Thâu Hương Cao Thủ (Cải Biên)

Chương 1216: Nến đỏ tối tăm la trướng (hạ)



Lại nói Triệu Mẫn cùng theo Chu Chỉ Nhược quay trở lại trướng bồng của mình, sau một hồi lâu suy nghĩ, rốt cuộc cũng minh bạch cái loại chữa thương này là chuyện gì xảy ra, nàng liền tức giận:

– Trên thế gian này rõ ràng còn có công phu vô sỉ như vậy, cũng không biết là tên dâm tặc nào sáng tạo ra…

Ừ. Chu Chỉ Nhược lần đầu tiên phát hiện Triệu Mẫn đáng yêu như thế, đã nói ra đúng ý nghĩ trong tâm khảm của mình…

– Họ Tống thúi kia nói ra nhiều hạn chế của loại phương pháp chữa thương thứ nhất, rõ ràng chính là rắp tâm bất lương để được dùng loại phương pháp thứ hai chữa thương, thật sự là làm tức chết ta.

Triệu Mẫn đặt mông ngồi vào trên giường, cái miệng vểnh lên càu nhàu lấy…

– Ngươi làm cái gì mà tức giận vậy?

Bên cạnh Chu Chỉ Nhược nhàn nhạt nói.

Triệu Mẫn ánh mắt nhanh như chớp lay chuyển, tiến đến bên người Chu Chỉ Nhược cười nói ra:

– Chẳng lẽ ngươi liền một chút cũng không tức giận sao?

– Ta tại sao phải tức giận chứ…

Chu Chỉ Nhược trong lòng kỳ thật vẫn là chua chua, bất quá nếu như nàng biểu hiện ra ngoài, chẳng phải là vừa vặn làm thỏa mãn tâm ý của Triệu Mẫn?

Triệu Mẫn tức giận, Chu Chỉ Nhược đương nhiên muốn mình khác biệt, lại biểu hiện ra mình là người rộng lượng.

– Ngươi đừng có cố diễn, trượng phu của ngươi giở trò đê tiện trên thân nữ nhân đẹp đẽ kia tung hoành ngang dọc, hơn nữa vừa rồi còn là tại trước mặt cũng không có cố kỵ đến cảm thụ của ngươi…

Triệu Mẫn một bên nói qua, một bên còn khoa tay múa chân lấy, bắt chước dáng điệu của Tống Thanh Thư.

Chu Chỉ Nhược nghe được mí mắt giật giật, đến cuối cùng cũng chịu không được:

– Câm miệng… ngươi có tin là ngươi còn nói nữa, ta sẽ lấy kim đem miệng ngươi khâu lại…

Triệu Mẫn bĩu môi:

– Dừng lại, biểu hiện vậy mà còn nói mình không có tức giận…

– Hừ… đừng có ly gián cảm giác tỷ muội của chúng ta.

Chu Chỉ Nhược hừ một tiếng.

– Tỷ muội?

Triệu Mẫn sắc mặt cổ quái…

– Nếu như ngươi là cái loại người có tính tình cam tâm cùng nữ nhân khác chia sẻ trượng phu của mình, năm xưa đó thì cũng không cùng ta đấu lợi hại như vậy…

Lời vừa nói ra, hai nàng liền nghĩ qua một số chuyện cũ, không khỏi có chút trầm mặc xuống rồi.

– Ngươi có còn muốn đánh nữa hay không vì Trương Vô Kỵ mà trả thù?

Triệu Mẫn đột nhiên hỏi.

Chu Chỉ Nhược mím môi, lạnh lùng đáp:

– Hiện tại phu quân của ta là Tống Thanh Thư, báo thù cho họ Trương kia, chính ngươi đi thì tốt rồi.

– Nữ nhân một khi thay đổi tâm, đúng là tuyệt tình…

Triệu Mẫn hếch lên cái miệng, châm chọc nói.

– Chu Chỉ Nhược cười lạnh:

– Chẳng lẽ chỉ có một mình ta thay đổi tâm sao này?

Triệu Mẫn há to miệng muốn phản bác, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì thêm.

– À… Tuyết cô nương kia đến tột cùng là thần thánh phương nào, xem ra các ngươi đều rất quan tâm để ý đến nàng?

Để hóa giải trong lòng lúng túng, Triệu Mẫn lãng sang chuyện khác hỏi.

– Nàng có thân phận đặc thù, ta làm sao có thể tùy tiện nói cho ngươi chỉ là một ngoại nhân biết chứ?

Chu Chỉ Nhược một câu đem lời Triệu Mẫn chặn trở về.

