, Phương Y Trì sao có thể không biết?

Lại nói, coi như cậu thật sự không biết thật, cũng không thể không biết trèo cành cao chính là muốn cùng lên giường.

Cho nên ngay từ giây khắc cậu tự cởi nút áo, vén vạt váy lên, chính là đã muốn câu dẫn người đàn ông này rồi!

“Nghĩ gì thế?” Có lẽ vì Phương Y Trì hồi lâu không nói chuyện, Hạ Tác Chu bèn nắm lấy cằm cậu.

Phương Y Trì trở về thực tại, ôm cánh tay đối mặt với Hạ Tác Chu gần trong gang tấc, đáy mắt cuồn cuộn tia mờ mịt nhàn nhạt.

Bây giờ, ngay cả chính cậu cũng không hiểu rõ tình cảm của mình đối với Lục gia nữa.

___________________

Tác giả có lời (tóm tắt): Cho Trì của chúng ta một chút thời gian nha.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Thâu Hương

Chương 20: Cái gọi là truyền thuyết



Dịch giả: Đông Hy.

Màn thầu.

Khi mọi người nghe thấy cái tên này đều ngẩn người ra. Ô Thanh không cầm lòng được, lại lấy thêm một chiếc màn thầu nhai mấy cái rồi nuốt, chân thành khen:

– Mẹ à, con chưa từng ăn thứ nào ngon như vậy. Món này chỉ trong hoàng cung mới có thôi.

Thứ này vừa mềm lại vừa thơm, ngon hơn biết bao nhiêu so với mấy cái bánh yến mạch vừa cứng vừa khó nuốt. Ô Thanh thấy dù sao Đan Phi cũng xuất thân từ gia đình giàu có, món này ngon như thế, chắc chỉ có hoàng đế mới được ăn món này.

Liên Hoa cũng không cầm lòng được, muốn lấy một cái để ăn, nhưng lại buồn bã để xuống, mỉm cười nói:

– Lát nữa muội mang cho tiểu đệ ăn.

Thực ra nàng cũng rất muốn đem một chiếc cho đại ca, nhưng lại sợ Đan đại ca giận.

Đồ ngon như vậy cũng chỉ Đan đại ca mới có thể làm được. Người mà chúng ta tin tưởng nhất chính là Đan đại ca. Trong lòng Liên Hoa tràn đầy niềm kiêu hãnh, hoàn toàn quên hết những lo lắng tối qua.

Ô Thanh lại muốn thò tay lấy màn thầu, món ngon này ăn một mạch cả chục cái cũng chưa đã ghiền. Tay của hắn còn chưa kịp đụng đến vỉ hấp thì đã bị Ô đại nương đánh một nhát.

– Đây là món mà Đan công tử đích thân làm, các ngươi ăn hết thì còn ra thể thống gì nữa, để phần lại cho Đan công tử đi.

Ô đại nương không hài lòng nói. Trong lòng đại nương thực ra ít nhiều có hơi thất vọng. Bánh yến mạch ở chợ mà Ô đại nương làm cũng được coi là rất ngon, nhưng cùng nguyên liệu mà xem ra bản thân lại thua kém cả Đan Phi, việc này đương nhiên là sự đả kích đối với người sinh sống bằng nghề làm bánh yến mạch như Ô đại nương.

Đan Phi cười nói:

– Ta ăn rất ít, màn thầu này mọi người cứ ăn hết đi, ăn không hết thì đem bán.

Cách làm ta đã dạy Liên Hoa rồi, Ô đại nương, sau này người cứ dẫn Liên Hoa đi bán màn thầu, được chứ hả?

Ô đại nương ngẩn ra rồi vui vẻ nói:

– Đan công tử, cậu nói thật chứ?

Sau khi nàng ăn một miếng màn thầu đã biết ngay là nếu bán màn thầu ở chợ thì chắc chắn sẽ bán chạy hơn bánh yến mạch nhiều, thậm chí có thể tăng giá bán lên một chút. Nếu như Đan Phi thực sự dạy nàng ta cách làm, thì sau này Ô Thanh hoàn toàn không phải lo nghĩ đến chuyện cơm áo.

Liên Hoa có vẻ chưa dám tin, tuy tuổi nàng còn nhỏ nhưng đầu óc lại cực kỳ linh hoạt. Bình thường thì chỉ dựa vào may vá với nuôi ong mật để phụ giúp gia đình, nàng hiểu rằng nếu như nắm được kỹ thuật này, cuộc sống chắc hẳn sẽ cải thiện rõ rệt.

– Đương nhiên là thật rồi.

Đan Phi đáp.

