Ngôn Lạc Hi luống cuống tìm thuốc kháng viêm và hạ sốt, càng sốt ruột lại càng tìm không thấy, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống:”Tôi tìm không có, làm sao bây giờ?”
Điền Linh Vân ngồi xổm xuống bên cạnh, cầm lấy hợp thuốc hạ sốt trong tay cô, lại lật hòm thuốc, tìm được thuốc kháng viêm, sau đó kéo cô đứng dậy:”Nhị Lạc, đừng lo lắng, Lệ nhị thiếu không sao đâu”
Ngôn Lạc Hi vội vàng lau nước mắt, cô đi rót một ly nước ấm tới, Bạc Cẩm Niên đã nâng Lệ Dạ Kỳ dậy, nhận lấy thuốc Điền Linh Vân đưa tới, nặn ra mấy viên nhét vào miệng người đàn ông, sau đó lấy ly nước đút vào miệng anh ta.
Người đàn ông nuốt thuốc xuống, Bạc Cẩm Niên đưa ly nước về cho Ngôn Lạc Hi, đặt Lệ Dạ Kỳ trở lại giường, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập, ba người đồng thời ngẩng đầu nhìn lại.
Ngôn Lạc Hi đứng lên, hoảng hốt nói: “Bọn họ tới tìm Lệ Dạ Kỳ sao?”
Điền Linh Vân giữ chặt cánh tay cô, tuy bản thân cũng rất khẩn trương, nhưng nhìn thấy Ngôn Lạc Hi như vậy phải gồng mình tỉnh táo:”Nhị Lạc, đừng sợ, chưa chắc bọn họ là đến tìm Lệ nhị thiếu”
Một giây sau, cửa phòng bị gõ vang, Ngôn Lạc Hi và Điền Linh Vân sợ tới mức ôm nhau, sắc mặt Ngôn Lạc Hi trắng bệch, “Xong rồi xong rồi, bọn họ nhất định tới tìm Lệ Dạ Kỳ, chúng ta làm gì bây giờ?”
Điền Linh Vân nắm chặt lấy cô: “Nhị Lạc, bình tĩnh bình tĩnh”
Cô vừa nhắc nhở Ngôn Lạc Hi bình tĩnh, bản thân lại khẩn trương đến mức quên cả hô hấp, tim đập thình thịch, quay đầu nhìn Bạc Cẩm Niên vẫn bình tĩnh, vội la lên: “Anh mau nghĩ cách đi”
Bạc Cẩm Niên liếc các cô một cái, thản nhiên nói: “Tôi đi mở cửa, hai người ngồi xuống giường, cố gắng ngăn Lệ Dạ Kỳ lại”
Ngôn Lạc Hi hít sâu một hơi, cô vén chăn lên giường, cẩn thận tránh vết thương của anh, nhắc nhở mình không được vô dụng như vậy, hiện tại đến phiên cô bảo vệ anh.
Ngôn Lạc Hi ngồi xuống, thân thể lạnh như băng dán vào thân thể nóng hừng hực của người đàn ông, anh sốt dữ dội, gần như vừa dán lên người, anh chủ động dựa vào, hấp thụ cảm giác mát mẻ trên người cô.
Bạc Cẩm Niên đi tới cạnh cửa, thấy hai cô đã ngồi xuống giường, anh ra dấu tay, sau đó mở cửa, bên ngoài mấy tên đàn ông mặc âu phục, bộ dạng hung tợn.
Bạc Cẩm Niên nhíu mày:”Có việc gì?”
Nhân viên phục vụ đứng trước tên đàn ông đầu trọc, sợ hãi nói:” Anh Bạc, thật ngại quá, bọn họ muốn tìm người”
Ánh mắt Bạc Cẩm Niên lạnh lùng lướt qua tên đầu trọc, lạnh lùng nói: “Chỗ tôi không có người các anh muốn tìm”
Nói xong, anh muốn đóng cửa lại, ván cửa lại tên đầu trọc kia đưa tay chống lại, thô lỗ nói:”Có hay không để chúng tôi lục soát sẽ biết, anh em, lên”
Đôi mắt phượng hẹp dài của Bạc Cẩm Niên hơi nheo lại, mấy tên thô kệch phía sau tên đầu trọc xoa tay, muốn xông lên, lại bị khí thế vô thanh vô tức của Bạc Cẩm Niên làm cho khiếp sợ không thể động đậy.
