CHƯƠNG 035: THỬ THÌ THỬ XEM.
– Di hồn đại pháp thật sự lợi hại như vậy sao?
Hồ phu nhân âm thầm hoảng sợ.
-Đối phó với người có công lực càng cao thì càng khó, còn đối với những kẻ có tà niệm thì thường thường có hiệu quả hơn..
Tống Thanh Thư giải thích tiếp:
-Tỷ như đối với tẩu tẩu võ công cao cường, nội tâm thuần khiết thì không có tác dụng gì cả..
Tống Thanh Thư thầm nghĩ may mắn, trước kia kinh mạch đứt đoạn, dẫn đến sở hữu Cửu Âm Chân Kinh tuyệt thế kỳ công mà cũng không có cách nào tu luyện được, hắn không cam lòng nên thường nghiên cứu kinh văn, cuối cùng vui mừng phát hiện trong Cửu Âm Chân Kinh có Di hồn đại pháp tu luyện thì không cần lưu chuyển nội kình, hoàn toàn là dựa vào sức mạnh tinh thần, chính là nhờ như vậy nên Tống Thanh Thư biết chỉ cần khi điều kiện tu luyện đạt đến, thì mình liền có thể trong nháy mắt học thành mÔn võ công này.
-Ta không tin, tiểu đệ càng giấu thì càng lộ ra..
Hồ phu nhân giọng nói trở nên ngây thơ cực kỳ.
-Vậy tẩu tẩu có muốn thử qua một chút không?
Tống Thanh Thư cảm thấy tim đập đột nhiên tăng nhanh, mở to đôi mắt mà nhìn chằm chằm vào Hồ phu nhân.
Hồ phu nhân liếc mắt nhìn hắn, chạm vào ánh mắt nóng bỏng của hắn, trong lòng rung động, quỷ thần xui khiến lại trả lời:
-Thử thì thử xem…
-Tẩu tẩu nhìn đôi mắt của tiểu đệ. . .
Được mỹ nhân cho phép, Tống Thanh Thư làm gì mà còn khách sáo.
Ánh mắt Hồ phu nhân vừa tiếp xúc với hắn, nhất thời liền cảm thấy mình tựa như rơi vào bên trong một vòng xoáy mạnh mẽ, thần trí của nàng bắt đầu lạc lối.
-Tẩu tẩu lại đây ngồi trên bắp đùi tiểu đệ…
Tuy rằng trong suy nghĩ ham muốn Hồ phu nhân, có điều lý trí Tống Thanh Thư vẫn còn, nên cũng không dám truyền đạt chỉ lệnh quá đáng.
-Ưm…
Hồ phu nhân kiều mị dị thường đáp ứng, quả nhiên từng bước một đi tới trước mặt hắn, ngồi lên trên cắp đùi cũa hắn, một đôi cánh tay ngọc thư giãn đem Tống Thanh Thư ôm chặt lấy, vầng trán khẽ tựa vào trên lồng ngực của hắn.
Hồ phu nhân cũng cơ hồ không nhúc nhích, nàng cúi đầu, một câu không nói, hắn cứ như vậy ôm nàng… ôm nàng, dưới hạ thể của hắn cây côn ŧɦịŧ giờ đã không chịu an phận, bất chợt sưng cứng phồng lên hãm vào trên cái mông thịt mềm mại của Hồ phu nhân, thời điểm này không gian an tĩnh vô cùng lại làm cho người kích động, hắn không dám làm càn, chỉ là liều mạng dùng cây côn ŧɦịŧ to lớn trước sau hơi nhúc nhích, động tác cũng không là quá lớn!
Đột nhiên nàng phát sinh một tiếng nhẹ nhàng rất nhỏ.
-Um…
Nhưng tiếng kêu này đã làm đang hắn chợt tỉnh như qua cơn mê, Tống Thanh Thư nghĩ thầm lần này là đùa lớn rồi, hắn cuống quít mau mau thu hồi đình chỉ lại động tác rồi, lúc Hồ phu nhân tỉnh lại thì phát hiện tư thế hai người khắn khít với nhau, còn tựa như có cái đồ vật to lớn gì đó chạm vào bên dưới mông nàng, liền nổi giận đẩy Tống Thanh Thư ra.
-Sai lầm …sai lầm..
Tống Thanh Thư lúng túng giải thích:
-Tiểu đệ đã quên vừa mới luyện thành Thần Chiếu Công, nội lực có khả năng so với tẩu tẩu trội hơn một chút, cho nên…. . .
Hồ phu nhân yếu ớt thở dài, thần sắc phức tạp liếc mắt nhìn hắn, nàng đã là một thiếu phụ thành thục, bên dưới cái mông vừa rồi chạm vào cái đồ vật nổi cợm kia thì cũng thừa biết cái gì rồi, mặc dù nàng không rỏ ràng lắm:
-Thanh Thư.. môn võ công Di hồn đại pháp này thực sự là một loại tà công, nếu như ngươi. . . muốn đeo đuổi đến tận cùng, không biết sẽ làm hỏng danh tiết bao nhiêu cô nương đàng hoàng.
