Thật Ra Thì Em Rất Trong Sáng

Chương 22: Là cô sao...



Đêm tối khiến Dạ Ngưng rối loạn, nhưng nàng cũng biết màn hỗn loạn này rất ngắn ngủi, qua một lúc nữa mọi người sẽ biết việc cúp điện này chẳng qua chỉ là do đứt cầu dao, vậy nên nắm chặt nguyên tắc thời gian cấp bách, trong khi người khác đang hết sức kinh hãi gào thét thì Dạ Ngưng lại híp mắt xoa xoa tay đi về phía bàn làm việc của Tiếu Vũ Hàm.

Ngực đâu? Bộ ngực ở đâu nhỉ?

Dạ Ngưng cuồng loạn hét lên dưới đáy lòng, vốn nàng muốn thừa dịp loạn mà hôn cô Tiếu một cái, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn không làm được, không phải bởi vì sợ mà là sợ hôn nhầm người, khiến mình ghê tởm đến mức đánh răng súc miệng cả nửa ngày thì thật không đáng.

“Có phải là bị đứt cầu dao không, để em ra ngoài nhìn xem?” Lớp trưởng lớp An Ninh Thông Tin lên tiếng, Dạ Ngưng nghe thế mà lòng quýnh cả lên, bước đi nhanh hơn, dựa vào trực giác, Dạ Ngưng cảm giác mình đã đến đúng nơi, vươn cánh tay, không quản là ai cũng chụp lấy.

“Oái, ai da!”

Con mẹ nó, không có ngực!

Dạ Ngưng điên cuồng mắng, tao nói này Tô Phỉ mày có thể tránh ra không chứ, làm hỏng chuyện tốt của người ta! Vừa nghĩ đến việc lập tức sẽ có điện lại, Dạ Ngưng liền gấp đến không kịp nghĩ, vung tay quơ loạn một phen.

“A –”

Ai vậy? Dạ Ngưng cảm giác được tay mình bị ai đó đè lại, ngay sau đó liền bị kéo vào trong một vòng ôm ấp mềm mại, còn chưa để nàng kịp phản ứng, thứ gì đó man mát chợt lướt qua má, một làn hương khí phả vào mặt, lập tức, đúng là ngay lập tức Dạ Ngưng liền hóa đá ngay tại chỗ.

“Tốt rồi, có điện, có điện rồi!”

Ánh đèn tỏa sáng quá mức chói mắt, tất cả mọi người đều khôi phục bình tĩnh, chỉ có một mình Dạ Ngưng vuốt vuốt má phải, ngây ra như phỗng đứng tại chỗ.

“Này, Dạ Ngưng, làm sao vậy?” Có người phát hiện ra Dạ Ngưng có chỗ khác lạ, liền mở miệng hỏi.

Bị người ta gọi như vậy, Dạ Ngưng liền phục hồi lại tinh thần, không nói lời nào, mím môi nhìn về phía Tiếu Vũ Hàm.

Cô Tiếu vẫn như trước thực bình tĩnh, cầm chén trà đã rửa sạch uống, đầu cũng không ngẩng lên, còn nghiêm túc nhìn văn kiện.

Sẽ không phải chứ…không lầm mà, là hương thơm của cô ấy…hương chanh….

“Cậu làm sao vậy?” Tô Phỉ huých Dạ Ngưng hỏi, Dạ Ngưng vuốt mặt mình, đông cứng nói: “Tôi bị người ta tập kích.”

“A! Cậu cũng bị người ta đánh lén, vừa rồi tôi cũng bị ai đó tóm ngực!” Tô Phỉ vẻ mặt đầy kích động, rốt cục, rốt cục thì cũng không phải một mình hắn gặp tai ương! Dạ Ngưng không quan tâm tới Tô Phỉ, ánh mắt bình tĩnh dừng trên người Tiếu Vũ Hàm.

