CHƯƠNG 008: KHU VỰC NHẠY CẢM NẨY NỞ HƠN TRƯỚC.
– Thật sự có thể trị sao?
Tống Thanh Thư có chút nửa tin nửa ngờ, dù sao thì ngay chính Vô Danh thần tăng cũng đã không còn có biện pháp gì.
– Tống sư huynh không nên ôm hy vọng quá lớn, tại hạ chỉ có thể tận lực thử qua, độ thành công khả thi thì chỉ có một hai thành mà thôi, không biết Tống sư huynh có muốn tiếp tục không?
Trương Vô Kỵ trầm ngâm rồi cau mày nói.
– Một hai thành thì cũng được rồi, nếu ngươi tận lực thì ta sẵn sàng.
Đối với một việc đã không còn hy vọng như Tống Thanh Thư mà nói, một hai thành xác thực đã là rất cao, nếu như Trương Vô Kỵ mở miệng nói có vượt quá một nửa hy vọng chữa khỏi, thì Tống Thanh Thư trái lại không dám tin y, bây giờ nghe nói như vậy, Tống Thanh Thư trong bám lấy một chút ánh sáng cuối đường hầm.
– Vô kỵ .. muội thấy tốt nhất là không nên thử, nhỡ chữa trị hết, đến lúc đó lại mang tiếng đấy.
Triệu Mẫn cảm thấy Trương Vô Kỵ lần này cách làm có chút đường đột, nếu chữa khỏi chưa chắc là có người nào cảm kích, nếu như không trị hết, e rằng còn nghe những lời nói chê bai bóng nói sẽ truyền lưu ra bên ngoài.
– Đừng lo lắng, ta trong lòng hiểu rõ.
Trương Vô Kỵ trầm giọng nói, Triệu Mẫn còn tưởng rằng y muốn tận lực chữa trị cho Tống Thanh Thư để bù đắp cho Chu Chỉ Nhược bị thua thiệt, nên cũng không nói thêm gì nữa.
– Triệu cô nương xin yên tâm, nếu như không chữa trị hết, đó là số mệnh của tại hạ đã bị an bài khó thoát khỏi kiếp nạn này, tại hạ sẽ không trách cứ bất luận người nào.
Tống Thanh Thư nói ra làm cho trong lòng Triệu Mẫn cảm thấy hơi kỳ lạ, lòng dạ Tống Thanh Thư lúc nào lại rộng mở như vậy?
Chu Chỉ Nhược cũng thấy có chút quái lạ, có điều nàng trong lòng đang hổ thẹn, nên cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ đứng bên cạnh phụ họa nói:
– Nếu Trương giáo chủ tận lực chữa trị, chúng ta phu. . phụ hai người sẽ khắc sâu ân tình này vào trong tim..
Tống Thanh Thư có chút bận tâm, nếu Trương Vô Kỵ nhân cơ hội hại đến tính mạng mình, có điều tính toán lại thì thấy hôm nay trước mặt nhiều người như vậy, Trương Vô Kỵ đáp ứng chữa trị cho mình, nếu chữa không được thì thôi, còn như muốn hại mình chết đi thì cũng phải cân nhắc, chuyện năm xưa y cùng Chu Chỉ Nhược thì mọi người đều biết, e rằng người trong võ lâm sẽ cho rằng Trương Vô Kỵ cố tình gϊếŧ phu đoạt thê, là một kẻ vô liêm sỉ tiểu nhân.
………………………………………………………………………………………….
Thời gian sau đó, Trương Vô Kỵ thường xuyên chạy tới chỗ ở của Tống Thanh Thư châm cứu, sắc thuốc, vận công chữa thương, bận rộn lui tới, trải qua mấy ngày, nội lực cũng hao tổn nhiều.
Tống Thanh Thư bây giờ lại băn khoăn, nghĩ thầm y đối với mình là một tình địch mà hết lòng quan tâm giúp đỡ như thế này thì thấy cũng là người tốt.
– Uống thuốc đi Thanh Thư.
Chu Chỉ Nhược bưng một bát thuốc sắc đen sì, nâng đầu hắn lên, từng muỗng, từng muỗng đút vào miệng hắn.
Đầu tựa trước ngực Chu Chỉ Nhược, cảm thụ đôi bầu vú nhàn nhạt mùi thơm thật co dãn phập phồng, Tống Thanh Thư trong lúc này lòng dạ có chút buông lỏng, trong khoảng thời gian này, hắn luôn luôn cảnh giác, mỗi đêm phòng bị sợ giống như lần trước Trương Vô Kỵ lẻn vào đây thâu hương thiết ngọc, qua mấy ngày, hắn không hề thấy tình huống gì khác thường, cũng không ai đến điểm huyệt đạo của hắn, thì hắn lại nhớ đến Triệu Mẫn quận chúa đâu phải là một nhân vật tầm thường, nàng ta biết rõ lần này Trương Vô Kỵ thường thường tiếp xúc với Chu Chỉ Nhược, nếu Trương Vô Kỵ có thể gạt nàng, để mỗi đêm đến nơi đây tư tình cùng Chu Chỉ Nhược, thì danh hiệu giang hồ thán phục Triệu Mẫn là một quận chúa cơ trí vô song vứt đi sao?