Ô đại nương không nhẫn nại nổi, bèn tính:

– Bánh yến mạch một đồng một chiếc, màn thầu này một chiếc có thể bán hai đồng mà nguyên liệu đều như nhau. Đan công tử, chúng tôi không thể chiếm món hời của của cậu, sau này cứ bán hai chiếc màn thầu thì sẽ gửi cậu một đồng, thế có được không?

Nàng nghĩ màn thầu là do Đan Phi làm, tuy đã được xem toàn bộ công đoạn Đan Phi làm bánh, nhưng vẫn còn vài chỗ nàng chưa hiểu lắm. Chỉ sợ Đan Phi giấu nghề nên phải kéo Đan Phi cùng tham gia.

– Ô đại nương, không thể tính như thế được.

Liên Hoa bĩu miệng nói:

– Chỗ này còn có nửa chén mật ong đấy.

Ô đại nương như bị tạt chậu nước lạnh, chợt nhận ra đây là một vấn đề nghiêm trọng.

Không phải là Liên Hoa tính toán thiệt hơn với Ô đại nương, mà nghĩ nếu như làm một chậu mười mấy chiếc màn thầu thì cần nửa chén mật ong, vậy thì mật ong mà nàng để dành có thể dùng trong bao lâu đây?

Đan Phi đã suy nghĩ cặn kẽ về việc sáng chế ra màn thầu, thầm tính nếu như thời đại này cũng sáng tạo như vậy, thì kỹ thuật lên men màn thầu được người ta học tập cũng chỉ là vấn đề sớm muộn. Lúc này điều quan trọng nhất là đổi lấy chút phí bản quyền bằng kỹ thuật này, nhưng hắn biết rằng chuyện này vẫn nên chờ cơ hội thích hợp.

Nhận ra sự lo lắng của Liên Hoa, Đan Phi khẽ mỉm cười nói:

– Mật ong chẳng qua chỉ là bước đầu, sau này hấp bánh màn thầu có thể không cần dùng tới mật ong mà dùng bột nở luôn là được.

– Dùng bột nở là sao?

Liên Hoa không hiểu bèn hỏi.

Đan Phi nắm một cục bột lên men bằng cỡ nắm tay đặt vào bát, đưa cho Liên Hoa và nói:

– Cho muội này.

– Quà của Đan đại ca tặng muội sao.

Liên Hoa hơi đỏ mặt rồi nhận lấy nắm bột, thầm nghĩ người có học vấn tặng quà đúng là rất độc đáo.

– Đan đại ca, muội sẽ giữ kỹ thứ này.

Liên Hoa kiên quyết nói:

– Muội lớn như thế này rồi mà từ trước đến nay chưa có ai tặng quà cho muội.

Đan Phi khó xử nói:

– Không phải là đưa muội giữ mà là dùng để len men.

Hắn biết cần phải giải thích về lên men, nhưng những kiến thức về vi sinh vật chỉ sợ càng khiến cho Liên Hoa đau đầu

– Sau này khi lên men thì thay mật ong bằng một nắm bột này vào là được. Sau đó cứ đun nóng theo cách của huynh.

Hắn giải thích cặn kẽ từng quá trình cho Liên Hoa, Liên hoa chỗ hiểu chỗ không bèn nói:

– Đan đại ca, thứ này thật vi diệu, cứ như là người mẹ sanh em bé ấy, giống như bột mẹ ấy (có thể sinh ra nhiều bột con nữa).

Nàng không hiểu tại sao lại có được kết quả này, nhưng luôn tin tưởng, không chút nghi ngờ những lời nói của Đan Phi.

Ô đại nương cũng khen ngợi không ngớt, đứng bên cạnh và nói:

– Bột này cũng chỉ người có học vấn như Đan công tử mới có thể làm được.

Đan Phi ngẩn ra.

Đương nhiên là hắn biết đến truyền thuyết về bánh màn thầu. Tương truyền năm đó khi Gia Cát Lượng bảy lần bắt Mạnh Hoạch, vì chém giết quá nhiều man binh* nên mới làm bánh màn thầu đề tế trời.

Nhưng truyền thuyết cũng chỉ là truyền thuyết, ko thể lấy đó làm căn cứ được, cùng lắm thì chỉ lấy đồng âm* mà thôi. Khoan hãy nói đến món mà Gia Cát Lượng ăn ở Nam Dương là cơm hay mì, mà nói đến việc muốn tìm bột mì ở Tứ Xuyên thời Tam Quốc cũng không phải là chuyện đơn giản như vậy, hơn nữa Gia Cát Lượng cũng không thực hiện Thất Cầm Mạnh Hoạch *

* Đồng âm: tác giả nói đến hiện tượng đồng âm của “man” (蛮) trong “man binh” (蛮兵: binh lính ngang ngược) và “man” (馒) trong “man đầu” (馒头: màn thầu).

