Thâu Hương Cao Thủ (Cải Biên)

Chương 1214: Nến đỏ tối tăm la trướng (thượng)



– Lam Phượng Hoàng, ngươi mà còn cười nữa, có tin ta chọc mù đôi mắt của ngươi không?

Đông Phương Mộ Tuyết vẫn còn là rất nhanh, quay đầu hung hăng trừng Lam Phượng Hoàng.

Đông Phương Mộ Tuyết uy lực còn lại vẫn còn, Lam Phượng Hoàng rùng mình, vội vàng thu liễm nụ cười.

– Tỷ hù dọa Phượng Hoàng làm gì, thấy nàng nhu thuận nên khi dễ sao này…

Tống Thanh Thư nói.

– Như thế nào? Nàng còn chưa có lên trên giường với ngươi, mà bắt đầu đau lòng rồi à…

Đông Phương Mộ Tuyết cười lạnh nói.

– Tỷ bây giờ xù gai như nhím, để che giấu sự lo lắng trong tâm trí…

Tống Thanh Thư cười nói…

– Tỷ hãy buông lỏng đi…

Đông Phương Mộ Tuyết chân mày lá dựng thẳng, đang trên ranh giới nổi giận tới, thì Tống Thanh Thư đã đưa miệng hôn lên, đem hết lửa giận của nàng lấp kín quay trở về trong miệng.

– Um… um…

Đông Phương Mộ Tuyết đẩy hắn ra, nhưng nàng đang trọng thương nên nào có khí lực, đẩy vài lại giống như là thân mật vuốt ve hắn vậy…

Đầu lưỡi quấn giao, Đông Phương Mộ Tuyết toàn thân run lên, phảng phất là đến từ linh hồn sợ run, thân thể nàng cũng dần dần mềm nhũn ra, không hề giống như lúc trước như vậy cứng ngắc.

Ngay sau đó, đầu lưỡi bắt Tống Thanh Thư đầu thăm dò bên trong cái miệng hồng nhuận kia, nhiệt liệt hô hấp, dồn dập thở dốc…

Rất nhanh không đợi Tống Thanh Thư phản ứng, một đầu lưỡi thơm tho mềm mại cũng đã liếm trên đôi môi hắn, không cần do dự, Tống Thanh Thư lập tức liền khẽ nhếch miệng mình, tiếp nhận cái lưỡi thơm ngào ngạt của Đông Phương Mộ Tuyết xâm lược ngược lại. Nam nhân dụ dỗ nữ nhân, hơn phân nửa sẽ có chút khó khăn, nhưng một khi nữ nhân dụ dỗ nam nhân, lại là một chuyện vô cùng dễ dàng, nữ nhân là thủy, nam nhân là thổ, thổ quăng vào trong thủy, chưa hẳn có thể nhồi vào, mà thủy dìm thổ, thì có thể đem thổ biến thành bùn, mà giờ khắc này, Tống Thanh Thư là một khối thổ, đã bị Đông Phương Mộ Tuyết thủy này ngâm cho mềm nhũn…

Thật lâu rời môi, Đông Phương Mộ Tuyết một đôi mắt phượng trở nên ngập nước, mất đi vẻ uy nghiêm khí khái hào hùng bình thường, lại có nhiều thêm vài phần vũ mị, hai người mặt cách nhau cực gần, khí tức như hoa lan tản vào trên mặt, Tống Thanh Thư thâm tình nói ra:

– Tỷ thật là xinh đẹp…

Đông Phương Mộ Tuyết lúc này đôi tay ôm cổ hắn, rõ ràng phá thiên hoang địa cúi đầu, trên mặt lộ ra thẹn thùng…

Tống Thanh Thư từ trong lòng lấy ra hai cây nến Long Phượng đỏ đưa cho Lam Phượng Hoàng:

– Lam Phượng Hoàng… đốt nến lên đi…

Lam Phượng Hoàng nhận lấy, cười nói:

– Công tử đúng là nghĩ đến chu đáo.

Đông Phương Mộ Tuyết trong mắt cũng lộ ra dị sắc:

– Tiểu tử ngươi… nguyên lai đã sớm tính toán hết tất cả rồi…

– Sự tình xảy ra vội vàng, làm hôn lễ cũng không có cách nào khác, chỉ đành lấy hai cây nến đỏ thay thế tỏ tâm ý của đệ…

Tống Thanh Thư khẽ cười nói, hôm nay chính là đêm động phòng hoa chúc, hy vọng tỷ không phiền muộn vì quá đơn sơ.