Triệu Mẫn suýt chút nữa tức nghẹn, hừ một tiếng rồi ngồi vào bên trong, không cùng Chu Chỉ Nhược nói chuyện nữa.

Lúc này bên kia A Cửu đang kể lại cho Hạ Thanh Thanh nghe tâm tình của mình:

– Thanh Thanh… ngươi có biết không, lúc ta thấy các ngươi bị quân Lục Doanh bao phủ, hoảng tới mức tâm nhanh nhảy ra ngoài, vốn có ý định tự sát cùng các ngươi, nào ngờ thời điểm này Thanh Thư như thánh thần hạ phàm xuất hiện, chứng kiến hắn từng bước một đạp trong hư không đi lên, ta còn tưởng rằng là ta hoa mắt, nào ngờ đó lại là thật sự, vậy ngươi nói Thanh Thư lần này đã gặp qua kỳ ngộ gì vậy, như thế nào võ công lại cao thêm hơn một tầng…

Công chúa A Cửu vẻ mặt hưng phấn thao thao bất tuyệt, thẳng đến cuối cùng mới phát hiện Hạ Thanh Thanh một câu cũng không có phản ứng với mình, liền thấy kỳ quái nói:

– Thanh Thanh, ngươi làm sao vậy?

– Không có gì.

Hạ Thanh Thanh dường như bừng tỉnh, miễn cưỡng cười cười:

– A Cửu ngươi có biết thân phận của nữ nhân Miêu tộc kia không vậy?

– Hình như là Lam Phượng Hoàng giáo chủ của Ngũ Độc giáo thì phải, Tuyết cô nương thật sự là có bổn sự lớn, nhân vật như vậy cũng đều cam tâm phục thị cho nàng sử dụng.

Công chúa A Cửu cười đáp.

– Lam Phượng Hoàng?

Hạ Thanh Thanh thân thể lung lay, nàng là người trong giang hồ, đương nhiên biết rõ Ngũ Độc giáo là giáo phái nằm trong Nhật Nguyệt thần giáo, suy đoán trong lòng lần nữa đã nhận được xác nhận.

– Ngươi làm sao vậy, sắc mặt của ngươi có chút tái nhợt.

A Cửu cuối cùng đã nhận ra Hạ Thanh Thanh khác thường.

– Ta có chút ít chuyện không thoải mái, đi về nghỉ trước đi…

Nói xong cũng không để ý tới A Cửu giữ lại, tay nắm lên Kim Xà kiếm liền đi ra ngoài lều trại.

Công chúa A Cửu giật mình, tiếp theo mỉm cười lắc đầu:

– Thanh Thanh này vẫn giống ngày trước ăn dấm chua.

Năm đó Hạ Thanh Thanh nổi danh là bình dấm chua, cũng bởi vì ăn dấm chua với Tiêu Uyển Nhi, cho nên gián tiếp đưa Tiêu Uyển Nhi gả cho La Lập Như, hai năm qua tuy rằng tính tình đã đằm lại, nhưng chuyện năm đó làm cho tâm trí A Cửu khắc sâu, bởi vậy hôm nay phản ứng của Thanh Thanh thì A Cửu cho chính là bởi vì sự tình Tống Thanh Thư chữa thương cho Đông Phương Mộ Tuyết nên ghen.

Lại nói bên trong lều vải, Đông Phương Mộ Tuyết đã ngồi xuống bắt đầu điều tức, chỉ còn lại có Tống Thanh Thư cùng Lam Phượng Hoàng mắt to trừng đôi mắt nhỏ.

Tống Thanh Thư cũng có chút lúng túng, đem Lam Phượng Hoàng đẩy rời thân thể của mình:

– Lam giáo chủ, hay là chúng ta nói chuyện phiếm đi…

Lam Phượng Hoàng tim cũng đang đập rộn lên khẩn trương, nghe được hắn nói cũng phải cười ra tiếng:

– Tống công tử, nếu không phải là đã nhận thức ngươi, ta sẽ tưởng rằng ngươi là một tiểu sinh ngây thơ đấy, bất quá ngươi bây giờ…

Lam Phượng Hoàng cúi đầu liếc nhìn phía dưới hạ thể của hắn, nhìn thấy cây côn thịt cũng đã là rất nhanh cương cứng dữ tợn ngẩng đầu lên, nàng đỏ mặt nói…

– Bên dưới cái đồ vật đó đang như vậy, mà nói lời như thế không cảm thấy trái với lương tâm sao?