Bạc Cẩm Niên mở rộng cửa, tàn nhẫn cắn máu quét qua mấy người kia, tàn khốc nói: “A, muốn vào lục soát cũng được, nhưng người phụ nữ của tôi đang trong phòng nếu làm cô ấy sợ, các anh mỗi người để lại một tròng mắt”
Mấy người đó nhìn nhau, đều là kẻ liếm máu trên lưỡi dao, sát khí cuồng bạo nhưng không hiểu lại bị khí thế Bạc Cẩm Niên doạ đến mức không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Lão đại, làm sao bây giờ?”
Tên đầu trọc hung hăng nhổ nước bọt, vung nắm đấm về phía Bạc Cẩm Niên:”Chỉ là một tên mặt trắng, sợ cái gì, lên đi”
Tuy nhiên, tiếp theo đó mọi người không ai nhìn rõ được chuyện xảy ra thế nào, chỉ nghe “rắc” một tiếng, tên đàn ông đầu trọc kêu la thảm bị Bạc Cẩm Niên một cước đá ra xa đập mạnh vào hành lang.
Đám tay sai còn lại hoảng sợ lao về phía trước, chỉ trong vài giây đã bị Bạc Cẩm Niên đánh cho một trận, mấy người xếp cùng một chỗ kêu than khắp nơi.
Ánh mắt sắc bén của Bạc Cẩm Niên quét qua, lãnh khốc nói: “Cút!”
Đương nhiên, những người đó sẽ không dễ dàng bỏ cuộc, tên đầu trọc từ dưới đất đứng dậy, vươn tay rút súng ra, đột nhiên trong hành lang vang lên giọng nữ lạnh lùng: “Dừng tay lại.”
Bạc Cẩm Niên theo thanh âm nhìn lại, thấy Tô Nhiêu mặc bộ váy mùa đông màu đen đứng ở hành lang, anh nhíu mày:”Cô Tô có ý gì đây?”
Tô Nhiêu chậm rãi đi tới, đứng lại trước mặt Bạc Cẩm Niên:”Thật xin lỗi, A Niên, bọn họ là nhân viên bảo vệ, nghe nói có tội phạm chạy trốn, lợi dụng hoản loạn đã lẻn lên du thuyền, vì bảo đảm an toàn cho mọi người, tôi bảo họ tới xem thử, không có ý đụng vào anh”
Bạc Cẩm Niên híp mắt, nhìn mấy người phía sau, dù mặc vest nhưng vừa rồi anh không bỏ qua động tác muốn rút súng của tên đầu trọc, bọn họ không phải nhân viên bảo vệ bình thường.
“Cô Tô mời hầu hết người trong giới giải trí tới tham dự tiệc từ thiện, đối đãi với khách như vậy e là quá thất kính”.
Bạc Cẩm Niên không chút khách khí chỉ trích.
Những người này nhận lệnh của Tô Nhiêu, Tô Nhiêu có lai lịch gì?
Tô Nhiêu tươi cười nói: “A Niên, em cũng vì bảo đảm an toàn cho mọi người mới va vào anh, thực sự xin lỗi.
Nhưng anh sao lại ở trong phòng cô Ngôn vậy?”
“Thảo luận kịch bản”.
Bạc Cẩm Niên lạnh lùng nói.
“À” Tô Nhiêu lộ ra một ý cười sâu xa.
“Vậy em không quấy rầy hai người nữa”
Nói xong, Tô Nhiêu xoay lưng nháy mắt với mấy người kia, nghênh ngang rời đi trước.
