Ting một tiếng thang máy mở, Ngôn Lạc Hi bước ra ngẩng mắt tìm phòng.
Tấm thảm dưới chân tối màu ướt đẫm giống như có người cố ý vẩy nước xuống đất, Ngôn Lạc Hi cảm thấy có chút kỳ lạ, tiếp tục dọc theo vết nước, cuối cùng dừng lại ở căn phòng cuối hành lang, 1608 phòng của Tô Nhiêu
Cô chợt rũ mắt nhìn cửa cạnh khoang thuyền, nơi đó vài giọt máu đỏ sẫm, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ rùng mình, quay đầu nhìn lại đường đi, nếu như vết nước trên mặt đất đều là máu, thì vết thương nặng tới cỡ nào?!
Bàn tay bên người Ngôn Lạc Hi nắm chặt, sự tò mò và bất an mãnh liệt đánh sâu vào lòng, nếu cô đủ lý trí nên lập tức xoay người rời đi.
Nhưng có một loại cảm giác khó hiểu thúc đẩy, khiến cô giơ tay lên gõ cửa.
“Ai đó?” Giọng nói Tô Nhiêu từ trong cửa truyền đến có chút khẩn trương.
Ngôn Lạc Hi buông tay, nói: “Chị Tô Nhiêu, là em, Ngôn Lạc Hi, túi xách của chị để ở đại sảnh, Khê Văn bảo em mang lên cho chị”
Bên trong im lặng một hồi, mới nghe được giọng nói Tô Nhiêu:”Đợi chị chút”
Ngôn Lạc Hi đợi một lát, cửa phòng thình lình mở ra khe hở trước mặt, Tô Nhiêu mặc áo choàng tắm màu hồng nhạt chắn ở cửa, hoàn toàn che khuất tầm nhìn của Ngôn Lạc Hi.
Tô Nhiêu đưa tay nhận lấy túi xách, khách khí nói:”Cảm ơn em, Lạc Hi, làm phiền em đưa đến tận nơi”
“Không sao, khi nãi du thuyền lắc lư chị có bị thương không?”.
Ngôn Lạc Hi cố gắng nhìn rõ tình hình trong khoang thuyền, nhưng Tô Nhiêu nghiêm túc ngăn chặn, cô không nhìn thấy gì cả.
Sắc mặt Tô Nhiêu cứng đờ, lại nhanh chóng khôi phục bình thường, nói: “Không, em có bị thương không?”
Ngôn Lạc Hi nhíu mày, chỉ vào vết máu bên cửa, nói: “Bên cửa có máu, em còn tưởng là chị bị thương, không có gì là tốt rồi, vậy để em gọi phục vụ đến lau dọn, cũng không biết máu từ đâu ra nữa”
Tô Nhiêu cúi đầu nhìn, thấy vết máu ở cửa, sắc mặt tái nhợt:”Cái này không phải của chị, không cần gọi phục vụ, chị dọn dẹp một chút là được”
Ngôn Lạc Hi cảm thấy phản ứng của Tô Nhiêu có chút kỳ lạ, cô nói: “Vậy được, em đi trước đây”
Tô Nhiêu gật đầu:”Làm phiền em rồi, hôm nào chị mời ăn cơm”
“Không cần khách sao, tiện tay thôi mà” Ngôn Lạc Hi nói xong xoay người đi, hôm nay cô đi giày cao gót màu trắng, giẫm lên vết sẫm màu kia, mũi giày lập tức bị nhuộm đỏ.
Cô cắn chặt răng, đi thật nhanh, dựa vào trực giác gặp nguy hiểm mấy lần cô biết, nếu không mau đi, sẽ không đi được nữa.
Tô Nhiêu ngước mắt, nhìn bóng lưng giống như trốn chạy kia, lại nhìn dấu vết sẫm màu trên hành lang, ánh mắt híp thành một khe hở.
Ngôn Lạc Hi đã thấy được gì rồi?
