“Ưm…Hạ Vũ ngươi đâu rồi?”_Trần Minh Triết bị ánh nắng bên ngoài cửa sổ chiếu vào mắt, lười biếng mắt ngắm mắt mở đưa tay mò mẫn chỗ bên cạnh.
“Ta ở đây.”_Hắn từ đằng sau lưng ôm lấy y, hôn nhẹ lên má y cưng chiều: “Mới tỉnh dậy đã kiếm đồ nhi, người nhớ ta tới vậy sao?”
Y xoay người úp mắt vào ngực hắn, lười biếng ngáp một cái, đáp: “Ta là sợ ngươi bị tên nào đó bắt đi, phiền chán đi tìm ngươi.”
Hạ Vũ: “Vậy nói ra người cũng sợ ta biến mất a.”
Y thấp giọng mắng: “Hồ ngôn loạn ngữ, im miệng ngươi lại đi.”
” Thật ra ta thức từ sớm rồi, y phục cũng đã thay, chỉ là muốn ôm người thêm chút mới không ra ngoài. Nhưng sư tôn, hôm qua ta đã hẹn với phụ thân là cùng ăn cơm rồi.”
Trần Minh Triết ngước gương mặt chưa tỉnh ngủ của y lên nhìn hắn: “Vậy thì sao? Ngươi muốn bày trò gì nữa?”
Hạ Vũ hôn tóc y, yêu chiều: “Không có gì, muốn nấu một bữa cho cha chồng thôi.”
“Ngươi cùng lắm chỉ giỏi làm loạn.”_Y nói rồi chống tay ngồi dậy: “Đi đi, ta thay y phục rồi đến phụ ngươi.”
Hắn bước xuống giường, xua tay nói: “Ây, không cần đâu. Người thay y phục xong rồi hẹn cha người và đệ đệ người đến chỗ phụ hoàng đi, mẫu hậu, ca ca với tẩu tẩu cũng ở đó.”
Y nhíu mày: “Ăn một bữa cơm, ngươi kêu nhiều người thế làm gì?”
Hắn chạy ra bên ngoài, nghiêng đầu tươi cười đáp lời y: “Ta có chuyện quan trọng cần nói a.”
Nói rồi hắn liền chạy mất hút, Trần Minh Triết chỉ biết lắc đầu thở dài. Y đi tắm rửa thay bộ lam y, cột cao nửa phần tóc còn vắt thêm trâm ngọc. Cầm quạt phẩy phẩy trước ngực, ung dung bước ra bên ngoài hít thở không khí một chút rồi mới đến nơi gọi người mà hắn yêu cầu.
Tẩm cung Hoàng thượng.
“Ai da, ai da. Trần Tông chủ nay có lòng tốt muốn mời ta ăn cơm cơ đấy. Đoán chừng hôm nay sẽ có mưa bão à nha”_Lạc An ngồi lười biếng chống tay lên mặt, lên tiếng khều mốc y.
“Anh nhi đang ở trước mặt Hoàng thượng con đừng…”_Diệp Lý lên tiếng nhắc nhở.
“Lão Diệp, không sao đâu. Cứ tự nhiên đi, chúng ta là người một nhà mà.”_Hạ Luân bên cạnh cười nói.
“Đúng đó, không sao cả đâu.”_Lan Y nói thêm.
“À, được.”_Diệp Lý gật gật đầu.
Trần Minh Triết vốn định lên tiếng mắng lại Lạc An, nhưng vì bọn họ đã nói y cũng không chan ngang. Bây giờ mới giở giọng trêu chọc: “Trần Minh Anh, ngươi nghĩ mình đáng giá đến mức bổn Tông chủ phải mời ngươi ăn sao?”
“Trần Minh Triết, ai cho ngươi gọi thẳng tên của ta.”_Lạc An nghe y châm chọc liền sôi máu muốn tẩn y một trận.
“Ê nè, ngươi bình tình lại đi.”_Hàn Lâm kéo tay Lạc An lại.
“Ngươi buông nó ra đi, có đánh cũng chẳng đánh lại ta.”_ Y ngước gương mặt vừa tự hào vừa châm biếm, tay cầm quạt trước ngực, môi nhếch lên một nụ cười khiêu khích.
“Trần Minh Triết.”_Lạc An tức điên gằng giọng.
Trần Minh Triết nhướn mày, cười: “Đại ca biết tên mình đẹp rồi, nhị đệ không cần gọi to thế đâu.”