Tống Thanh Thư buồn bực:

– Ta đây chỉ là sợ làm khó Lam giáo chủ mà thôi a…

Lam Phượng Hoàng nhìn qua Đông Phương Mộ Tuyết, thấy Đông Phương Mộ Tuyết đang chuyên chú điều tức, lúc này mới đỏ mặt nói:

– Tống công tử không cần băn khoăn, nếu như giáo chủ muốn ta phục thị ngươi, thì ta nguyện ý…

Tống Thanh Thư cười khổ nói:

– Nhưng ta có cảm giác, cảm thấy làm như vậy thì không xem trọng Lam giáo chủ…

Lam Phượng Hoàng trong mắt ánh lên, rõ ràng so với vừa rồi thì tự nhiên hơn…

– Từ nay về sau ta cũng sẽ là người của Tống công tử, không cần phải câu nệ a…

Tống Thanh Thư đã bị Đông Phương Mộ Tuyết dứt ngang, trong khi thân thể hắn vẫn còn cần phải được phát tiết làm cho bất ổn, thời điểm này nghe được Lam Phượng Hoàng nói như vậy, trong bụng tà hỏa cũng nhịn không được nữa, đưa tay kéo lấy nàng vào trong ngực, cảm thụ được thân thể nàng có chút đẫy đà động lòng người, hắn cố nén xúc động nói ra:

– Cho Lam giáo chủ một cơ hội cuối cùng, chỉ cần ngươi lắc đầu, ta sẽ không đụng vào ngươi, chỗ của Tuyết tỷ, ta sẽ nói giúp cho Lam giáo chủ…

– Ta không lắc đầu…

Lam Phượng Hoàng cười nói, khôi phục vũ mị như thường ngày, đưa tay ôm lấy cổ của hắn, trực tiếp hôn lên.

Tống Thanh Thư trong đầu “oanh” lên một tiếng, cũng nhịn không được nữa ôm bờ eo của nàng kéo vào trong ngực, bàn tay kia cũng bắt đầu không thành thật, đang định thăm dò chui vào bên trong vạt áo của nàng, bỗng nhiên dừng lại…

– Trong người của Lam giáo chủ có còn… các con độc vật không a…

Tống Thanh Thư tu vi tuy rằng không sợ độc, thế nhưng trong thời điểm không gian đậm đặc này mà sờ trúng một con độc xà thì còn gì là hứng thú chứ?

Lam Phượng Hoàng trước kia bị Đông Phương Mộ Tuyết hôn, tuy rằng vô cùng tuyệt vời, thế nhưng Tống Thanh Thư lại tạo cho nàng một cảm giác hoàn toàn bất đồng, đó là một cái loại dương cương tràn đầy tính xâm lược, bất tri bất giác đôi mắt nàng đã phủ lấp một tầng hơi nước.

Nghe được Tống Thanh Thư nghi vấn, Lam Phượng Hoàng vũ mị nói:

– Ngươi đoán xem…

Tống Thanh Thư có chút lo lắng, nhưng phấn khích trong lòng vẫn chiếm thượng phong:

– Vậy thì mặc kệ…

Liền thuận theo vạt áo của nàng duỗi vào sờ lên bầu vú của nàng, chỗ đều cũng là mềm nhẵn non mịn, trong lòng liền rung động…

Lam Phượng Hoàng tiến đến hắn bên tai, lấy một thanh âm cực kỳ mê người nói ra:

– Ngươi đã từng uống Ngũ Bảo Hoa Mật Tửu, đừng nói trên người ta bây giờ không có những con độc vật kia, cho dù là có, cũng chẳng có ăn thua gì với ngươi…

Tống Thanh Thư nghe qua cảm thấy trong đầu phảng phất có một con sói điên cuồng gào thét, nhanh và gọn rút đi thắt lưng của nàng, đem vạt áo của nàng mở rộng ra hai bên, cúi người áp lên người Lam Phượng Hoàng, bỗng nhiên chần chờ nói:

– Có muốn ta đi rửa qua một chút…

Hắn vừa cùng Đông Phương Mộ Tuyết giao hoan, trên thân còn lưu lại đầy dấu vết thân thể nàng và hỗn hợp chất lỏng cả hai tiết ra, bởi vì Chu Chỉ Nhược mỗi lần giao hoan thì đều muốn thanh khiết sạch sẽ, nên hắn đối với loại chuyện này cũng là chú ý.

– Không cần… những thứ kia là đồ vật của giáo chủ…

Lam Phượng Hoàng đầu chống đỡ tại lồng ngực hắn, nàng nói đến thế cũng đã đủ để cho Tống Thanh Thư minh bạch, hắn không hề nói thêm, thẳng tiếp hôn lên.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.