“Người đi chưa?”.
Trong phòng truyền đến một giọng nói yếu ớt.
“Đi rồi, chỉ tới đưa túi cho tôi, sao lại bị thương thành như vậy?” Tô Nhiêu vừa đáp lại vừa đóng cửa, xoay người vào phòng.
Trong phòng, người đàn ông tuấn tú mặc bộ đồ đen thấm ướt, trên người đẫm máu chảy dài xuống ngón tay.
“Gặp mai phục, nhưng đối phương không thu được lợi ích gì, có lẽ toàn quân đã bị tiêu diệt”
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của người đàn ông hiện lên một tia tàn nhẫn, lần này Lệ Dạ Kỳ đã phạm sai lầm lớn, hắn để hành khách trên chiếc du thuyền chôn vùi cùng mình, gây ra sự việc như vậy cho dù Lệ Dạ Kỳ còn sống, e rằng cũng sẽ bị đuổi ra khỏi nhiệm vụ.
Chỉ cần Lệ Dạ Kỳ không thể cắn bậy, đế đô sẽ là thế giới của bọn họ.
“Em đi lấy hòm thuốc, xử lý vết thương cho anh, may mắn em đã để thuyền trưởng lái đến vùng biển này trước, nếu không anh khẳng định sẽ bị bắt, lần sau đừng liều mạng như vậy nữa”.
Tô Nhiêu vừa tìm hòm thuốc, vừa khuyên nhủ.
Ngôn Lạc Hi trong lòng hoảng hốt luống cuống, sợ Tô Nhiêu phát hiện không đúng liền đuổi theo.
“Đinh” một tiếng, cô bị âm thanh này làm cho giật mình, bước nhanh đi tới phòng 308 cũng là cuối hành lang, ngay cạnh lối đi an toàn, lúc này ánh sáng lờ mờ, cộng với những gì vừa trải qua, cô cảm thấy khung cảnh xung quanh thật ngột ngạt, tràn ngập sự u ám, nguy hiểm ở khắp mọi nơi.
Cô thầm nghĩ, vào phòng thôi, vào được phòng là tốt rồi.
Ngôn Lạc Hi vừa đi vừa kéo túi tìm thẻ phòng, càng khẩn trương càng không mở ra được, tay đều run rẩy, trong lòng hối hận tại sao không nghe Lệ Dạ Kỳ, đêm nay đừng ra khỏi cửa, vậy thì cũng không gặp chuyện.
“Bịch”một tiếng, tay cầm túi rơi trên mặt đất, ví tiền, điện thoại, đồng hồ đều rơi lả tả, cô vội vàng ngồi xổm xuống nhặt đồ, vừa nhặt điện thoại lên liền nghe thấy ở hành lang tiếng cửa an toàn bị đẩy ra.
Cả người Ngôn Lạc Hi đều cứng đờ, bóng đen chậm rãi phủ lên người cô, cô sợ tới mức hô hấp cũng dừng lại, thậm chí ngay cả dũng khí ngẩng đầu nhìn cũng không có, cô cầm lấy thẻ phòng trên mặt đất phóng tới cửa.
Cô sẽ an toàn miễn là vào được phòng mình.
Nhưng còn chưa kịp lao ra, cả người bị người phía sau túm lấy, đồng tử cô co rút nhanh, khẩn trương đến mức tim cũng muốn từ cổ họng nhảy ra, cô há miệng muốn kêu cứu mạng.
Một bàn tay dùng sức che miệng cô lại, Ngôn Lạc Hi sợ tới mức run rẩy, bởi vì cảm giác được người dán vào cô cả người ướt đẫm, tay chặn miệng cô còn dính đầy máu.
Có phải người bị thương hồi nãy không?
Mùi máu tươi xông vào mũi, Ngôn Lạc Hi dùng sức giãy dụa, cô tuyệt đối không thể ngồi chờ chết.
