Không thể nghe nổi được nữa nên Vương Tú Anh đã trực tiếp từ chối họ: “Chị dâu cả, chị dâu hai, Tiểu Dương và ba nó đúng là đang cố gắng làm việc để kiếm tiền, nhưng tiền này kiếm được là để dành ăn tết. Hai người cũng biết rằng kinh tế gia đình chúng tôi gần đây không được tốt, căn bản là tiền để ăn tết còn chẳng có. Tết đến còn phải đi thăm viếng bà con và mua bao nhiêu là quà, làm gì dư tiền mà cưới con dâu mới chứ.”
“Nếu em không có tiền thì bọn chị có thể cho mượn mà.”
Lúc này Trần Thuý Văn tỏ ra rất nhiệt tình: “Đều là người một nhà, nếu em không có tiền thì bọn chị có thể cho em vay, Không sao đâu! Chỉ là gần đây hoàn cảnh gia đình em tệ quá, để con dâu mới hành xử quá quắt như vậy không tốt đâu em.”
“Đúng rồi đó thím ba.”
Dương Thành Ngọc nói ngay: “Nhìn xem, từ khi con dâu nhà em vào cửa, gia đình đã gặp bao nhiêu là rắc rối rồi. Tình trạng bệnh của Tiểu Dương tệ hơn rất nhiều. Trước đây nó ngoan thế nào, nhưng từ khi cưới vợ về thì nó giống như trở thành con chó của vợ nó! Em đừng trách chị nói chuyện khó nghe nhé…”
Vương Tú Anh quả thật cảm thấy lời nói bà ta khó nghe nên trong lòng bà cũng âm thầm khó chịu.
“Chị thấy chị dâu cả nói đúng lắm.”
Trần Thuý Vân tiếp lời: “Nhìn xem, em vốn là muốn cưới một đứa con dâu về để chăm sóc cho Tiểu Dương nhà em. Bây giờ lại đổi thành cả nhà em và Tiểu Dương phải chăm sóc nhường nhịn tính khí của cô ta. Cô ta mới vào nhà có mấy ngày đã biến Tiểu Dương thành thế này rồi. Chị chỉ muốn khuyên vợ chồng em nhanh chóng tiết kiệm tiền để cưới một cô dâu mới hoặc là phải dạy dỗ cô ta cho đàng hoàng, ví dụ như nhốt lại rồi bỏ đói vài ngày.
Hai người họ kẻ xướng người hoạ, mục đích vẫn là muốn đuổi Lâm Tiểu Nguyệt đi.
Chỉ có khi một người làm ảnh hưởng tới lợi ích của người khác thì người đó mới bị nhằm vào.
Vương Tú Anh hiểu rõ đạo lý làm người, người nhà đại phòng và nhị phòng bình thường không làm bạn với bà, lúc này lại tận tình nói là vì tốt cho nhà bà.
Trên thực tế, hai người bọn họ chỉ là nhìn Lâm Tiểu Nguyệt khó chịu mà thôi.
Vương Tú Anh đã hiểu rõ mọi việc, mặc kệ hai người kia nói thế nào thì nói, cũng không mất miếng thịt nào.
Rốt cuộc là con dâu Lâm Tiểu Nguyệt có được hay không ?
Bà làm mẹ chồng đương nhiên là hiểu rõ nhất.
Ngoại trừ lúc ăn cơm tối qua Lâm Tiểu Nguyệt nói chuyện không có chừng mực thì những mặt khác, Lâm Tiểu Nguyệt đều rất tốt.
Đặc biệt là đối với con trai của bà….
Trong lòng Vương Tú Anh ưng ý Lâm Tiểu Nguyệt, bởi vậy, dù người nhà đại phòng và nhị phòng có nói như thế nào, bà cũng không quan tâm.
Cuối cùng, người nhà đại phòng và nhị phòng tức giận đi ra khỏi nhà bếp.
m mưu không thành, hai người đành phải nghĩ cách khác.
Dương Thành Ngọc gọi Trần Thúy Vân vào phòng bà ta, rồi lập tức bàn bạc với Trần Thúy Vân
“Chị thấy vợ lão tam không muốn bỏ tiền đổi con dâu, vợ lão nhị, thím thấy sao?” Dương Thành Ngọc hỏi ý Trần Thúy Vân trước.
Trần Thúy Vân ngồi xuống cạnh bàn, chậm rãi rót một ly nước, vừa uống vừa nói: “ Con dâu của nhà người ta, người ta không chịu đổi, chúng ta cũng không có biện pháp. Theo em thấy, con dâu mới này kiêu ngạo, chỉ cần tiêu trừ kiêu ngạo của cô ta là được! Mấy trưởng bối chúng ta cùng nhau liên thủ, còn sợ không dạy dỗ được cô ta sao? Tìm ai đó bắt rồi nhốt cô ta trong phòng củi, lại bỏ đói cô ta thêm mấy ngày mấy đêm! Chẳng phải sẽ biết nghe lời sao ”
“Chị thấy, Lâm Tiểu Nguyệt cũng không phải là đèn cạn dầu đâu”