Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính

Chương 42



“Đại thiếu gia, cậu nên nghỉ ngơi rồi, cậu không giữ sức khỏe cho tốt làm sao tiếp tục tìm Ôn Lễ được?” Một người đàn ông trung niên đẩy cửa phòng ra, thấy một chàng trai trẻ tuổi đang đứng trước cửa sổ hút thuốc, trong phòng tràn ngập mùi khói thuốc.

Ôn Sùng quay đầu lại, dập điếu thuốc xuống gạt tàn: “Chú Trọng.” Gương mặt anh tuấn dưới ánh trăng trông có chút lạnh lẽo và bạc tình, đường nét ngũ quan rõ ràng và cương nghị, đây rõ ràng là một người trẻ tuổi vô cùng cường thế.

Người được gọi là chú Trọng trước mặt chính là hạ nhân của Ôn gia, là tâm phúc của cha Ôn, từ sau khi lập quốc, thân phận hạ nhân của chú Trọng bị hủy bỏ, ông được đặt tên là Ôn Trọng, trở thành con nuôi của Ôn gia. Cha Ôn tên đầy đủ là Ôn Bá, đặt cho vị này cái tên Ôn Trọng có thể thấy được tầm quan trọng của ông đối với Ôn gia.

Nhưng Ôn Trọng lại rất quật cường, ông vẫn giữ vững thân phận hạ nhân của mình, vẫn lén gọi cha Ôn là lão gia, gọi Ôn Sùng là đại thiếu gia.

Ôn Trọng hé cửa sổ ra để gió lùa vào, muốn làm tan bớt mùi thuốc trong phòng. Ông biết đại thiếu gia không nghiện thuốc lá, là do mấy năm nay anh chịu áp lực quá lớn, ngày này hai năm trước, đại tiểu thư và cô gia* xảy ra chuyện, Ôn Lễ bị lừa bán, kể từ lúc đó, anh không cho phép bản thân thả lỏng lấy một khắc.

*Cách hạ nhân gọi chồng của tiểu thư nhà mình.

Ôn Sùng: “Bên Ôn Hiền thế nào rồi?”

Ôn Trọng thở dài: “Vẫn luôn không có tin tức, lúc Ôn Lễ bị lừa bán mới ba tuổi, đứa bé nhỏ như vậy, cũng không biết…” Tám phần là lành ít dữ nhiều rồi, kể cả không phải vậy, bé trai xinh đẹp như thằng bé cũng nhất định đã bị bán tới nơi khác rồi, nhưng Ôn Trọng không dám nói ra những lời này. Ôn Lễ cũng coi như cháu ông, ông đã nhìn thằng bé lớn lên, nói thật lòng, ông lo lắng không kém gì Ôn Sùng. Ôn Hiền là con trai của Ôn Trọng, cũng là tâm phúc hiện tại của Ôn Sùng. Hai người cùng nhau lớn lên, tình cảm rất tốt. Vốn dĩ Ôn Hiền vẫn luôn ở bên làm việc cho Ôn Sùng, nhưng từ hai năm trước, Lâm Văn Huy và Ôn Hương xảy ra chuyện, Lâm Ôn Lễ bị lừa bán mất, Ôn Sùng vì muốn tìm cháu trai nên phái Ôn Hiền đi tìm kiếm trên khắp cả nước. Không phải anh không tin tưởng quốc gia, chỉ là Ôn Hiền quen thuộc với Ôn Lễ hơn những nhân viên quốc gia kia.

Ôn Hương là chị ruột của Ôn Sùng.

Trước khi lập quốc, ông bà Ôn đều được đi du học, vừa trở về là vào viện nghiên cứu của quốc gia, trận phong ba năm 66 cũng lan đến chỗ bọn họ, nhưng họ đều là nghiên cứu viên của quốc gia, hơn nữa lúc đó Ôn Sùng lập công lớn có người muốn động vào cha mẹ anh cũng phải nhìn chiến công của anh mà làm, Ôn Sùng là quân nhân, anh vừa mới lập công cha mẹ anh đã bị người ta động vào, chẳng phải sẽ khiến anh lạnh lòng sao?