“Phu nhân, là anh”.
Bên tai truyền đến thanh âm suy yếu nhưng lại quen thuộc, Ngôn Lạc Hi cả người chấn động, động tác dừng lại, cô nghiêng đầu nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú trắng bệch của Lệ Dạ Kỳ, trong lòng cô buông lỏng, một giây sau lại nhấc lên.
Lệ Dạ Kỳ cả người như mất hết sức lực ngã ngã xuống đất, Ngôn Lạc Hi vội vàng vươn tay đỡ anh.
“Lệ Dạ Kỳ, sao anh lại bị thương?”
“Đỡ anh về phòng trước, đừng để bất kì ai biết anh ở đây”.
Lệ Dạ Kỳ yếu ớt dặn dò một câu, sau đó hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Trái tim Ngôn Lạc Hi run lên, cô vất vả lắm cuối cùng cũng khiêng Lệ Dạ Kỳ trở về phòng, cả người anh đều là máu, chẳng mấy chốc đã nhuộm đỏ ga trải giường.
Ngôn Lạc Hi đứng ở bên giường, đến bây giờ tay vẫn run rẩy, anh mặc đồ đen, không biết bị thương ở đâu, máu nhiều như vậy chắc chắn là rất nặng.
Cô phải làm gì bây giờ?!
Ừ, cởi qu@n áo ra trước, anh không thể lạnh được nữa.
Ngôn Lạc Hi quỳ bên giường, đưa tay cởi áo anh ra, trên bụng anh một vết sẹo gớm ghiếc, như bị vật sắc nhọn nào đó đâm vào.
Máu chảy ùng ục, Ngôn Lạc Hi sợ đến mức tim muốn ngừng đập, cô không dám nhìn nữa, vội vàng cởi qu@n anh ra, đắp chăn cho anh.
Ngôn Lạc Hi hít vào thở ra lấy lại bình tĩnh, cô lập tức ý thức được, trước hết phải cầm máu cho anh.
Cô lục tủ trong phòng, nhưng không tìm thấy hộp y tế, lo lắng đến mức gãi đầu, không được, phải đến chỗ phục vụ lấy.
Ngôn Lạc Hi đi tới cửa tự dưng dừng lại, không, nếu nhờ phục vụ lấy thuốc trị thương, tung tích Lệ Dạ Kỳ sẽ bị bại lộ, nếu có người đuổi theo, đối phương sẽ dễ dàng tìm ra anh.
Ngôn Lạc Hi lo lắng đi một vòng trong phòng, chợt nhớ tới, lúc thay quần áo ở phòng Bạc Cẩm Niên có nhìn thấy hộp dụng cụ y tế ở đó.
Cô đi đến bên giường, nhìn Lệ Dạ Kỳ càng tái nhợt, nhỏ giọng nói: “Lệ Dạ Kỳ, chờ em quay lại ngay”
Nói xong, cô cởi chiếc váy dính đầy máu đỏ, cầm áo choàng tắm mặc vào, mở cửa bước ra ngoài.
Cánh cửa đầy máu, không thể giải thích được giống với vết máu bên ngoài phòng Tô Nhiêu, cô vội vàng quay người tìm khăn, dọc đường lau đi vết máu, tránh để lộ tung tích.
Sau khi dọn dẹp xong, cô chạy về phía phòng của Bạc Cận Niên.
…
Nói đến Điền Linh Vân, cô đi tới bên ngoài phòng Bạc Cẩm Niên, vài lần cố lấy dũng khí muốn gõ cửa, cuối cùng đều buông xuống.
Cô tựa vào khoang thuyền, tâm tình rối loạn, nhớ tới điều kiện đáp ứng Bạc Cẩm Niên.
Nếu bây giờ cô gõ cửa, sẽ giống như cừu vào miệng hổ.
Sau ba năm chia tay, bây giờ bọn họ không còn là người yêu như hồi trước, thậm chí anh còn mang hận ý đối với cô, cô chưa từng nghĩ sẽ cùng anh nối lại tình cũ.
