Dư Noãn Noãn nghe tiếng nhìn lại, liền thấy Tần Nguyệt Lan ôm một bé trai đi đến.
Tần Nguyệt Lan là con dâu Cố gia nhà cách vách Dư gia, được ôm trong lòng ngực chính là con trai của cô ấy Ngốc Bảo.
Cô thời điểm lần đầu tiên nghe nói đứa bé này gọi là Ngốc Bảo, còn cảm thấy kỳ quái.
Nhưng sau này gặp mặt nhiều lần, phát hiện bé trai này cả ngày một khuôn mặt, trên trán còn có một lọn tóc xoăn, thoạt nhìn ngốc manh ngốc manh, cũng cảm thấ cái tên này đặc biệt thích hợp với hắn.
Ngốc Bảo tên thật kêu Cố Mặc, đã một tuổi rưỡi.
Tần Nguyệt Lan ôm Ngốc Bảo lại đây, nguyên nhân cũng rất đơn giản, không phải lúc này đang muốn thu hoạch vụ hè sao, Cố gia không ai chăm sóc Ngốc Bảo, Trần Xảo Cầm lại không cần đi làm việc, Tần Nguyệt Lan liền cùng Trần Xảo Cầm thương lượng, đem Ngốc Bảo ôm lại đây, nhờ Trần Xảo Cầm giúp đỡ chăm sóc một chút.
Hai nhà là hàng xóm, Trần Xảo Cầm cùng Tần Nguyệt Lan không sai biệt lắm chính là chân trước chân sau gả tới nơi này, ở chung cũng không tệ lắm.
Hiện tại Tần Nguyệt Lan nhờ cậy đến trên đầu, Trần Xảo Cầm tự nhiên không có đạo lý nào không đáp ứng.
Tần Nguyệt Lan đem Cố Mặc đặt ở trên giường, quay đầu đi xem Dư Noãn Noãn, “Này tiểu nha đầu, như thế nào luôn thở dài vậy?”
Nói đến cái này, Trần Xảo Cầm cũng nhịn không được thở dài, “Ai biết được! chị xem nó mới bao lớn, động một tí liền thở dài, cũng không biết sầu cái gì!”
“Như vậy cũng so với Ngốc Bảo tốt hơn, ngươi nhìn xem Ngốc Bảo, suốt ngày không có cảm xúc gì, nếu không phải lúc kiểm tra bác sĩ nói không có vấn đề gì, chính chị đều phải cảm thấy đứa trẻ này này có cái tật xấu gì!”
“Ngốc Bảo đây là trầm ổn.”
“Noãn Bảo đây là tri kỷ!”
Dư Noãn Noãn liếc mắt một cái xem xét hai người mở ra hình thức buôn bán thổi phồng lẫn nhau, quyết đoán dời đi tầm mắt, đi xem Ngốc Bảo.
Vừa vặn Ngốc Bảo cũng nhìn qua, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Làm một cái nhan khống, Dư Noãn Noãn vẫn là rất thích Cố Mặc.
Tuy rằng cậu ta suốt ngày chưng cái bản mặt không có cảm xúc, nhưng không ảnh hưởng nổi đến ngũ quan lớn lên đẹp mắt nha!
Tần Nguyệt Lan sinh được một cậu con trai, chăm sóc cũng tỉ mỉ, trắng trẻo mập mạp, mắt to ngập nước tròn xoe, lúc nhìn người, cơ hồ muốn đem người đối diện tâm đều muốn mềm ra.
Dư Noãn Noãn toét miệng cười, hướng về phía Cố Mặc lộ ra một cái nụ cười ngọt ngào.
Cố Mặc lại nhìn thoáng qua, mặt vô biểu tình dời đi tầm mắt.
Dư Noãn Noãn, “……”
Này thằng nhóc hư hỏng!
Gặt gấp không đợi người, Tần Nguyệt Lan cũng không có ngồi chơi bao lâu liền đi về.
Nếu đổi lại là những đứa trẻ hơn một tuổi bình thường khác, thấy mẹ đi rồi, khẳng định là muốn khóc nháo.
Nhưng Cố Mặc lại là mặt không có cảm xúc nhìn theo Tần Nguyệt Lan đi xa, sau đó tiếp tục mặt không cảm xúc đánh giá phòng ở.
Trần Xảo Cầm quan sát Cố Mặc, nhìn lại Dư Noãn Noãn, nhịn không được nở nụ cười.
Tính tình hai đứa trẻ này, thật đúng là “trống đánh xuôi, kèn thổi ngược”.
Cố Mặc nhìn một vòng quanh phòng, lúc sau tầm mắt lại dừng ở trên người Dư Noãn Noãn.
Em bé sáu tháng tuổi, trắng trắng mềm mềm bụ bẫm, một đôi mắt vừa đen vừa sáng, giống như là quả nho.
Tròng mắt đảo tròn xoay chuyển, cũng không biết suy nghĩ cái gì, nhìn vào khiến cho người ta cảm thấy cổ linh tinh quái.
Cậu đã không dưới một lần nghe Tần Nguyệt Lan khen Dư Noãn Noãn, chẳng lẽ đây mới là bộ dáng của một đứa trẻ nên có?
Câu cũng nên học theo bộ dáng này sao?
Đang nghĩ ngợi tới đây, đã bị một cái chân nhỏ đá vào trên bụng.
Nói thật lực đạo một chân này cũng không lớn, nhưng là Cố Mặc không có phòng bị, nên vẫn bị đá nằm ngửa ở trên giường.
Cố Mặc không tiếng động nhìn lên nóc nhà, cậu rốt cuộc có nên đá lại hay không?
Dư Noãn Noãn cũng nghe thấy bùm một tiếng, nghiêng đầu vừa thấy, Cố Mặc nằm ở nơi đó.
Từ sườn mặt cậu ta là có thể nhìn ra, cậu ta lúc này đã khiếp sợ lại còn phẫn nộ.