Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam Chủ

Chương 13: Hấp Thu Dược Tính



Chỉ là cô không nghĩ đến, cô thế mà lại bị đèn rơi trúng ở buổi triển lãm tranh kia, đồng thời bị hệ thống trói chặt, vượt qua thời không đến một thời không chưa biết là chân thực hay hư ảo.

Có lẽ chỉ là trước khi chết cô ảo tưởng, có lẽ chỉ là một giấc mộng, thế nhưng cho dù như thế nào đi chăng nữa thì lúc này đây, cô là chân thật, cô phải sống thật tốt, sống vui vẻ.

Cho dù là một giấc mộng cũng là một giấc mộng có thể cảm nhận rõ ràng, không uổng kiếp này.

Cô chống nạnh, hít một hơi thật sâu, không khí mát mẻ thấm vào ruột gan.

“Tôi muốn cắm rễ ở chỗ này, ai muốn ức hiếp tôi đều không có cửa đâu.”

Cô không sợ làm cô con dâu ác độc, không sợ làm người đàn bà chanh chua trong thôn, ai đối xử tốt với cô, cô sẽ đối xử tốt gấp bội với người đó, ngược lại, cô tuyệt đối sẽ ăn miếng trả miếng.

Cuộc đời dài ngắn vô thường, cũng chỉ có mấy chục năm mà thôi, trăm năm sống ngột ngạt, chẳng bằng mấy năm sống vui vẻ.

Cuộc đời của cô, cô làm chủ, cận kề cái chết vẫn có lối rẽ.

Nước mắt cô rơi đầy mặt.

Hệ thống: “Ký chủ rất lạc quan, Tiểu Cửu sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh cô, cho dù là thời gian dài đằng đẵng cũng không rời bỏ.”

Bởi vì đã từng bị thương, cho nên hiện tại công năng của nó không đầy đủ, lúc này giống như một đứa nhóc con, rất khiến người ta yêu thương.

Mặc dù là hệ thống, nhưng lại không tuyên bố nhiệm vụ cho Lâm Uyển, cũng không bắt cô làm gì, giống như một người bạn thân ở bên cạnh cô, giải sầu cho cô, để cho cô vui vẻ.

Mặc dù Lâm Uyển kiên cường, nhưng cô cũng tham luyến cảm giác ấm áp, chính vì thế, cô đối với Lục Chính Đình có một loại cảm giác cùng cảnh ngộ thì thông cảm cho nhau.

Lâm Uyển cười rộ lên, lau đi nước mắt, cười tự giễu: “Vừa mới đến nên tôi có chút thương cảm tạm biệt kiếp trước, sau này chúng ta phải cố gắng bắt đầu cuộc sống mới, 1968, chúng tôi đến rồi đây, mong quan tâm nhiều hơn.”

Hệ thống: “Chúng tôi đến rồi đây, chuẩn bị chào đón sự thay đổi của chúng tôi đi, xuất phát nào.”

Lâm Uyển vén ống quần chạy như bay trên đồng cỏ, mãi cho đến khi người ra mồ hôi, giống như rơi đi dịch độc trong tim, cả thể xác lẫn tinh thần đều thoải mái.

“Ừm…” Hệ thống đột nhiên phát ra tiếng rên vừa thống khổ lại giống như dễ chịu.

Lâm Uyển: “Tiểu Cửu đáng thương, mi sao thế?”

Hệ thống này là trí tuệ nhân tạo cực kỳ cao cấp, mô phỏng nhân loại rất chân thật, ngoại trừ không có thân thể thì rất giống con người.

Hệ thống: “Chị gái nhỏ, tôi đột nhiên tìm được một phương pháp chữa trị.”

Lâm Uyển cũng kích động: “Thật ư? Tôi có thể làm gì?”

Hệ thống: “Cô hãy ngồi xuống, nhổ một cây cỏ thuốc cho tôi ngửi.”

Lâm Uyển cúi đầu nhìn, cô không hiểu thảo dược, chẳng qua nông thôn có rất nhiều cỏ dại đều là thảo dược, cô tiện tay nhỏ một gốc cỏ thật to trước xe rơm, đặt ở trên mũi hít hà.

Hệ thống: “Chính là như vậy, tôi phát hiện ra mình có thể hấp thu dược tính của thảo dược, thông qua góp gió thành bão này, khôi phục lại hệ thống.”

Đương nhiên đây là một nhiệm vụ gian khổ dài dằng dặc, bản thân nó đã là một trí tuệ nhân tạo cao cấp phức tạp, muốn dựa vào thảo dược bình thường của địa cầu để chữa trị, đương nhiên không dễ dàng như vậy, thế nhưng nó có thể nỗ lực chữa trị một phần trong đấy, như thế cũng đủ để giúp đỡ Lâm Uyển.

Có thể ở trong vũ trụ mờ mịt trói chặt Lâm Uyển, khiến nó vô cùng trân quý đoạn duyên phận này, cho nên vì để Lâm Uyển sống sót, nó không tiếc hao phí năng lượng của mình giúp đỡ cô xuyên qua thời không, đồng thời cũng sẵn lòng nỗ lực chữa trị, cung cấp cho cô nhiều giúp đỡ hơn.

Lâm Uyển: “Vậy tôi tản bộ bên ngoài, mi có thể hấp thu không?”

Hệ thống: “Tiểu Cửu quá yếu, không hấp thu được dược tính có sinh mệnh, cần ký chủ tự mình thu thập mới được.”

Lâm Uyển: “Được rồi, nhổ cỏ dại mà thôi, cái này tôi am hiểu.”

Cô nhìn qua cỏ dại mà Tiểu Cửu đã hấp thu qua, dược tính không còn, nhưng vẫn còn là cỏ dại, có thể cho gia súc ăn.

“Tôi sẽ nhổ nhiều hơn.” Lâm Uyển nói là làm, tuy cô không mang đồ, nhưng nơi này đất xốp, dùng hai tay cũng có thể nhổ được.

Chờ nhổ được một đống, hệ thống nhắc nhở cô: “Ký chủ, về nhà ăn cơm thôi.”

Lâm Uyển cũng cảm thấy đói bụng, bèn thu dọn những thảo dược này lại, dùng dây cỏ bó lại, cõng trên lưng đi về.

Cô vừa vào đến cửa đã nhìn thấy sắc mặt bà Lục hùng hổ, mắng Lâm Uyển lười biếng, mắng thằng ba phế vật, mắng thằng hai ương ngạnh, mắng con gái cả mấy hôm không về thăm bà ta, dù sao cũng không bằng thằng cả và con gái thứ hai.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.