Đông Phương Mộ Tuyết hừ một tiếng:

– Bổn tọa là ai chứ, há có thể giống như phàm phu tục tử mà để trong lòng những lễ nghi phiền phức kia, lấy trời làm chăn, lấy đất làm chiếu, thì đã xứng đáng thân phận của bổn tọa rồi.

Tống Thanh Thư trong lòng âm thầm phản ứng, lấy trời làm chăn, lấy đất làm chiếu, tuy rằng nghe cực kỳ mỹ cảm, trên thực tế nơi đây không phải là bên ngoài hoang dã, đương nhiên những lời này, hắn là tuyệt đối không dám nói ra sợ bị rủi ro với Đông Phương Mộ Tuyết đấy.

– Đừng mở miệng một tiếng là bổn tọa này, bổn tọa kia, về sau ở trước mặt đệ là phải xưng là thiếp thân…

Tống Thanh Thư cũng là đau đầu, khẩu khí này của nàng, dù sao cứ làm cho hắn lại nhớ tới Đông Phương Bất Bại.

– Đừng có ảo mộng…

Đông Phương Mộ Tuyết hất cằm lên hừ một tiếng, khóe miệng cong lên biểu hiện nàng lúc này tâm tình cực kỳ đắc ý.

“Đợi lát nữa ngươi cầu xin tha thứ thì hãy tính…”. Tống Thanh Thư thầm nghĩ trong đầu, cũng không nóng nảy, bàn tay dần dần trượt đến trước ngực nàng, cau mày nói…

– Về sau thời điểm nữ cải nam trang, đừng có quấn ngực chặt quá, cảm giác so với lần đầu tiên đệ sờ trúng thì bây giờ nhỏ hơn chút ít…

Đông Phương Mộ Tuyết hung hăng trừng mắt:

– Nếu biết có một ngày bị ngươi đùa bỡn như vậy, lần đầu tiên tại Tử Cấm Thành lúc nhìn thấy ngươi thì một chưởng đập chết ngươi là xong rồi.

Nghĩ đến ngày đầu tiên gặp tại Tử Cấm Thành, trong hai người thì một nam cải tranh nữ nhân, một nữ nữ giả làm nam nhân, cùng tập kích vào ngực của đối phương, trên mặt nàng cũng lộ ra nụ cười.

– Đa tạ Tuyết tỷ đại ân không giết…

Đôi bàn bàn tay hắn cảm thụ được da thịt Đông Phương Mộ Tuyết so với hài nhi còn muốn trơn mềm hơn…

Tống Thanh Thư cảm thấy trong thân thể dần dần nhiệt nóng dâng lên, thanh âm có chút khàn khàn nói…

– Đệ sẽ đưa vào một ít chân khí Hoan Hỉ vào trong cơ thể tỷ, để cho thân thể của tỷ triệt để sẵn sàng…

– Không cần…

Đông Phương Mộ Tuyết dừng một chút, sắc mặt hồng đỏ…

– Thân thể của ta đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.

Nói xong nàng liền dẫn dắt tay của hắn đưa xuống vào bên trong tiểu nội khố của mình…

Một tay tự nhiên cứ vậy mà đến đúng vị trí, kề sát tại trong khe thịt là làn tơ mỏng của cái tiểu nội khố, đã dinh dính trơn ướt sương sớm, cái phần ướt át ấm áp biểu hiện thân thể của nàng đã động tình, Tống Thanh Thư cúi người xuống, hôn lên cái trán trơn bóng như ngọc Đông Phương Mộ Tuyết, chậm rãi dời xuống, hôn lên hàng lông mi dài anh khí quyến rũ, lại hướng bên cạnh dời đến mũi cao đẹp thẳng tắp, ngậm chặt vành tai óng ánh của nàng, sau cùng thân thể mềm mại hồ ly kia không hề giữ lại mà hiện ra ở trước mặt hắn.

Cảm nhận được hô hấp của nàng dần dần trầm trọng, nhẹ nhàng giãy giụa vòng eo, Tống Thanh Thư đương nhiên không khách sáo, bàn tay hắn bò lên trên nhũ phong cao ngất vuốt ve, xoa nắn lấy, Đông Phương Mộ Tuyết giờ giống như bất lực tùy ý Tống Thanh Thư ôm chặt thân thể mình, hai mắt nhắm lại, cũng không nhúc nhích.