Nhưng, vì lý do gì anh chọn Nhị Lạc làm nữ chính trong bộ phim lớn đầu tiên của mình? Giữa bọn cô chắc chắn sẽ còn tiếp xúc lâu dài.
Điền Linh Vân nhắm mắt lại, khi mở ra, cô đứng trước cửa khoang thuyền, giơ tay lên dứt khoát gõ cửa.
Cửa phòng có người đẩy ra, Bạc Cẩm Niên mặc áo choàng tắm, ngậm điếu thuốc đứng đó, đôi mắt đen nhánh thâm thúy xuyên qua làn khói mỏng nhìn cô chằm chằm, thản nhiên nói: “Đến rồi”
Điền Linh Vân ngẩng đầu, liền nhìn thấy cơ bắp rõ ràng dưới áo choàng tắm của nam nhân, cô nhíu mày, xấu hổ dời tầm mắt:”Ừ”
Bạc Cẩm Niên xoay người về phòng, ngồi xuống giường lớn, nhướng mày nhìn Điền Linh Vân đứng ở cửa không vào, mỉa mai nói: “Không vào sao?”
Điền Linh Vân mím môi, cũng đã đi tới nơi này, làm gì có lý do lùi bước, cô đi vào nặng nề đóng cửa lại, căn phòng đột nhiên an tĩnh tới mức nghe được nhịp tim mình đập thình thịch điên cuồng nhảy dựng lên.
Cô thờ ơ nói:”Không phải chỉ là ngủ thôi sao? Cũng đâu phải chưa từng ngủ với anh, kỹ năng của anh chắc cũng không tệ như trước đâu nhỉ?”
Bạc Cẩm Niên nheo mắt:”Điền Linh Vân, nếu không sợ chết thì cứ khiêu khích tôi đi”
Miệng anh nói là vậy, bảo cô đi cùng anh, chưa từng nghĩ sẽ làm chuyện đó với cô, nhưng nếu cô mong chờ anh cũng không ngại thỏa mãn cô.
Điền Linh Vân cắn răng, giơ tay cởi áo khoác ném qua một bên, trở tay kéo khóa kéo váy chậm rãi cởi xuống, cô lạnh lùng nói:”Muốn làm thì nhanh lên, làm xong chúng ta bàn công việc”
Ánh mắt nóng rực của Bạc Cẩm Niên đảo qua thân thể lung linh hấp dẫn của cô, anh giơ tay gắp điếu thuốc, trào phúng nói: “Điền Linh Vân, ba năm nay em đói khát đến mức nào? Thân thể em không có sức hấp dẫn đối với anh, em nghĩ anh còn muốn em sao?”
Hai má Điền Linh Vân bỗng đỏ bừng, cô trừng mắt nhìn anh, biết anh cố ý sỉ nhục cô, hung hăng nói: “Là anh bảo tôi đêm nay ở cùng anh”.
“Đúng, nhưng nhìn thân thể này của em khiến tôi phát ngán, bây giờ tôi không có hứng thú, cút ra ngoài đi”
Bạc Cẩm Niên, chậm rãi thở ra một làn khói, lời nói ngạo mạn đến mức khiến người ta tổn thương.
Điền Linh Vân cắn chặt răng, tức giận đến thiếu chút nữa không thở nổi, tên khốn này, cố ý đùa giỡn cô.
Tính tình cô vốn nóng nảy, trước giờ chưa từng bị sỉ nhục thế này, trong lúc nhất thời mất đi lý trí, cô lao tới ngã đè lên người anh, cả người cưỡi trên lưng hắn, vừa đánh vừa mắng:”Bạc Cẩm Niên chết tiệt, tên khốn nhà anh, tôi giết anh”
Dám sỉ nhục cô như vậy, cô nhất định phải làm cho anh ta đẹp mắt.