Chờ người đi xa, Bạc Cẩm Niên đóng cửa lại, nói: “Người đi rồi, có thể yên tâm”
Điền Linh Vân tựa vào đầu giường, ngước mắt nhìn chằm chằm thần sắc lạnh lùng của Bạc Cẩm Niên, cô mỉa mai nói: “A Niên A Niên, gọi thật thân thiết”
Bạc Cẩm Niên nhíu mày:”Em ghen sao?”
“Ha ha, bổn tiểu thư làm sao có thể ăn dấm chua của anh, chính là da gà đầy mình, em mệt rồi, anh lui ra đi”.
Điền Linh Vân nói xong, kéo chăn nằm ở trên giường.
Bạc Cẩm Niên ngồi xuống giường, cởi giày, vén chăn lên, Điền Linh Vân giật mình, nhanh chóng đưa tay đẩy anh: “Bác Cẩm Niên, anh làm gì? Đây là giường của em”
“Những người đó rất có thể sẽ trở về, đêm nay tôi phải ở lại đây” Bạc Cẩm Niên liếc Ngôn Lạc Hi một cái, cô ngồi rất yên lặng, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Điền Linh Vân xoay người ngồi dậy:”Anh ở đây làm gì? Thảo luận kịch bản sao?”
“Thảo luận kịch bản cũng không phải là không thể.” Bạc Cẩm Niên giễu cợt.
Điền Linh Vân tức giận trợn mắt, hai người thân thể ép vào nhau, cô không khỏi rùng mình, nghĩ tới chuyện vừa rồi, toàn thân cô khó chịu, nhấc chăn ra khỏi giường:”Tôi đi đắp mặt nạ”
Nhìn cô biến mất ở cửa phòng tắm, Bạc Cẩm Niên thu hồi tầm mắt, nhìn Ngôn Lạc Hi đang ngơ ngác, nói: “Em không cần lo lắng quá, anh ấy không yếu đuối như vậy đâu.”
Ngôn Lạc Hi định thần, xoa xoa mi tâm nói:”Em biết, chỉ là có chút nghi hoặc”
“Hả?” Bạc Cẩm Niên dựa vào đầu giường, hai tay ôm đầu nghe cô nói.
Ngôn Lạc Hi bỗng nhiên nhớ tới cuộc đối thoại vừa rồi giữa Bạc Cẩm Niên và Tô Nhiêu, hai người thoạt nhìn rất quen thuộc, cô mím môi:”Không có gì, cô gái ngọt ngào thật ra là một người khẩu thị tâm phi, mấy năm nay cô ấy…”
“Nhị Lạc, không cho phép nói chuyện của tôi với anh ấy. “Trong phòng tắm truyền đến tiếng gào thét của Điền Linh Vân.
Ngôn Lạc Hi le lưỡi, “Cô ấy không cho em nói, anh tìm cơ hội hỏi cô ấy đi”
Bạc Cẩm Niên nhún vai, bộ dạng tôi không có hứng thú, Ngôn Lạc Hi nhìn hai người này sống sĩ diện chịu tội, trong lòng nghẹn đến phát hoảng, bọn họ không thể thẳng thắn nói chuyện sau khi chia tay sao?
Ngôn Lạc Hi rũ mắt xuống, nhìn Lệ Dạ Kỳ hai má vẫn đỏ bừng như trước, cô đưa tay sờ sờ trán anh, nhiệt độ còn chưa hạ xuống, cô lấy miếng dán hạ sốt, xé ra cẩn thận dán lên.
Giờ phút này anh yếu ớt giống như chạm vào sẽ vỡ vụn, nghĩ đến vừa rồi máu đầm đìa xuất hiện trước mặt cô, cô sợ chết khiếp, nếu anh có mệnh hệ gì, cô không cũng biết mình sẽ thế nào.
Ngón tay nhẹ nhàng chạm vào đường nét khuôn mặt anh, nhiệt độ nóng rực của đầu ngón tay phảng phất, Lệ Dạ Kỳ, anh phải nhanh chóng khỏe lại.
