Dư Noãn Noãn trơ mắt nhìn Cố Mặc vươn cánh tay nho nhỏ, bụ bẫm trắng trắng mềm mềm của mình, lúc này giống như hóa thành bốn chữ: Ác ma chi trảo!(móng vuốt ma quỷ)
Dư Noãn Noãn đang suy nghĩ có nên lên tiếng khóc lớn không, như vậy khẳng định có thể đem Trần Xảo Cầm gọi tới, cũng không biết Trần Xảo Cầm đang làm gì, vì sao không ở nơi này.
Đang nghĩ ngợi tới đây, Dư Noãn Noãn liền cảm thấy ngón tay của mình bị người ta nhẹ nhàng bẻ ra.
Cô nghiêng đầu nhìn lại, liền thấy Cố Mặc đã bẻ tay nhỏ của cô ra, bỏ vào trong lòng bàn tay cô một cái hạt giống.
Dư Noãn Noãn, “……”
Tại sao mặc kệ là người lớn hay trẻ nhỏ đều thích làm cái trò này?
Thật đúng là đem cô trở thành khay nuôi cấy?
Không cần nước không cần đất, cũng không cần quang hợp, càng không cần bón phân chăm sóc, cô thật là cái khay nuôi cấy đỡ tốn công sức nhất từ trước đến nay.
Nhưng cũng không thể không nói, thật ra Dư Noãn Noãn cũng có chút tò mò, tò mò không biết Cố Mặc mang đến hạt giống gì.
Hạt giống sau khi để ở lòng bàn tay Dư Noãn Noãn, liền bắt đầu sinh trưởng nảy mầm.
Không bao lâu, liền có lá non mọc ra.
Theo lá cây càng dài càng lớn, Dư Noãn Noãn cũng rốt cuộc nhìn ra đó là cây gì.
Thế nhưng lại là dâu tây!
Trơ mắt nhìn trong đám lá cây màu xanh lục vươn ra từng tua dây, trên ngọn tua dây nở ra từng đóa hoa nhỏ màu trắng.
Hoa nhỏ nhanh chóng nở ra lại cực nhanh héo tàn, trái dâu từ màu xanh lục dần dần lớn lên biến thành màu trắng, lại từ màu trắng biến thành màu hồng, tản mát ra mùi thơm ngọt đặc hữu của dâu tây.
Dư Noãn Noãn chỉ ngửi mùi thôi, cũng cảm thấy nước miếng tràn lan.
Cô lâu lắm rồi không có ngửi qua hương vị dâu tây? Tại sao mùi hương lại có thể ngọt như vậy!
Dư Noãn Noãn còn đang thèm, Cố Mặc đã duỗi tay túm một trái dâu tây hái xuống dưới.
Dâu tây lớn lên rất to, so sánh với tay nhỏ của Cố Mặc cũng không sai biệt lắm.
Cố Mặc cầm dâu tây, đưa đến bên miệng, há mồm cắn rớt đầu nhọn nhô ra của dâu tây.
Dư Noãn Noãn nhìn chằm chằm Cố Mặc xem, liền thấy gương mặt phình phình của Cố Mặc, khóe miệng còn dính nước, đó rõ ràng chính là nước dâu tây!
Đại khái là bởi vì bị cắn, cổ mùi thơm ngọt so với vừa rồi càng thêm nồng đậm.
Dư Noãn Noãn chép miệng xoạch xoạch, lúc này mới ngăn được nước miếng không theo khóe miệng chảy xuống.
“A!”
Dư Noãn Noãn hướng về phía Cố Mặc hô một tiếng, nhắc nhở cậu ta nơi này còn có một người đang nằm!
Cố Mặc chỉ là nhìn thoáng qua Dư Noãn Noãn, liền lại giơ dâu tây lên cắn một ngụm, “Em quá nhỏ, không thể ăn!”
Dư Noãn Noãn, “!!!”
Đúng vào lúc này Trần Xảo Cầm đi vào phòng.
Thời điểm nhìn đến Cố Mặc cầm dâu tây ăn, Trần Xảo Cầm một lần nữa cho rằng mình bị hoa mắt.
Nhưng thực nhanh, cô liền thấy được cây dâu tây trong tầm tay Dư Noãn Noãn.
Có rễ có lá có trái dâu tây.
Nhìn tình hình này nhìn như thế nào cũng thấy quen mắt, đây không phải bộ dáng lúc cô đem cà tím tới sao?!
Trần Xảo Cầm cảm thấy tim mình đột nhiên đập nhanh hơn, thịch thịch thịch, như là muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
“Ngốc… Ngốc Bảo, dâu tây này, là lấy từ chỗ nào tới?”
Cố Mặc giương mắt nhìn thoáng qua Trần Xảo Cầm, như lẽ đương nhiên nói, “Noãn Bảo biến ra.”
Trần Xảo Cầm khóe miệng co rút, “Cháu sao lại biết Noãn Bảo có thể biến ra?”
“Buổi sáng nhìn thấy. Noãn Bảo làm tiên pháp, là tiểu tiên nữ!”
Trần Xảo Cầm, “……”
Trí nhớ của đứa nhỏ này, sao lại tốt như vậy?
Trí nhớ tốt còn chưa tính, thế nhưng còn biết mang theo hạt giống tới!
“Kia…. Ngốc Bảo cháu đã đem chuyện này nói cho người khác sao?”
Cố Mặc lắc đầu, “Đây là bí mật.”
Cây cao đón gió, đạo lý này Cố Mặc biết rõ, tự nhiên sẽ không nói ra ngoài.
Không vì cái gì khác, chỉ cần có thể đến đây ăn rau dưa trái cây ngon cũng đủ.