“Cậu có phân biệt được là ai không?” Tô Phỉ hỏi tiếp, Dạ Ngưng lắc đầu, cắn môi. Còn có thể là ai, cô Tiếu chứ còn gì nữa, nhưng mà…Vì sao cô ấy lại hôn mình…không thể nào là không cẩn thận mà đụng phải chứ? Không thể nào, sao có thể không cẩn thận đem mình kéo vào lòng, lại còn bất cẩn mà hôn mình được?

Chậm rãi ngẩng đầu, Tiếu Vũ Hàm liếc Dạ Ngưng một cái, trong mắt không có cảm xúc gì, tựa hồ hết thảy cũng chưa từng phát sinh, trên mặt cũng không có biểu tình gì….

Dạ Ngưng xoa xoa má, ngẩn ngơ đi trở về chỗ mình ngồi xuống. Không thể là mình bị ảo giác được chứ?

Quãng thời gian kế tiếp đối với Dạ Ngưng mà nói thực có chút dày vò, tay phải che trên mặt không chịu bỏ ra, nụ hôn kia bị nàng lăn qua lộn lại suy nghĩ lần thứ N. Như là muốn xác định, Dạ Ngưng chun chun mũi dùng sức ngửi ngửi, cúi đầu.

Aish, quả nhiên là tương tư quá độ mà, sao mà cả văn phòng đều có hương vị của cô Tiếu thế này chứ.

Mà Tiếu Vũ Hàm ở bên kia đã thu hết mọi biểu tình rối rắm của Dạ Ngưng vào mắt, lúc mới cúp điện cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là cúp điện bình thường thôi. Nghe đủ loại tiếng la hét, vốn cô đã định lên tiếng ngăn lại, nhưng rồi lại phát hiện ra chỗ không bình thường. Từ trước đến giờ người vốn luôn thích tham gia vào các vụ náo nhiệt – lớp trưởng Dạ, thế mà tại thời khắc mấu chốt như vậy lại không hét lên?

Cơ hồ là theo bản năng lấy di động ra, nhẹ nhàng huơ huơ một chút, Tiếu Vũ Hàm mơ hồ thấy được một bóng người tương tự như Mai Siêu Phong lao thẳng về phía mình, tóm lấy ngực Tô Nhiễm Phi, sao cô có thể không nhìn ra cái người vốn đã khắc sâu vào trong trí óc kia là ai được? Khóe môi khẽ nhếch, gần như là theo bản năng đem người kia kéo vào trong lòng.

Lần đầu tiên ôm cô bé đó…không biết đã mong đợi bao lâu, cảm giác được người trong lòng cứng ngắc, không suy nghĩ gì nhiều, Tiếu Vũ Hàm cúi đầu, đặt nụ hôn lên má người ta. Làn da trơn láng nhẵn nhụi giống như trong tưởng tượng của cô, hôn được rồi liền tùy tay đẩy Dạ Ngưng ra, Tiếu Vũ Hàm nhanh chóng trở về vị trí, ngồi xuống.

Đèn mở lên, thấy bộ dáng Dạ Ngưng dại ra nhìn mình chằm chằm, trong lòng Tiếu Vũ Hàm có chút buồn cười, thế nào? Em còn để ý sao? Điều em muốn không phải là như thế à?

***

“Được rồi, hôm nay đã trễ thế này rồi, mọi người đều trở về đi, tập họp cán bộ các lớp thương lượng cho tốt một chút.” Qua nửa ngày Tiếu Vũ Hàm cũng lên tiếng, mọi người cùng nhau thu thập đồ đạc bắt đầu đi ra ngoài, động tác của Dạ Ngưng vẫn hơi chần chừ, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn cô Tiếu. Tiếu Vũ Hàm mấp máy môi, ôm hai cánh tay nhìn cô.

……

Không dám liếc nhìn nhiều nữa, Dạ Ngưng hỏa tốc dọn dẹp mọi thứ, chạy khỏi văn phòng.