* Thất Cầm Mạnh Hoạch: chiến dịch tấn công vào vùng Nam Trung do Gia Cát Lượng chỉ huy vào năm 225 trong thời kỳ Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc, nhằm dập tắt những mầm móng phản loạn gây hại đến nhà Thục Hán và cũng chuẩn bị một bước cho các chiến dịch Bắc phạt.

Trên thực tế, mỗi khi phát minh trong dân gian nhiều lên đều được người dân sáng tạo đúc kết lại. Trong đó có rất nhiều thay đổi ngẫu nhiên không thể tránh khỏi. Ví như trong truyền thuyết, hoàng đế là một nhà phát minh còn vĩ đại hơn cả Edison. Hầu như một nửa phát minh của Trung Hoa đều do hoàng đế sáng chế ra, đương nhiên là Đan Phi cũng có chút nghi ngờ về ý kiến này.

Vừa nghĩ tới màn thầu, Đan Phi không thể không nghĩ tới Gia Cát Lượng, thầm nghĩ chắc lúc này Gia Cát Lượng vẫn đang ở ẩn, thế còn Lưu Bị thì sao nhỉ?

Khi Đan Phi nghĩ tới đây khá say sưa thì thấy mọi người vẫn đang chờ lời giải thích của hắn, hắn cầm một cành cây viết chữ “Man” (馒) lên mặt đất và nói:

– Nghĩa của chữ “Man” này là —— một loại thực phẩm được phơi nắng chừng bốn canh giờ cho lên men, “Đầu” (头) thì được hiểu là bột như bình thường.

Mọi người thấy thế đều reo lên:

– Đúng là học thức uyên bác.

Đan Phi sởn cả gai ốc. Sau khi giải quyết xong vấn đề then chốt là chi phí mật ong, Ô đại nương và Liên Hoa đều cảm thấy mối làm ăn này rất có triển vọng, liền hấp màn thầu theo hướng dẫn của Đan Phi.

Thấy Ô đại nương như khỏi hẳn bệnh nhờ chuyện đáng mừng này, Đan Phi thầm nghĩ vẫn còn việc quan trọng hơn là thực chất ta vẫn là một nhà khảo cổ học, bèn nói với Ô đại nương:

– Đại nương, ta muốn nhờ Ô Thanh ra ngoài giúp vài việc.

– Được, hai người cứ việc ra ngoài, Ô Thanh đi chung với Đan công tử thì đại nương rất yên tâm.

Ô đại nương bận tối tăm mặt mũi, lau mồ hôi trán.

– Đan đại ca, tối nay huynh cũng về đây chứ hả?

Liên Hoa liền ngừng tay, hơi bất an hỏi.

– Đương nhiên rồi.

Đan Phi nghĩ hôm nay chắc chỉ ra ngoài dựng một trạm nghỉ, muốn đào mộ thì phải có xẻng Lạc Dương trong tay mới đào được.

Liên Hoa chìa ngón út ra:

– Ngoéo tay nhé, huynh không được quỵt đâu đấy.

Thấy Đan Phi vẫn chưa đưa tay ra, Liên Hoa bĩu miệng nói:

– Muội vẫn chưa học được cách làm màn thầu, đến tối huynh phải dạy lại cho muội đấy.

Đan Phi chỉ cười và vỗ nhẹ đầu nàng. Sau đó Ô Thanh ra khỏi sân, tiện tay mang theo chiếc rìu đốn củi. Rõ là chuẩn bị sẵn để tiện đường kiếm ít củi khô mang về.

Dù không bán thì hấp bánh cũng cần đến củi.

Xuất phát từ cửa Nam Thành, sau khi đi vài dặm thì Ô Thanh chỉ tay và nói:

– Đan đại ca, trước mặt chính là núi Ngưu Đầu.

Đan Phi ngẩng đầu nhìn thì thấy phía trước có dãy núi nối liền nhau. Có hai ngọn núi khá cao, thoạt nhìn đúng là khá giống hai chiếc sừng trâu.

Ô Thanh thấy hắn mải mê ngắm thì hỏi:

– Đan đại ca sao thế? Núi này có quái gì đẹp đâu.

Đan Phi chỉ khẽ cười, thầm nghĩ núi chẳng có gì đẹp, nhưng thế núi nhất định phải xem kỹ, bằng không sao mà biết được mộ thất được chôn ở đâu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.