Sau khi Cố Vệ Cường rời đi, đôi mắt của Cố Tùng Tùng trông mong nhìn về phía cửa, quay đầu lại hỏi: “Chị, chị nói xem sau này mẹ có còn quay về nữa không?”
Cố An An lắc đầu, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Em muốn mẹ quay về à?”
“Vừa muốn. Lại vừa không muốn.”
“Mẹ luôn thiên vị chị Hai, để cho cha vừa làm cha vừa làm mẹ cũng tốt mà, chỉ cần đối xử tốt với chị là được.” Tiểu đậu đỏ gãi gãi đầu đáp. Vấn đề nghiêm túc thế này tất nhiên sẽ làm khó cậu bé, khiến suy nghĩ của cậu rối bời nên câu trả lời cũng có chút lộn xộn. Nhưng mà Cố An An vẫn có thể nghe hiểu được, trong lòng của đứa bé này, chỉ cần cha có thể đối xử tốt với cô, cho bọn họ đủ tình thương của cha mẹ, thì dù là chuyện gì cậu bé này cũng sẽ đồng ý.
Trước kia Cố An An là con gái một, không có anh chị em gì, lời nói lộn xộn của đứa bé này lại khiến cho cõi lòng rối loạn của cô ấm áp lên. Cô nói: “Tùng Tùng, nhắm mắt lại.”
Cố Tùng Tùng rất nghe lời của Cố An An. Cô vừa dứt lời, cậu bé đã nhắm chặt mắt lại.
Một viên kẹo đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay của Cố An An, cô bóc giấy gói kẹo ra rồi đút vào miệng Cố Tùng Tùng: “Ngậm chặt miệng lại, không được nhổ ra đâu đấy.”
Hương vị ngọt ngào lan tỏa trong khoang miệng, tiểu đậu đỏ định sẽ nhổ ra chia cho chị gái một nửa.
Nhưng khi nghe thấy giọng nói nghiêm khắc của chị gái, miệng cậu bé đóng chặt lại như một phản xạ có điều kiện.
Đôi mắt Cố An An cười híp lại thành một đường thẳng, cong cong như vầng trăng non thể hiện tâm trạng vui vẻ của cô: “Ngọt không?” Cô có cảm giác nhìn đứa bé trước mặt ăn kẹo, so với tự mình ăn còn vui hơn nhiều.
Cố Tùng Tùng không nỡ hé miệng, chỉ sợ vừa hé ra vị ngọt đã chạy trốn mất, nên giọng nói của cậu bé ồm ồm không rõ: “Nhọt… nhọt lắm.”
Hành động này của cậu chọc cười Cố An An, hai chị em đùa giỡn một lúc lâu.
“Ăn cơm thôi.” Tiếng quát của Vương Đại Anh truyền vào từ bên ngoài.
Cố An An nghe thấy thì vội vàng nhảy xuống giường. Trước khi ra khỏi cửa, cô vẫn không quên bảo Cố Tùng Tùng há miệng ra, xác nhận kẹo đã tan hết mới dặn dò: “Không được nói với người khác là em ăn kẹo đâu đấy.”
Đầu Cố Tùng Tùng lắc liên tục như cái trống bỏi, liếm liếm môi đáp: “Không nói, cái gì em cũng chưa ăn.”
“Thông minh lắm.”
Hai chị em nắm tay nhau đi đến nhà chính, bàn ăn trên nhà chính đã ngồi kín người.
Ngoại trừ Tứ phòng thiếu ba người, Đường Lan Chi dẫn Cố Uyển Uyển vào tỉnh thành, Cố Vệ Cường sau khi rời khỏi căn phòng phía Tây cũng không thấy bóng dáng đâu cả, người trong nhà cũng quen với việc ông không thường ở nhà, thì những người khác đều có mặt cả.
Ồ! Đúng rồi, cả nhà chú ba của Cố An An – Cố Vệ Dân không sống trong thôn, hiện tại đang sống trên thị trấn, làm nghề thợ mộc. Năng lực động tay động chân của Cố Vệ Dân rất mạnh mẽ, sau khi tốt nghiệp tiểu học thì không có ý định đọc sách tiếp nữa mà muốn lên thị trấn, đi theo một thợ mộc học nghề. Ông ta rất thông minh, lại chịu khó nên rất được lòng sư phụ già. Trong nhà của sư phụ già chỉ có một đứa con gái, nên ông cụ đã sớm xem Cố Vệ Dân như một nửa con trai. Sau này, trước khi sư phụ già qua đời đã đưa ra yêu cầu, hy vọng Cố Vệ Dân có thể đến ở rể nhà họ Lý.
Nguyên nhân là, nhà ông cụ chỉ có duy nhất một đứa con gái, tiền của dành dụm cả đời của ông cụ đều cho cô ta cả. Nếu để cô ta gả cho người khác, ông cụ lo lắng, chỉ có đứa học trò cuối cùng này mới khiến ông cụ tương đối yên tâm.
Cố Vệ Dân nhớ kỹ ân tình của sư phụ già, hơn nữa ông ta cũng có tình cảm với con gái Lý Nguyệt Nga của ông cụ, nên thuận lý thành chương ở bên nhau. Thật ra lúc ấy, chuyện ông ta đến nhà họ Lý ở rể đã khiến cả thôn chấn động.
Dù sao thì đầu năm nay, phàm là gia đình có điều kiện tốt một chút sẽ không để con trai nhà mình đi ở rể nhà người khác.
Nhất là nhà họ Cố lại là gia đình có uy tín bậc nhất Cố gia thôn, lần đó đã triệt để đánh mất mặt mũi của ông nội Cố.
Nhưng mà Cố Vệ Dân cũng là một người cố chấp, để lấy được Lý Nguyệt Nga, ông ta không tiếc ầm ĩ với gia đình một thời gian dài, sau này, vẫn là Chu Ái Cúc đau lòng con trai, nên mới buông lỏng.
Nhưng mà, sau khi chuyện thành, Cố Vệ Dân lập tức ở lại thị trấn. Cửa hàng mộc của lão Lý vốn có tiếng tăm, tay nghề truyền đời, của cải hùng hậu, có một đống tiểu viện ở vị trí tốt nhất trong thị trấn, căn nào cũng rộng rãi thoáng mát. Những người vốn coi thường Cố Vệ Dân ở rể nhìn thấy sau khi kết hôn ông ta được nở mày nở mặt thì có chút đỏ mắt.