Lệ Dạ Kỳ sau nửa đêm hạ sốt, du thuyền cũng đang trên đường trở về, Ngôn Lạc Hi vẫn lo lắng, cho đến khi xác định nhiệt độ cơ thể anh khôi phục bình thường, mới thở phào nhẹ nhõm, mệt mỏi vọt tới, cô tựa vào đầu giường ngủ thật say.
Bạc Cẩm Niên một đêm không ngủ, sau khi Điền Linh Vân đắp mặt nạ, liền ngồi ghế chơi điện thoại tới nửa đêm, cổ cô mệt mỏi đau nhức, nhưng tầm mắt rơi trên người cô vẫn không dời đi.
Cô ngẩng đầu tức giận trừng mắt, “Sao anh cứ nhìn chằm chằm vào em?”
“Em không nhìn tôi, làm sao biết tôi nhìn chằm chằm em?” Bạc Cẩm Niên tinh thần lại rất tốt, một chút cũng không buồn ngủ.
Điền Linh Vân cười lạnh một tiếng:”Anh không biết ánh mắt của mình như một tên biến thái sao? Em không phải người chết, đương nhiên cảm giác được”
“Em đúng là một chút cũng không thay đổi”
Đôi môi mỏng của Bạc Cẩm Niên hơi cong, mỉa mai:”Luôn thích tự mình đa tình”
Điền Linh Vân vọt một tiếng đứng lên, đi tới cạnh cửa, đột nhiên mở cửa, tuyệt quyết nói:”Anh Bạc mời về cho, nơi này không cần tới anh nữa”
“Điền Linh Vân, tùy hứng cũng phải có giới hạn, nếu anh đi, Lệ Dạ Kỳ và Ngôn Lạc Hi xảy ra chuyện em chịu trách nhiệm?”.Bạc Cẩm Niên tuy là không biết cụ thể chuyện gì xảy ra, nhưng nguy cơ vẫn chưa qua, anh không thể để bọn họ ở lại đây.
Điền Linh Vân tức giận đóng cửa lại, cô đi tới, đưa tay về phía anh:”Đưa thẻ phòng, tôi không muốn ở cùng với anh”
Bạc Cẩm Niên nheo mắt phượng, đưa tay cầm tay cô, dùng sức kéo cô lên giường, anh xoay người đè lên người cô, kéo chăn che cả hai lại:”Ngủ thôi”
Điền Linh Vân bị áp chế gắt gao, tức giận nói:”Khốn kiếp, anh cút xuống cho tôi”.
Bạc Cẩm Niên há miệng cắn mạnh một miếng trên đôi môi đỏ mọng của cô, nghe thấy tiếng cô kêu đau, anh hạ giọng nói:”Nếu không muốn trình diễn phim hành động hạn chế hai người phiên bản thật, thì cứ tiếp tục lộn xộn”
“Anh…”. Điền Linh Vân có thể thấy rõ sự đe dọa trong mắt anh, cô cắn mối dưới, thực sự không dám thách thức điểm mấu chốt của người đàn ông này.
Nếu anh thực sự quan hệ với cô trước mặt Ngôn Lạc Hi và Lệ Dạ Kỳ cô sẽ xấu hổ đến chết không dám nhìn mặt ai.
Cô quay đầu sang một bên nhắm mắt giả vờ ngủ. Bạc Cẩm Niên ngơ ngác nhìn cô một lúc rồi mới xuống khỏi người cô, nằm bên cạnh, ôm cô vào lòng.
Sau một đêm dài trằn trọc, anh cảm thấy mỏi mắt nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Khi bên cạnh truyền đến tiếng thở đều đều, Ngôn Lạc Hi chậm rãi mở mắt nhìn thấy hai người đang ngủ trong vòng tay nhau, cô khẽ thở dài.
Ngày hôm sau, mặt trời mọc lên, chiếu vào trong cabin, Ngôn Lạc Hi bị ánh nắng chói chang đánh thức, cô đưa tay che nắng, từ từ mở mắt ra, ký ức tối qua chợt tràn vào trong đầu.