Bạc Cẩm Niên bị sức mạnh của cô đánh ngã trên giường, cô gái mặc đang mặc bộ nội y gợi cảm, ngay cả khi ngồi trên eo anh, bụng dưới cũng không có một chút mỡ thừa, chứng tỏ cô không hề lơ chăm sóc vóc dáng.
Người phụ nữ này, quyến rũ và hấp dẫn hơn ba năm trước rất nhiều.
Thân thể anh bỗng dưng căng cứng đến phát đau, anh nắm lấy tay cô, lạnh lùng nói:”Điền Linh Vân, nếu em
không đi xuống hậu quả tự gánh”
“Tôi không xuống, tôi muốn cào nát mặt anh”. Điền Linh Vân tức giận đến không nghe được lời cảnh báo ai đó.
Hai tay cô bắt lại, cô đột nhiên cúi xuống, dùng miệng cắn mạnh vào ngực Bạc Cận Niên, anh đau đớn, toàn thân căng thẳng, máu bắt đầu chảy ngược.
Móng tay Điền Linh Vân lại lướt qua cằm anh, gãi gãi hai cái, cơn đau rát từ cằm truyền đến.
Bạc Cẩm Niên nheo mắt nguy hiểm, dùng một lực đột ngột ném cô xuống giường lớn, sau đó xoay người đè lên cô, lập tức thu hồi quyền kiểm soát, dùng cả hai tay ôm lấy cổ tay đang khua khoắng, ghim chúng lên đầu.
“Là em yêu cầu điều này, đừng trách anh vô lễ với em”. Bạc Cận Niên nói xong liền cúi xuống, chặn môi cô lại.
Điền Linh Vân trợn to hai mắt, nam nhân uy hiếp như vậy muốn dạy cho cô một bài học, điều này khiến cô đột nhiên bất an, cốt truyện không nên phát triển theo hướng này, lúc tức giận, lẽ ra nên ném cô ra ngoài thay vì cưỡng hôn cô!
Điền Linh Vân trong nháy mắt hoàn hồn liều mạng giãy dụa, nhưng càng giãy, thân thể cả hai ngược lại dán chặt vào nhau, cô vừa rồi cởi váy ra, giờ phút này vô cùng thuận lợi cho nam nhân muốn làm gì thì làm.
Cô tức giận muốn hộc máu, rốt cục thoát khỏi môi anh, cô kêu gào: “Bạc Cẩm Niên, cút ngay cho tôi, tôi không muốn làm với anh, anh là người man rợ chỉ biết làm bừa”
Nghe thấy lời cô nói, Bạc Cẩm Niên tức giận đến gân xanh trên trán đều nhảy lên, từ trên cao nhìn xuống, môi cô bị anh chà đạp vừa đỏ vừa sưng, ánh mắt trong veo như nước, vẻ mặt bướng bỉnh lại quật cường.
Ánh mắt Bạc Cẩm Niên híp lại, thật muốn nhìn thấy khuôn mặt cô vì anh mà động tình, anh buông tay cô ra, thô lỗ cởi áo choàng tắm trên người ném đi, anh nói:”Có vẻ như ký ức em khắc sâu chuyện đó với anh, anh cho em cảm nhận thử, có phải anh chỉ biết làm bừa hay không”
Điền Linh Vân nhìn cơ thể tỉ lệ hoàn mỹ của người đàn ông, tám khối cơ bụng rắn chắc thật sự có thể so với người mẫu hàng đầu, nếu như không phải tình huống bây giờ không quá thích hợp, cô cũng muốn quỳ xuống liếm anh!
Sửng sốt một lát, cô nhanh chóng tỉnh táo lại, dùng sức đẩy anh ra:”Cút khỏi người tôi, tôi không cần”
“Không phải cần!” Bạc Cẩm Niên bỏ đi những lời này, cúi người xuống, lại hôn thật chặt vào miệng cô.