Mấy ngày nay hắn thấy hai bầu vú của Chu Chỉ Nhược dường như lại nở lớn hơn trước, vì mỗi lần nàng đút thuốc cho hắn uống, Tống Thanh Thư luôn cố tình cà cạ cái đầu của mình ma sát với hai bầu vú nàng, quét mắt nhìn xuống cái mông của nàng, mảnh thịt mông xoè tròn to lớn cũng mẩy hơn trước khi nàng đang ngồi, hắn âm thầm cười tà, trong chớp mắt Tống Thanh Thư chợt nghĩ đến một điều suy đoán đáng sợ, nụ cười liền tắt đi.
– Chỉ Nhược, bụng ta hơi chột, đi nhà xí một chút.
Tống Thanh Thư làm bộ nhăn nhó nói.
Chu Chỉ Nhược đứng thẳng người lên, nhường đường ra.
Tống Thanh Thư một đường chạy gấp đến nhà xí, nhìn kỹ xung quanh thấy không có ai, vội vã vươn ngón tay thọc vào cổ họng của mình móc ra, đem toàn bộ thuốc uống nôn hết ra ngoài.
Thì ra vừa rồi Tống Thanh Thư chú ý tới bầu vú và cái mông của Chu Chỉ Nhược ngày càng nẩy nở, đột nhiên nhớ tới khu vực đó thường thường khi bị nam nhân âu yếm vuốt ve thoải mái thì mới trở nên đầy đặn, thời gian này hắn vẫn phòng bị hai người bọn họ ban đêm vụиɠ ŧяộʍ, đột nhiên hắn ý thức được nếu vào ban ngày thì cũng có thể vụиɠ ŧяộʍ được vậy?
Trước đây vào ban ngày, thì Tống Thanh Thư thả lỏng cảnh giác, hiện hắn hồi tưởng lại, mỗi lần uống thuốc xong, hắn đều có một quãng thời gian mơ mơ màng màng, lúc đó còn tưởng rằng giống như trong thời hiện đại, khi uống thuốc thì sẽ có tác dụng phụ làm buồn ngủ, thêm nữa giữa ban ngày, nên cũng không để ở trong lòng.
Quay trở lại bên trong phòng, không bao lâu sau Tống Thanh Thư làm bộ mệt nhọc buồn ngủ, mí mắt lim dim, tựa như rất nhanh sẽ rơi vào mộng đẹp.
– Thanh Thư…. Thanh Thư?
Chu Chỉ Nhược nhẹ nhàng lay bả vai hắn mấy lần, trong lòng nàng bắt đầu nghi hoặc:
– Sao vừa uống thuốc lại ngủ nhanh như vậy chứ?
– Không cần lo, vừa rồi ta cho vào một ít Thập hương nhuyễn cân tán, trong vòng một canh giờ hắn không có tỉnh lại đâu.
Lúc này âm thanh của Trương Vô Kỵ truyền tới, Tống Thanh Thư cả kinh, thì lập tức trên người lại thêm huyệt ngủ bị điểm.
Nghe được hai người nói chuyện, trước khi hôn mê Tống Thanh Thư cuối cùng đã rõ ràng hai người bọn họ quả nhiên đã tư tình ở cùng nhau, trong lòng tức giận như núi lửa phun trào, ha ..ha .. chính mình cũng thật là ngây thơ, cũng tin bọn họ là muốn cứu mình, nào có biết đây chỉ là lấy cớ danh chính ngôn thuận, để thuận tiện việc bọn họ vụиɠ ŧяộʍ mà thôi.
– Trương Vô Kỵ, huynh làm vậy là có ý gì?
Thấy Tống Thanh Thư đầu lệch nghiêng qua một bên, Chu Chỉ Nhược vội vã vươn ngón tay để ở chóp mũi hắn nghe ngóng, cảm nhận được khí tức hơi thở vẫn còn bình ổn, nàng mới thở phào một cái, quay đầu lại nhìn Trương Vô Kỵ, sắc mặt chìm xuống.
– Không làm như vậy, thì chúng ta đâu có cơ hội tâm sự chuyện riêng, nếu như hắn còn tỉnh, thì bất tiện..