***

“Thế nào, lão tứ, đắc thủ không?” Vừa ra khỏi văn phòng, Dạ Ngưng liền bị ba người trong ký túc xá hoan nghênh “đầy bạo lực”, nắm tay kéo quần kéo áo, trên mặt mỗi người đều có khắc hai chữ “tò mò”.

Dạ Ngưng im lặng nhìn chằm chằm ba người một hồi, sờ sờ mặt mình, thật lâu sau liền nghiêng đầu ghé sát vào lão đại: “Lão đại, mày ngửi xem.”

“Để làm gì?” Vẻ mặt lão đại đầy chán ghét, không thèm nói chính sự mà lại đùa giỡn lưu manh gì đó với mình là trò gì chứ.

“Mày ngửi xem ngửi thử đi, có phải là có mùi gì không.”

Dưới sự kiên trì của Dạ Ngưng, lão đại cực kỳ không vui ngửi ngửi, ngẫm nghĩ, nói: “Mùi thịt hầm khoai tây, đúng không?”

“….” Dạ Ngưng đen mặt nhìn lão đại, trầm mặc một hồi, nói: “Đi thôi, đừng túm tụm ở chỗ này nữa, đừng để một lát lại đụng phải cô Tiếu, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.”

Ba người đồng tình, cùng nhau đi ra ngoài, chờ đến khi ra khỏi khu giáo viên rồi, mấy người cũng nghe hiểu được việc hôm nay Dạ Ngưng gặp phải. Lão nhị, lão tam nhìn mặt nàng âm trầm mà không dám nói lời nào, lão đại nhìn chằm chằm Dạ Ngưng một lát, nói: “Dạ Ngưng, tao thấy chưa chắc mày đã thích cô Tiếu đâu.”

“Có ý gì?” Dạ Ngưng khó hiểu nhìn lão đại.

“Có thể là do rất nhiều năm rồi mày không gặp được mỹ nữ cho nên mới khát khao thế.” Lão đại nghiêm túc nói, Dạ Ngưng nghiêm mặt lại.

“Mày đừng nổi giận vội, nghe tao nói đã.” Lão đại cướp lời, Dạ Ngưng hít sâu một hơi, nhìn cô.

“Kỳ thật thì bọn tao đều không tán thành mày với cô Tiếu ở bên nhau, trước không nói đến những chuyện khác, chỉ cần nói đến thân phận của hai người đã, một cái trường học nho nhỏ như thế này thôi, nếu hai người thực sự ở bên nhau thì cũng đều không có lợi đối với mày hay với cô Tiếu. Còn có, theo đuổi cô Tiếu nhiều rắc rối lắm đó nha.”

Dạ Ngưng lắng nghe lời lão đại nói liền không nói gì, cúi đầu.

“Dù sao hiện tại cũng chưa xác định, không phải mày thích người chín chắn sao? Như vậy đi, vừa đúng lúc tao có quen biết một đàn chị chín chắn lại xinh đẹp, để tao giới thiệu cho mày, mày xem thế nào?” Lão đại đề nghị, Dạ Ngưng nãy giờ không nói gì, lời lão đại nói ít nhiều đâm vào lòng nàng, trước không nói cái gì mà ở hay không ở cùng một chỗ, cô Tiếu là người ưu tú như vậy, sợ đã sớm là danh hoa có chủ rồi.

“Đi, chọn ngày không bằng ngay lập tức, hôm nay luôn đi, tao đi gọi điện gọi chị ấy lại đây.” Lão đại nhìn ra Dạ Ngưng đã dao động, liền lập tức lấy di động ra gọi. Dạ Ngưng ngẩng đầu, giơ tay lên, vừa định ngăn nàng lại, dư quang nơi khóe mặt lại thấy được một bóng người trong góc, trái tim liền mãnh liệt nhảy dựng lên, buông tay xuống.

_Hết chương 22_


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.