Cô vội vàng nhìn xung quanh, Lệ Dạ Kỳ vẫn nằm ở bên cạnh, cô khẳng định đêm qua trải qua không phải giấc mộng.
Cô đưa tay sờ trán anh, nhiệt độ trở lại bình thường, sắc mặt cũng cải thiện rất nhiều.
Nhìn thấy ánh sáng chiếu, cô nhanh chóng đưa tay ra che nắng cho anh.
Cô hiếm khi nhìn thấy khuôn mặt không phòng bị của anh như vậy, thường khi cô thức dậy, anh gần như đã dậy rồi.
Chuyện gì đã xảy ra với anh ấy đêm qua?
Ngoài cửa sổ có thể nghe thấy tiếng nước vỗ vào du thuyền, hải âu bay lượn trên bầu trời phát ra những tiếng kêu ngọt ngào, nếu anh không bất tỉnh thì buổi sáng hôm nay sẽ rất tuyệt vời.
Du thuyền chậm rãi đi vào bến cảng, phương hướng thay đổi, ánh mặt trời không chiếu tới bên này, Ngôn Lạc Hi ngồi dậy, Bạc Cẩm Niên và Điền Linh Vân vẫn còn ngủ ở giường bên cạnh.
Ngôn Lạc Hi nhẹ nhàng xuống giường, vào phòng tắm rửa mặt, lúc đi ra thấy Bạc Cẩm Niên đã tỉnh, cô hạ giọng nói: “Bạc Cẩm Niên, tối hôm qua cám ơn anh”
Tóc Bạc Cẩm Niên có chút rối bời, anh cụp mắt nhìn cô gái nhắm chặt mắt trong lòng, đáy mắt xẹt qua tia giễu cợt, anh không rời giường, cô định giả vờ ngủ đến cùng sao?
“Không cần để ý, chỉ là chuyện nhỏ thôi, trong phòng anh có một bộ đồ dự phòng, có lẽ Tiểu Thất dùng được”. Bạc Cẩm Niên xốc chăn xuống giường, không định tiếp tục cùng Điền Linh Vân chơi trốn mèo.
“Cảm ơn, vậy lát nữa em qua lấy. “Ngôn Lạc Hi nói.
Thuyền cập bến, mọi người lần lượt rời khỏi du thuyền, Ngôn Lạc Hi đứng trước cửa sổ, nói:”Hiện tại tất cả mọi người chuẩn bị rời đi, tạm thời không nên ra ngoài, nếu không truyền ra scandal sẽ không tốt lắm.”
Mặc dù trong đầu bọn họ biết tối hôm qua trong cabin này có bốn người, nhưng nếu phóng viên chụp ảnh bất kỳ manh mối nào, cho dù có miệng cũng không thể nói được lời nào.
Điền Linh Vân nghe được Ngôn Lạc Hi nói, mở to mắt ngồi dậy, bộ dạng giả vờ như vừa mới tỉnh:”Du thuyền cập bến chưa?”
“Ừ, vừa mới cập bờ”. Ngôn Lạc Hi quay đầu lại nhìn, thấy ánh mắt cô tỉnh táo không có điểm nào buồn ngủ bất đắc dĩ lắc đầu.
“Để xem thử những người đó đã đi chưa”
“Du thuyền đã cập bờ, bọn họ có to gan lớn mật hơn nữa, cũng không dám ở lại đây, yên tâm đi”. Bạc Cẩm Niên lạnh nhạt nói, tối qua bọn họ không có thừa thắng truy kích, hiện tại sau khi du thuyền cập bờ, đã mất đi cơ hội, không có khả năng lại ở lại chỗ này ngồi chờ chết.
Chỉ là kẻ địch của Lệ Dạ Kỳ lại có liên quan tới Tô Nhiêu, chuyện này không nên coi thường.