“Huynh…”_Lạc An sôi máu muốn nhào tới chỗ y, Hàn Anh bất lực ôm tên nhóc này lại: “Nhị ca, được rồi. Huynh dừng lại đi, có đánh huynh cũng đâu đánh lại huynh ấy.”
Lạc An tức điên gõ lên đầu cậu một cái: “Tên ngốc này, đệ dám nói thế hả?”
Hàn Anh ôm đầu chịu đau: “Đệ nói sai câu nào à?”
“Thật mất mặt khi có đứa em như đệ.”_Lạc An liếc cậu một cái.
“Ô, còn bổn Tông chủ đây lại mất mặt khi có đứa em như ngươi.”_Y nhàn nhã uống một ly trà.
“Huynh…”_Lạc An bị chọc tức đến nói không nên lời bèn xoay qua Diệp Lý: “Cha à…”
“Anh à, đừng làm loạn nữa.”_Ông ôn tồn nói.
“Phụt…”_Trần Minh Triết đặt ly trà xuống, cầm cây quạt che miệng cười.
“….”_Đầu Lạc An tưởng chừng như bốc khói, Hàn Lâm liền vuốt vuốt lưng Lạc An: “Hạ hỏa đi, ngươi đừng tức giận nữa.”
Bốn người còn lại ngồi xem kịch chỉ biết cười trừ, Hạ Tiêu lúc này mới nói: “Hạ Vũ lâu quá vậy, để ta đi xem xem.”
“Không cần đâu, hắn đến rồi kìa.”_Trần Minh Triết nhàn nhã liếc ra cửa. Hạ Tiêu nhìn theo y rồi liền ngồi lại vị trí.
Hạ Vũ cùng hai người nữa bưng đồ ăn để lên bàn, gia nhân xong việc liền ra, hắn ngồi xuống cạnh y.
“Xin lỗi nhiều ạ, mọi người mau ăn đi.”_Hắn gãi gãi đầu cười ngốc, nói.
Bọn họ cùng nhau ăn đồ ăn do chính Thái tử điện hạ nấu, quả thật tay nghề của hắn rất tốt nha.
Hạ Tiêu lên tiếng trêu chọc: “Gần nữa đời người ta mới được đồ ăn của đệ đệ yêu dấu làm nha.”
Lan Y: “Sao thế, bình thường ta thấy Vũ nhi cũng hay xuống bếp mà?”
“Nhưng đệ ấy không cho tụi con ăn.”_Tuyết Lan tỏa vẻ ủy khuất lên tiếng.
“Vậy nấu cho ai?”_Hạ Luân cũng tò mò không kém.
“Còn cho ai ngoài tên đại ca ngu ngốc của ta.”_Lạc An liếc y.
“Ồ, đại ca ngu ngốc này có phước phần được ăn đồ do Thái tử nấu, chỉ có nhị đệ đen đủi đến nỗi không có người nấu cho ăn, phải đi ăn ké của Hàn Tông chủ nha.”_Trần Minh Triết từ tốn ăn từng miếng.
“…”
Thôi rồi, kì này Lạc An tức đến chẳng còn lại gì nữa rồi, máu sục sôi trong bụng.
Hạ Vũ chỉ biết cười trừ lại cúi đầu xuống ăn, không như nào hắn lại đập mạnh đũa xuống bàn đứng dậy. Những người kia điều giật mình nhìn hắn.
“Hạ Vũ con sao thế? Không khỏe ở đâu à?”_Hạ Luân lo lắng hỏi.
“…”_Hắn không trả lời.
Trần Minh Triết nhìn hắn: “Ngươi sao vậy?”
Đột nhiên hắn nắm lấy bả vai y, hít một hơi sâu. Hạ Vũ lớn tiếng: “Sư tôn, chúng ta thành thân đi.”
“…”
“???”
“!!!”
Bọn họ điều như không tin vào tai mình, ngây ngốc nhìn hắn, Diệp Lý còn làm rơi cả đũa. Riêng có Trần Minh Triết á khẩu, không nói được lời gì.
Y chớp chớp mắt, khó hiểu: “Ờ…hở…ngươi nói gì?”
“Ta nói, sư tôn, ta muốn thành thân với người.”
“À, chuyện này…”_Y e thẹn đưa mắt nhìn quanh bọn họ một lượt.
Hạ Vũ đột nhiên quay qua Diệp Lý: “Phụ thân, con mong người đồng ý chuyện này.”
“Hở? Chuyện này…ta….”_Ông không biết đáp lại cái gì.