-Tẩu tẩu chớ nên hiểu lầm tiểu đệ….tiểu đệ không phải là loại người như vậy. đâu.
Tống Thanh Thư vội vã rũ sạch sự dâʍ tà của chính mình:
– Võ công không kể là tà công, chỉ có người sử dụng công phu mới là phân chia chính tà. Môn công phu này phu phụ của Quách Tĩnh Hoàng Dung cũng biết, chẳng lẽ tẩu tẩu cũng cho rằng bọn họ cũng là kẻ xấu sao?
-Được rồi, ta nói không lại tiểu đệ, Hồ phu nhân cười gượng nói:
-Có điều tiểu đệ phải đáp ứng với ta, từ lúc này trở đi đối với tẩu tẩu không bao giờ được dùng Di hồn đại pháp.
Nhưng trong lòng nàng thì đang vô cùng giận dữ với bản thân mình, cứ mỗi lần gần sát với hắn là bên dưới hạ thể dường như cứ nắm giữ không được, ta chẳng phải là người. . .
-Tẩu tẩu yên tâm, tiểu đệ hứa chắc chắn sẽ không bao giờ dùng đến trên người tẩu tẩu.
Tống Thanh Thư thần sắc nghiêm chỉnh, trịnh trọng nói.
-Nếu tiểu đệ đã hứa thì tẩu tẩu yên tâm rồi.
Hồ phu nhân lại nở nụ cười xinh đẹp, ánh mặt trời ban mai chiếu sáng trên gương mặt thanh lệ của nàng, Tống Thanh Thư ngây dại nhìn ngắm..
Hồ phu nhân lúc này trong lòng cũng đã có quyết đoán:
-Thanh Thư, tẩu tẩu e rằng đã đến lúc cáo từ.
Mấy câu nói thanh thúy êm tai dễ nghe nhưng khiến cho Tống Thanh Thư nghe qua tựa như là sấm sét giữa trời quang:
-Tẩu tẩu là tiểu đệ sai rồi, không nên dùng công phu tà môn ma đạo để trêu đùa tẩu tẩu..
-Cùng với chuyện đó không có liên quan gì với nhau.
Hồ phu nhân nhẹ nói tiếp.
-Ta là một quả phụ, trước đây bởi vì muốn giúp tiểu đệ tìm kiếm biện pháp trị liệu kinh mạch, nên cùng tiểu đệ đi cùng trên một đoạn đường thì còn có thể thông hiểu được, bây giờ kinh mạch của tiểu đệ đã chữa khỏi, ta tại sao còn có thể cùng tiểu đệ đồng hành?
-Vậy tiểu đệ chẵng thà kinh mạch vẫn không chữa trị hết.
Tống Thanh Thư nổi giận nói.
-Đừng nói nhảm vô ích…
Thấy hắn biểu lộ hình thái của một tiểu hài tử, Hồ phu nhân mỉm cười, do dự một chút, vẫn là khuyên nhủ hắn:
-Thanh Thư, thời gian gần đây.. bởi vì các loại nguyên nhân, giữa chúng ta. . . đã thân mật hơn nhiều so với bình thường trong mối quan hệ giữa tẩu tẩu và tiểu đệ…
-Giữa chúng ta cũng không có cái gì để mà vấn tâm hổ thẹn a.
Tống Thanh Thư vội la lên.
-Nhưng nếu ta vấn tâm hổ thẹn thì sao? Có ai đã từng gặp một tiểu đệ cùng một tẩu tẩu xích lỏa tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cùng nhau, hoặc như vừa rồi đối diện cùng ôm nhau chưa?
Hồ phu nhân nói câu này, Tống Thanh Thư nghe qua choáng váng, một câu nói khiến cho hai người trong lòng đều rung động, song song rơi vào trầm mặc, một lát sau, Hồ phu nhân lại tiếp tục nói.
-Thanh Thư, tâm tư của tiểu đệ, ít nhiều gì ta cũng có thể đoán ra được . . .
Tống Thanh Thư vội vã há miệng định nói, thì Hồ phu nhân nhẹ nhàng để một ngón tay ngọc nhỏ dài trên môi:
– Tiểu đệ đừng vội, nghe ta nói xong cái đã.
Tống Thanh Thư thiên ngôn vạn ngữ đành nuốt lại lời trở về trong bụng.
-Thanh Thư, giữa chúng ta là không thể…, ngươi còn có tiền trình tốt đẹp, số mệnh an bài sẽ gặp được một cô nương xinh đẹp chờ đợi ngươi.
Giọng nói của Hồ phu nhân vẫn mềm nhẹ êm tai như thường ngày, nhưng Tống Thanh Thư trong lòng vẫn sinh một loại sợ hãi thật sâu, hắn biết chính mình e rằng sắp đã vĩnh viễn mất nàng.
-Tiểu đệ không quan tâm đến điều này!
Tống Thanh Thư giận dữ hét lên.