Tống Thanh Thư nhìn qua Tống Thanh Thư rồi nói.
– Trương Vô Kỵ, huynh không nên làm như vậy…!
Chu Chỉ Nhược đứng lên, trong giọng nói mang theo khí lạnh, nói tiếp:
– Trước ta đã đáp ứng cùng huynh hòa hảo, nhưng sau khi suy nghĩ lại đối với Tống Thanh Thư, ta nợ hắn, huynh nhất định phải chữa khỏi kinh mạch cho hắn, nếu không thì trong lòng của ta vẫn tồn tại một cây gai, không thể nào cùng huynh tiến triển tốt đẹp được.
Trương Vô Kỵ trầm mặc một hồi, đáp:
– Đây là điều ta đang cố gắng làm..
– Huynh thật sự. . . có thể chữa khỏi cho Thanh Thư sao?
Chu Chỉ Nhược chú ý tới trong giọng nói của Trương Vô Kỵ dường như không xác định việc chữa trị, liền nghi ngờ nên hỏi.
Trương Vô Kỵ chần chờ một chút, cuối cùng mới nói:
– Tống sư huynh kinh mạch đứt đoạn, bây giờ không thể dùng thuốc là có thể chữa được…. chỉ có tầm một phần mười niềm tin, đó là cũng khuếch đại lắm rồi…
– À….thì ra việc chữa thương cho Thanh Thư chỉ là huynh muốn nhân cơ hội này để tiếp cận với ta.
Nàng chợt nhớ lại thảo nào mấy ngày nay sau khi Thanh Thư uống thuốc thì ngủ thϊếp đi, nhân cơ hội này Trương Vô Kỵ tiếp tận trò chuyện với nàng
Cố bình tỉnh lại Chu Chỉ Nhược trừng mắt nói tiếp:
– Nguyên lai hết thảy đều là do huynh giở trò.
– Ta buộc phải làm vậy, việc tìm đến muội khó tránh khỏi có lời nói bóng nói gió truyền đến, đối với muội và ta cũng không tốt lắm.
Trương Vô Kỵ cười khổ nói.
– Chuyện lúc trước ta có thể không truy cứu nữa, nhưng huynh nhất định phải chữa khỏi cho Thanh Thư.
Chu Chỉ Nhược cứng rắn nói.
– Một Thanh Thư phế nhân, làm sao muội lại quan tâm đến hắn nhiều như vậy?
Trương Vô Kỵ có chút ghen tuông dâng lên.
– Vậy thì huynh đưa ra một lý do thuyết phục để muội rời xa phu quân của mình đi.
Chu Chỉ Nhược trong giọng nói tràn ngập ai oán tiếp tục:
– Huynh cũng biết rõ ràng tâm ý của ta đối với huynh, nhưng ta cũng đã là thê tử của người ta, làm sao mà không lo lắng cho được chứ?
– Ta sai rồi …
Trương Vô Kỵ vội vã nhận lỗi.
– Huynh rõ ràng y thuật thông thần, làm sao mà không trị thương cho Thanh Thư hết được?
Chu Chỉ Nhược trong đầu đột nhiên thoáng hiện quá một ý nghĩ, nhìn Trương Vô Kỵ hỏi tiếp:
– Sẽ không phải bởi vì Thanh Thư là phu quân của ta, huynh xuất phát từ lòng ghen tỵ, cố ý không chữa trị cho hắn chứ?
– Sao muội lại nói như thế chứ, ta đã cố gắng hết sức.
Trương Vô Kỵ vội vã xua tay nói.
Chu Chỉ Nhược vẫn nhìn chằm chằm không chớp mắt theo dõi Trương Vô Kỵ, mãi đến khi thấy thần sắc của y có chút không tự nhiên, mới từ tốn nói:
– Được rồi, tạm thời trước tiên ta tin tưởng huynh, chỉ có điều loại trị liệu theo cách này thì không thể tiếp tục nữa, ta sẽ mang theo Thanh Thư về Nga Mi dưỡng thương, lúc nào huynh có phương pháp chữa khỏi thương thế của Thanh Thư, lúc đó huynh hãy tới tìm ta ….
Trương Vô Kỵ há miệng, còn muốn nói điều gì, Chu Chỉ Nhược không cho y có cơ hội, lạnh giọng nói:
– Người đâu… đưa Trương giáo chủ đi ra ngoài.
Nhìn bóng dáng Trương Vô Kỵ bất đắc dĩ rời đi, Chu Chỉ Nhược tự lẩm bẩm:
– Vô Kỵ … ta biết huynh là có biện pháp cứu hắn, để xem huynh có nguyện ý cứu hắn không, nếu được thì ta sẽ sẵn sàng đánh đổi thân thể trong trắng này dâng tặng cho huynh..