Hạ Luân bình tĩnh nhất, nhìn hắn: “Con chắc là muốn thành thân với đệ ấy.”
“Chắc.”_Hắn nói như đinh đóng cột.
“Vậy được, chuyện thành hôn bọn ta sẽ lo. Con mau ngồi xuống ăn cơm đi.”
Lan Y: “Mau ăn đi, đồ ăn nguội sẽ không ngon.”
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau rồi cũng cầm đũa lên gắp thức ăn cho vào miệng.
Hạ Vũ ngồi xuống, y liền kề sát hắn, nhỉ giọng: “Đây là chuyện quan trọng mà ngươi muốn nói.”
“Đúng a, ta đã nói ra rồi, người từ chối cũng không được”_Hắn gắp đồ ăn cho y.
“…”
Trần Minh Triết biết không thể nói gì nữa bèn cúi đầu xuống ăn.
Ăn xong các giai nhân vào dọn dẹp, dâng trà lên cho bọn họ.
“Này, huynh thành hôn rồi nhớ phát hồng bao cho ta nhiều nhiều một chút.”_Lạc An vẫn cọc cằn nói.
“Ủa, nhị ca. Không phải huynh có Hàn Tông chủ rồi sao. Bây giờ lại đòi huynh trưởng phát hồng bao chi nữa.”_Hàn Anh cười
“Khụ…phụt…”_Lạc An xém chút nữa phun hết trà ra ngoài.
“Đệ không im miệng được à?”_Lạc An xéo sắc liếc tên đệ đệ ngốc nhà mình.
“Nó nói sai câu nào à? Ta thấy con cũng lôi lôi kéo kéo trai lành nhà người ta lắm đó.”_Diệp Lý cười chọc.
“Cha này…”
Hạ Luân vỗ vai ông: “Lão Diệp à, sau này là sui gia rồi, ông không cần câu nệ chuyện vua tôi nữa.”
“Vâng, Bệ hạ.”
“Đấy, ông lại gọi chàng là Bệ hạ nữa kìa.”_Lan Y gót một chung trà đi cho y và hắn, vui vẻ cười nói.
“Đệ đệ à, ta và Lan nhi thay đệ chọn hỷ phục ha.”_Hạ Tiêu lên tiếng góp vui.
“Chỉ cần huynh chọn đẹp là được.”
“A đúng rồi, hai người ai là…tân nương vậy…”_Lan Y khẽ nói.
Trần Minh Triết liếc nhìn hắn, độc ác nói: “Hắn, có gì cứ gọi một tiếng sư nương.”
“…”
“A, sư nương. Hạ Tiêu bái kiến người.”_Hạ Tiêu chấp tay lại hành lễ với hắn.
“Huynh bớt bớt lại dùm ta.”
“Sư nương, Hàn mỗ kính người một ly trà nha. Xin người chiếu cố Hàn mỗ nhiều hơn a.”_Hàn Lâm đứng dậy cầm ly trà, cười nói.
“…”
Thấy hắn không độ g tĩnh, Trần Minh Triết liền giở trò dạy dỗ nương tử: “Còn không mau tiếp Hàn Tông chủ, đúng là không hiểu lễ nghi. Cưới về rồi ta sẽ dạy dỗ ngươi đàng hoàng.”
“…”
Hắn bị cánh tay y đẩy đẩy, bất lực cầm ly trà lên kính Hàn Lâm một ly.
Trần Minh Triết vẫn chưa chịu dừng lại, y nở nụ cười đầy thỏa mãn: “Hàn Tông chủ chớ để bụng, thê tử ta còn trẻ người non dạ chưa hiểu rõ quy tắc cho lắm.”_Y nhàn nhã phẩy quạt.
Hàn Lâm nhịn cười: “Không sao, không sao. Thê tử ta cũng vậy, sau này về ta cũng sẽ dạy dỗ lại một chút. Lúc nãy thê tử nhà ta có thất lễ với người, mong người bỏ qua.”
Y liếc Lạc An cười ranh ma: “Không sao cả mà.”
Hai thể tử: “…”
Bọn họ vui vẻ trò chuyện với nhau đến xế chiều mới chịu ai về nhà nấy.
Hạ Vũ cùng y vừa đến trước cổng của điện Thái tử, hắn nhân lúc không có ai liền vác y vào phòng, chốt cửa lại. Quăng y lên giờ, lấy dây trói tay y lại.
“Đến lúc nương tử hầu hạ phu quân rồi. Phu quân, người chịu khổ chút nhá.”