Thập Niên 70: Mật Nha

Chương 1



Mùa đông năm 1969, trời lạnh đến nỗi nồi nước cũng đông thành băng, ngày nào cũng tối đen, thôn Đại Bắc cũng bị đóng băng trắng xóa một mảnh, mà trong phòng của lão Cố ở thôn Đại Bắc, có tiếng kêu la thống khổ của một người phụ nữ vang lên.

Ngoài Tây phòng, Cố Kiến Quốc mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, lo lắng đi ra ngoài, đế giày vải dẫm trên nền tuyết trắng để lại những cái dấu chân. Bên cạnh là một người phụ nữ mặc áo vải màu vàng đất, trên đầu trùm một tấm vải xanh, đang ở bên cạnh ra sức khuyên nhủ: “Yên tâm đi, thai đầu sinh cũng không tốn sức, qua được lần này là sẽ tốt lên thôi.”

Ngay lúc này, tây phòng truyền đến âm thanh non nớt đang khóc nỉ non, sau đó cửa được mở ra, bọn họ vội vàng bổ nhào qua hỏi: “Thế nào rồi?”

Bà đỡ Triệu thở dài, nghe ý kia thì cái gia đình này mới có một thai đầu, chắc là ngóng trông một bé trai béo, bà phí công sức nửa ngày trời, cuối cùng đỡ đẻ ra một bé gái, thật sự không có mặt mũi nào để thông báo nữa.

“Là một bé gái, có điều rất tốt, trên mặt đỏ hừng hực, đoán chừng về sau dậy thì sẽ trắng nõn xinh đẹp.”

Ai mà ngờ, lời này vừa nói xong, Cố Kiến Quốc liền ngây ngốc ra đó, nhất thời không phản ứng kịp.

Ngược lại người phụ nữ bên cạnh mặt lộ rõ vẻ kinh hỉ: “Trời, là một bé gái!”

Bà Triệu nhìn thấy cảnh này, trong lòng nghĩ thầm, người này hẳn là chị đâu đi? Giữa mấy chị em dâu trong nhà không tránh khỏi so sánh với nhau, nghe nói người ta sinh ra con gái, trước mặt đương nhiên tỏ ra vui vẻ. Về phần người cha, nghe là con gái, hẳn là tức giận đến nỗi nói không nên lời rồi.

Ai mà biết Cố Kiến Quốc ngây người một lúc, liền vỗ mặt ép bản thân tỉnh táo lại, mặt mũi tràn đầy vui vẻ: “Quá tốt rồi, là một bé gái! Tranh thủ thời gian, tranh thủ thời gian, chị dâu, chị chạy đi thông báo với mẹ đi!”

“Sinh con gái?” Không cần phải đi báo tin, bà lão Cố đẩy cửa bước ra từ phòng chính, mặt đầy vui mừng cùng chờ mong mà cất giọng hỏi.

“Đúng vậy, mẹ, sinh được một bé gái đấy!”

Chị dâu thứ đã tiến lên, đỡ lấy bà lão Cố: “Giờ thì hay rồi, đúng với mong muốn của mẹ rồi đấy.”

Đang lúc mấy người họ nói chuyện, hai người phụ nữ lại bước ra từ trong phòng phía đông, một người ôm bé con mấy tháng tuổi ở trong ngực, người còn lại thì bưng một cái bát đường đỏ trứng gà nóng hôi hổi.

“Cái này con vừa mới nấu xong, tranh thủ thời gian cho vợ thằng năm uống đi.”

“Mau mau, bưng vào đi.”

Cố Kiến Quốc đã gấp không chờ nổi, vỗ vỗ tuyết trên đầu, tới trước bậc thang liền dậm chân vài cái, sau đó chui tọt vô phòng để nhìn vợ và con gái của mình.

Ngược lại bà Triệu đứng ở đó không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vẻ mặt có chút ngơ ngác, trong lòng tự hỏi chuyện này là sao, vì sao sinh được một bé gái mà lại vui mừng đến như vậy? Không phải là giả bộ cho có, thì ra là thật sự vui mừng à?

Cả người bà đều mơ hồ, mãi cho đến khi tay bị dúi năm quả trứng gà, trong lòng ấm áp dễ chịu mới phấn khởi đi ra khỏi tòa nhà, lúc này mới tỉnh táo lại hơn chút ít.

Phen này gặp may rồi, được tận năm quả trứng gà, thứ này quý giá biết bao.

Có điều bà vẫn nghĩ: mình chỉ đỡ đẻ cho một bé gái, người ta vậy mà cho tận năm quả trứng gà, cái nhà này ra tay cũng hào phóng thật đấy!

Đầu hẻm có một cô con dâu nhà Tôn Lục đang dọn dẹp băng ghế vào cửa, nhìn thấy bà đỡ Triệu, liền chào hỏi nói: “Thím, thím đây là đang đi đỡ đẻ cho nhà lão Cố à, là bé trai hay bé gái vậy?”

Bà Triệu vẫn nhớ người này, vừa lúc con gái mình cũng gả tới trong thôn, nhân tiện đáp: “Là một bé gái đấy.”

Cô con dâu nhà Tôn Lục nghe xong không nhịn được cười: “Thế này thì bà lão Cố xem như cũng được toại nguyện rồi.”

“Toại nguyện ư?”

Cô ấy thấy bà Triệu không hiểu, liền mời bà vào nhà cho ấm rồi giải thích: “Do thím không biết nhà lão Cố này, bà lão Cố cả đời chỉ sinh được năm đứa con trai, không có một người con gái, trong lòng người ta còn ngóng trông con gái nữa kìa. Đợi đến khi năm người con trai kết hôn sinh con, lại toàn sinh được con trai. Hiện tại nhà con cả và ba người còn lại đều sinh được hai đứa con trai, tổng cộng là tám đứa cháu trai, làm cho bà lão Cố phiền lòng không thôi. Người ta sớm đã tuyên bố, nói nhà ai mà sinh được con gái, liền đem huy hiệu quân công của ông lão Cố đưa cho nhà đó!”

Đến đây thì cuối cùng bà Triệu cũng hiểu ra: “Còn có chuyện lạ như này sao?”

Đang nói thì bà thấy ánh mắt của con dâu nhà Tôn Lục lại nhìn vào trong lồng ngực của mình, vội vàng thăm dò túi trứng gà căng đầy kia: “Không ngờ ông Cố lại được lĩnh cả huy hiệu quân công?”

Cô ấy liền gật đầu đáp: “Chứ còn gì nữa, ông lão Cố là lính, tham gia chiến tranh Triều Tiên, lập được rất nhiều công lớn, về sau lại anh dũng hi sinh. Chắc thím vào cửa mà không để ý, người ta còn dán hả bảng hiệu liệt sĩ quốc gia ngay ở trên tường ấy!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.