“Em đích thân đi xem mới yên tâm được”
Ngôn Lạc Hi nhìn Lệ Dạ Kỳ hôn mê bất tỉnh, nếu hôm qua thật sự bị anh nhốt ở biệt thự Bán Sơn, hậu quả không thể tưởng nổi.
Bạc Cẩm Niên mở cửa phòng, chú ý động tĩnh trên hành lang, nghệ sĩ lần lượt rời đi, ồn ào một hồi hành lang khôi phục bình tĩnh.
“Mọi người đi rồi, tôi đi lấy quần áo”.Dứt lời, Bạc Cẩm Niên rời khỏi khoang thuyền.
Ngôn Lạc Hi vừa nhìn bờ bên ngoài cửa sổ, vừa nói: “Cô gái ngọt ngào, Bạc Cẩm Niên chưa quên được cậu, cậu không muốn làm hoà với anh ấy sao?”
“Nhị Lạc, tạm thời tôi không muốn nghĩ tới vấn đề này”.Điền Linh Vân vuốt tóc, nhẹ nhàng nói.
“Tại sao?”. Ngôn Lạc Hi kinh ngạc, cho dù là người ngoài cuộc, cô vẫn có thể nhìn ra sự chân thành ẩn giấu dưới lớp mặt nạ xấu xa của Bạc Cẩm Niên, người thông minh như Điền Điền sao không nhìn ra được?
Điền Linh Vân thản nhiên nói:”Ngựa tốt sẽ không quay đầu ăn cỏ, tôi không thể hủy hoại tuổi trẻ vĩ đại của tôi nữa, phải không?”
Ánh mắt Ngôn Lạc Hi rơi vào trên mặt Điền Linh Vân, không biết vì sao lại cảm thấy có chút u sầu:”Nếu buông bỏ được, đã không nghĩ đến anh ấy suốt ba năm rồi.”
Điền Linh Vân bỗng nhiên vén chăn lên, hét lớn:”Này, đừng để ý, thuyền tới cầu sẽ thẳng, nghĩ nhiều thật sự mệt mỏi.”
Ngôn Lạc Hi cười, khó chịu có nghĩa đang dao động:”Cậu tắm đi, mình phải nghĩ cách đưa Lệ Dạ Kỳ xuống du thuyền mà không để người khác nghi ngờ”
Anh ấy mất nhiều máu như vậy không thể tỉnh lại dễ dàng trong thời gian ngắn, điều này khá rắc rối.
Đang lúc suy nghĩ, một tiếng ho của một người đàn ông đột nhiên truyền đến bên tai, Ngôn Lạc Hi lao về phía anh, khom lưng khẩn trương:”Lệ Dạ Kỳ, cuối cùng anh tỉnh lại rồi, làm em sợ chết được”
Lệ Dạ Kỳ chậm rãi mở mắt ra, sửng sốt nhìn cô, sau đó dần tỉnh lại, anh đảo mắt một vòng, thấp giọng hỏi:”Bây giờ chúng ta còn trên du thuyền sao?”
“Ừ, vừa cập bến, đừng cử động mạnh, anh bị thương rất nặng”. Ngôn Lạc Hi nhìn anh chật vật ngồi dậy, cô vội vàng đưa tay giữ lấy vai anh, bảo anh nằm xuống.
Bụng dưới truyền đến cơn đau âm ỉ, Lệ Dạ Kỳ cau mày, cảnh tượng thuyền du lịch nổ tung đêm qua hiện lên trước mắt, anh đột nhiên ngồi dậy.
Vì động tác quá lớn, vết thương bị kéo ra, dòng chất lỏng ấm áp thấm đẫm miếng gạc.
Anh cau mày lại, hít một hơi đau đớn, nhìn xuống vết máu sáng chói trên gạc.
Ngôn Lạc Hi nhìn thấy vậy, không khỏi kêu lên:”Chảy máu rồi, anh nằm xuống đi, em giúp anh băng bó lại”
“Không cần, đưa quần áo cho tôi.” Lệ Dạ Kỳ nhẹ nhàng gạt tay cô, ý tứ rõ ràng từ chối.