Cũng bởi vậy, ông bà Ôn tuy không bị động tới nhưng vẫn phải rời khỏi viện nghiên cứu, bị điều đi khu vực xa xôi hẻo lánh. Nhưng dù vậy, cũng may vẫn không phải bị điều vê nông thôn, hết thảy đều không cần lo lắng, bên đó điều kiện kém hơn chút thôi. Đã có Ôn Sùng thường xuyên săn sóc nên cuộc sống của hai ông bà vẫn không có ưu phiền.

Vậy mà, chuyện này vừa qua, Lâm Văn Huy và Ôn Hương lại xảy ra chuyện.

Lâm gia là gia đình quân phiệt, vụ chấn động năm 66 ngoài ảnh hưởng đến các phần tử trí thức ra còn ảnh hưởng lớn đến những gia đình như bọn họ.

Ở cổ đại có một câu thế này: thời thế tạo anh hùng, mà trong làn sóng năm sáu sáu cũng có một số nhân vật kiệt xuất nổi lên, trong đó có một nhà họ Dương. Dương gia dựa vào mồm mép để lập nghiệp, chuyên môn tố cáo người khác với cấp trên, biến mấy chuyện từ không thành có, thời điểm ấy kéo không ít người ngã ngựa, đồng thời, cũng làm cho địa vị gia tộc lên như diều gặp gió.

Năm 67, con gái Dương gia nhìn trúng Lâm Văn Huy, con gái của gia tộc thiếu đạo đức như vậy đương nhiên Lâm Văn Huy thấy chướng mắt, nhưng Dương gia lại đi dựng chuyện về Lâm gia, lấy đống chứng cứ vô căn cứ uy hiếp Lâm Văn Huy, nếu không ly hôn với Ôn Hương họ sẽ hủy hoại Lâm gia.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính

Chương 42:



Lâm Văn Huy tất nhiên không chịu khuất phục, nhưng Dương gia dám lấy những thứ gọi là chứng cứ đó ra để công khai bắt người, người Lâm gia cứ lần lượt bị bắt đi, Lâm Văn Huy còn cách nào khác để giải quyết sao? Giữa gia tộc và hôn nhân, Lâm Văn Huy buộc phải chọn gia tộc.

Lâm Văn Huy ly hôn với Ôn Hương, Ôn Hương muốn đưa con trai theo nhưng Lâm gia không muốn. Đặc biệt là ông bà nội của đứa bé, bọn họ lưu luyến cháu trai. Dưới tình huống như vậy, Lâm gia quyết định thương lượng với Ôn Hương, đứa bé sẽ theo Ôn Hương, nhưng Lâm gia có thể tùy thời đến gặp đứa bé.

Nói thật lòng, dù đứa bé có theo Lâm gia, nhưng có người mẹ kế là con gái Dương gia bọn họ cũng không yên lòng được. Không ai ngờ được, cô con gái Dương gia kia phát rồ, Lâm Văn Huy đã ly hôn với Ôn Hương mà cô ta còn không yên tâm. Một lần, nhân lúc đứa bé sang Lâm gia gặp người thân, cô ta đã bắt đứa bé đi bán cho bọn buôn người.

Chuyện này không ai có chứng cứ, không thể chứng minh có phải do cô ta làm không, nhưng có chứng cứ hay không cũng không quan trọng. Ôn Hương vì chuyện đó phát điên, cầm dao lao tới Lâm gia đâm con gái Dương gia, đáng tiếc, con gái Dương gia được cứu sống, mà Ôn Hương, cuối cùng lại bị Dương gia bắt được, đang sống sờ sờ bị tra tấn đến chết.

Lúc những chuyện này xảy ra, Ôn Sùng đang chấp hành nhiệm vụ nên không hề hay biết, lúc anh hay tin đã không còn kịp rồi. Lâm Ôn Lễ mất tích, chị gái đã chết.

Nhưng không quá vài ngày, con trai Dương gia gặp chuyện, trực tiếp bị người ta phế đi, quần áo bị lột sạch, thân thể trần trụi bị ném trên đường cái, chủ yếu là, căn tử* mất rồi, miệng vết thương máu me be bét, ai nhìn cũng bị dọa sợ.