-Nhưng ta thì quan tâm!
Dung mạo của Hồ phu nhân giờ khắc này trở nên thánh khiết cực kỳ, từng chữ từng câu nói rằng nói:
– Ta là thê tử của Hồ Nhất Đao, dù cho hắn chết rồi, ta vẫn là thê tử của hắn… mãi mãi cũng là thê tử của hắn…!
Hồ phu nhân cho tới nay cũng không dám đối mặt gần đây tâm tư biến hóa, cả về tinh thần lẫn sự ham muốn của thể xác, lần này lại bị Di hồn đại pháp vang lên hôi chuông cảnh báo, khiến cho nàng cuối cùng phải tự quyết đoán.
Tống Thanh Thư trầm mặc, đối với con người hiện đại mà nói, thân phận quả phụ cũng chẳng tính là gì, chỉ cần hai người yêu nhau, tất cả mọi chuyện đều không thành vấn đề. Có điều ở cái thế giới cổ xưa này, lễ nghi danh tiết là điều tất cả mọi người đều coi trọng, mình không thể yêu cầu Hồ phu nhân cùng có suy nghĩ thông thoáng như mình được.
Theo bản năng hắn khó tránh khỏi suy nghĩ đến vấn đề gần gủi thân cận với Hồ phu nhân, nhưng nếu bây giờ nghĩ lại kỷ càng, cứ cho là Hồ phu nhân đồng ý đi cùng với hắn, khi đó song phương sẽ đối mặt với lực cản thế tục không phải là ít, liệu hai người có thể chịu đựng được không?
Ngày đó vì muốn chiếm tiện nghi, Tống Thanh Thư cùng kết bái làm huynh đệ dị giới với Hồ Nhất Đao đã chết, nếu như cuối cùng hắn với thê tử của Hồ Nhất Đao lại yêu thương với nhau, không chỉ có Hồ Phu Nhân, ngay cả Tống Thanh Thư cũng sẽ thân bại danh liệt, hai người đồng thời cùng nhận hết sự phỉ nhổ người trong thiên hạ giang hồ.
Tống Thanh Thư là một nam nhân chín chắn, tuy rằng có lúc không tránh khỏi bị kích động, nhưng xưa nay không thiếu lý trí, rất nhanh hắn lý giải minh bạch được quyết định của Hồ phu nhân.
Hiện tại hắn vô cùng hối hận lúc trước tại sao lại điên khùng kết bái cùng với Hồ Nhất Đao a!
– Đã nghĩ rõ ràng?
Hồ phu nhân thấy biểu hiện của hắn dần dần khôi phục lại trầm tỉnh, trong lòng nàng cũng tê rần, có điều vẫn là cứng rắn hỏi.
-Um…
Tống Thanh Thư cười khổ gật đầu.
-Hiện tại tiểu đệ chưa có khả năng ứng đối với bão táp, chứ đừng nói chi đứng ra thay thế cho tẩu tẩu che phong chắn vũ. Có điều tiểu đệ hứa với tẩu tẩu, sẽ có một ngày tiểu đệ nhất định sẽ làm cho người trong thiên hạ không có cách nào phản đối chuyện của chúng ta.
-Hừ…lại nói bậy bạ cái gì đó.
Hồ phu nhân gắt hắn.
-Ta mặc kệ tiểu đệ muốn cái gì, nếu đã thông suốt, vậy thì ta sẽ ra đi ….
-Tẩu tẩu..tiểu đệ suy nghĩ lại rồi, tiểu đệ muốn lại dùng một lần nữa Di hồn đại pháp đối với tẩu tẩu.
Tống Thanh Thư đột nhiên ngẩng đầu, cười nói.
Hồ phu nhân trong lòng cả kinh, vội vã nhắm hai mắt lại:
-Thanh Thư, ngươi muốn làm gì?
-Nói đùa với tẩu tẩu thôi..
Tống Thanh Thư thở dài.
-Chỉ là đến bây giờ tiểu đệ cũng không biết khuê danh của tẩu tẩu, thực sự có chút tiếc nuối, cho nên muốn dùng qua Di hồn đại pháp để hỏi ..
Hồ phu nhân tức giận lườm hắn một cái:
-Tiểu đệ có biết là ngoại trừ người thân cận thân thích nhất, khuê danh của nữ nhân bình thường chỉ có thể nói cho phu quân của mình?
-Tiểu đệ biết …
Tống Thanh Thư cười trả lời, làm Hồ phu nhân trong lồng ngực như cứng lại, nàng mím môi tự mình xoay người rời đi.
Đi rồi hơn mười trượng, nàng quay đầu lại, nhìn thấy Tống Thanh Thư còn đứng tại chỗ ngơ ngác nhìn theo mình, Hồ phu nhân trong lòng quặn thắt, đưa tay lên miệng hô to:
-Hồ đại ca năm xưa gọi ta là Tuyết Băng nhi…
Nói xong nàng triển khai khinh công bay đi giống như là trốn chạy..