Tống Thanh Thư cúi đầu há miệng ngậm lấy bầu vú no đủ Đông Phương Mộ Tuyết, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp lấy đầu vú vểnh lên, đối với bầu vú sung mãn kiên quyết bị Tống Thanh Thư liếm lấy thấm ướt trêu đùa, mãnh liệt tê ngứa truyền khắp toàn thân, thẳng xuyên qua ở sâu trong nội tâm Đông Phương Mộ Tuyết.

– Um…

Đông Phương Mộ Tuyết khẽ nhẹ rên rỉ một tiếng, đầu lưỡi Tống Thanh Thư nhốt chặt đầu vú nàng, một hồi khẽ liếm, sau đó lại là mãnh hút, tiếp theo hai tay nắm bắt đôi bầu vú cao ngất, hai ngón tay nhẹ nhàng kẹp lấy nụ hoa đầu vú đứng thẳng của Đông Phương Mộ Tuyết, ôn nhu một hồi xoa nắn, vân về, lúc thì nhẹ quét, lúc thì có chút dùng sức véo, đôi bầu vú của nàng bắt đầu nở ra, trên đỉnh núi đầu núm anh đào càng là tựa như nhảy múa.

Tống Thanh Thư hút mút bầu vú Đông Phương Mộ Tuyết trong chốc lát, liền dời xuống, chỉ còn lại có hai tay xoa nắn lấy song phong kiên quyết của nàng, trong cơ thể Đông Phương Mộ Tuyết dục tính đã lặng yên bốc lên, nàng kẹp chặt đôi đùi ngọc có tiết tấu nhè nhẹ tự ma sát lấy, hô hấp của nàng trở nên dồn dập, khuôn mặt hàm xuân, dục vọng không đè nén được lan tràn mở ra, nghe nàng phát ra từ tiếng rên rỉ từ trong nội tâm, Tống Thanh Thư không do dự nữa, áp xuống thân thể nàng.

– Không… ta muốn ở phía trên.

Đi qua lúc ban đầu ngượng ngùng, Đông Phương Mộ Tuyết lại khôi phục lại tính cách khí phách ngày trước…

Tống Thanh Thư không chịu:

– Mọi chuyện trên thế gian này, nam dương nữ âm, càn khôn hữu thường, làm gì có chuyện nhật nguyệt điên đảo?

– Bổn tọa chưởng quản trên mười vạn giáo chúng, vô số nam nhân nằm rạp xuống tại dưới chân ta đấy…

Tống Thanh Thư liền cắt đứt lời nàng:

– Hiện tại đệ là nam nhân của tỷ, đệ nói sao thì tỷ phải nghe theo…

– Hừ… dựa vào cái gì?

Đông Phương Mộ Tuyết cả giận nói.

– Chỉ bằng bây giờ tỷ đánh không lại đệ…

Tống Thanh Thư thản nhiên đáp nói.

Đông Phương Mộ Tuyết:

– Ngươi…

Tống Thanh Thư không cùng nàng tranh luận nữa, thuận thế đè nàng ở trên giường, trong phòng lập tức an tĩnh lại, chỉ còn lại có thoáng có chút tiếng thở hổn hển…

Ánh lửa nến theo trên thân ngọc thể bạch ngọc phủ lên da thịt một tầng hoa hồng đỏ tươi, tản mát ra vầng sáng mê người, không biết là có phải là do Đông Phương Mộ Tuyết tu luyện lĩnh ngộ được Quỳ Hoa Bảo Điển, đã hóa sinh đạo lý vạn vật phát sinh thiên nhân, da thịt của Đông Phương Mộ Tuyết so với thiếu nữ mà nói, càng thêm tinh tế tỉ mỉ non nớt, toàn thân trơn mịn tựa như không có chân lông, chẳng khác nào hài nhi như lúc ban đầu sinh ra, trắng nõn còn hơn cả loại tơ lụa tốt nhất Tô Châu, Hàng Châu…

Da thịt của nàng băng băng lành lạnh, sờ tới sờ lui cực kỳ thoải mái, Tống Thanh Thư nửa chống đỡ thân thể, từ trên nhìn xuống xem kỹ lấy nữ nhân vô cùng kiêu ngạo này.

Cái cổ tuyết cổ thiên nga thon dài, mang theo một tia chi khí cao ngạo, vai tròn ôn nhu, xương quai xanh tinh xảo gợi cảm, trên bụng bằng phẳng chặt chẽ không một chút thịt thừa, bờ eo mảnh khảnh tựa hồ không đủ nắm chặt, đường cong vòng eo, chạy đến bờ mông đội lên đường vòng cung kinh người, đánh vào thị giác của người kinh tâm động phách, giao chồng lên nhau là cặp đùi ngọc thon dài thẳng tắp…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.