*Nghĩa gốc là gốc, rễ. Riêng ở câu này dùng ám chỉ bộ phận đặc trưng của nam giới, có thể hiểu là bị thiến rồi.

Mọi người đều nói là Ôn Sùng làm, đáng tiếc không có chứng cứ.

Mọi người đều chỉ đang suy đoán, Ôn Sùng mà trả thù Dương gia thì không chỉ có vậy là xong chuyện, chỉ là, mọi người đều đoán sai rồi, Ôn Sùng cũng không trả thù, anh xử lý hậu sự cho Ôn Hương xong lại về quân doanh, từ đó vẫn liên tục làm nhiệm vụ.

Ôn Sùng lại muốn hút thuốc, ngày này hai năm trước anh lo liệu hậu sự cho chị gái, từ đó, ngày này mỗi năm vẫn luôn là ngày anh không cách nào vượt qua.

Ôn Trọng: “Đại thiếu gia, tài liệu cô gia bên Lâm gia đưa tới có hữu dụng không?”

Ôn Sùng nghe xong, cười nhạo một tiếng: “Chị cháu đã chết, cháu ngoại mất tích, tài liệu này có ích cái quái gì? Hắn nếu có cốt khí thì năm đó nên tự kết liễu đi, ả đàn bà Dương gia còn động dục được với người chết chắc? Chị cháu và Ôn Lễ còn có thể xảy ra chuyện như vậy?”

Ôn Trọng: “Không bằng trực tiếp giải quyết con gái Dương đi?” Lúc nói câu này, trong mắt ông nổi lên sát khí.

Ôn Sùng: “Không vội, chết thì quá dễ dàng cho ả ta.”

Ôn Trọng cẩn thận nghĩ lại, nếu đại thiếu gia thật sự muốn xử lý ả ta thì kết cục của ả chắc chắn không đơn giản vậy, mấy năm nay đại thiếu gia đều không đụng tới ả ta chắc chắn là có lý do riêng, là ông nóng vội rồi. “Mấy năm nay, Dương gia vẫn luôn muốn tìm cơ hội báo thù, cậu phải cẩn thận.”

Ôn Sùng: “Mấy bọn nhãi nhép còn muốn báo thù? Nếu không phải lúc đó cháu không ở đây, bọn họ có thể đụng tới chị cháu sao?” Cũng là do Lâm Văn Huy quá vô năng, không bảo vệ tốt cho chị. “Chú Trọng, Lâm Văn Huy nói ả đàn bà Dương gia kia biết tung tích của Ôn Lễ, chú có tin không?” Đây cũng là lý do lớn nhất khiến Ôn Sùng không động vào Dương Tĩnh Mẫn.

Lúc ấy, chị gái đã chết, Ôn Lễ không rõ tung tích, chỉ có thể trông chờ vào Dương Tĩnh Mẫn, bởi vậy anh vẫn luôn không dám động tới Dương Tĩnh Mẫn. Chỉ là, trong đầu Dương Tĩnh Mẫn cũng không phải chỉ toàn đậu phụ, dù anh có cắn chặt không buông vẫn không chịu mở miệng, trừ phi giết ả ta. Nhưng Ôn Sùng không thể giết ả ta được, dù chỉ còn một chút hy vọng anh cũng không muốn từ bỏ. Tâm nguyện trước khi chết của chị gái nhất định là Ôn Lễ, anh… không thể mạo hiểm được.

Ôn Trọng: “Cái này tôi cũng không rõ ràng lắm, cũng có thể là có, dù sao chúng ta không tìm được chứng cứ, cũng không tìm thấy kẻ lừa bán Ôn Lễ lúc ấy, nhưng ai cũng hiểu, Ôn Lễ chắc chắn là bị Dương Tĩnh Mẫn bán cho tay lái buôn, người biết tung tích của Ôn Lễ cũng chỉ có thể là ả ta.”

Ôn Sùng: “Tiếp tục phái người nhìn chằm chằm Dương Tĩnh Mẫn, còn cả Dương gia nữa, bất luận kẻ nào cũng không thể bỏ qua.”

Ôn Trọng: “Tôi đã biết, cậu cứ yên tâm.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.