Cô lại đi một vòng, cuối cùng ngồi ở cửa lều của Hạ Nghị, tay chống cằm suy tư.
Thật ra vấn đề cô nghĩ đến cũng không nhiều lắm, dù sao thì nếu cô suy nghĩ nhiều thì đầu sẽ bị lag, hoàn toàn không bị chết máy.
Thật ra cô chỉ suy nghĩ một việc.
Đó chính là chân chồng cô bị thương, không biết còn có thể tiếp tục làm việc hay không, chờ thêm đoạn thời gian nữa được bồi bổ đến mập ra…
Cô còn muốn khai khẩn một miếng đất nữa bên cạnh, đây là một công việc tốn sức, đồng thời kinh nghiệm của Bách Nguyệt cũng không đủ, chỉ có thể mong chờ chồng mình sớm bình phục giúp mình cuốc đất.
Mấy cái cuốc cô cũng đã mài lại cho sắc.
Thái độ của cô vô cùng nghiêm túc.
Dù sao mọi người đều biết Bách Nguyệt là đồ ngốc, cô sẽ không bỏ chạy, cũng không làm ầm ĩ lên, cũng không hiểu chuyện trai gái, nếu như cô thật sự có quan hệ với người khác, vậy thì chắc chắn là bị người khác lừa.
Mọi người đều tò mò: “Bách Nguyệt, cô giặt quần áo cho ông nào đấy?”
Bách Nguyệt trầm mặc vò quần áo, trong lòng âm thầm mắng Hạ Nghị mới không già!
Vốn dĩ cô không định để ý đến bọn họ, kết quả đám người đó càng nói càng quá đáng, cười đùa nghiêng ngả.
Có người nhìn thấy cô ngốc Bách Nguyệt hình như có chút cau có, còn cười nhạo nói: “Không phải là chỉ trêu cô một chút thôi sao? Cần gì phải làm bộ mặt xị ra như thế hả, đúng là nhỏ nhen!”
Bách Nguyệt nghe thấy, lỗ tai hơi giật giật, hai tay cầm quần áo còn chưa giặt xong ngẩng đầu đáp lại: “Các người vất vả quá, phải giặt hết quần áo của cả nhà, còn nhiều từng ấy cơ à.”
Bách Nguyệt bình tĩnh đáp: “Tôi sắp giặt xong rồi, các người giặt lâu thế.”
Lêu lêu lêu.
Cô biết mình chửi nhau không thắng được bọn họ, cho nên cô thường chọn mấy câu đáp lại sau đó không nói nữa, ý đồ dùng ánh mắt để hù chết đối phương.
Bách Nguyệt nói những lời này, cơ bản là những cô gái không được coi trọng, cho dù là đã lấy chồng hay chưa chồng, cho nên quần áo cả nhà đều do một người giặt.
Hơn nữa người trong nhà cũng không coi việc nhà là cần đến sức lực.
Khiến người ta phải tức giận.
Lúc trước cha nuôi cũng bắt cô giặt đồ cho cả nhà, không cho đi kiếm công điểm, cho dù kiếm được cũng không cho cô thêm miếng cơm.
Lúc đó ngày hôm sau Bách Nguyệt bèn tùy tiện chọn một công việc, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt giết người của cha nuôi.
Bách Nguyệt cảm thấy các cô ấy đúng là rảnh rỗi, nhìn thấy mình lại bắt đầu nói móc.
Bách Nguyệt không nói tục, chỉ là nói ra hiện thực cuộc sống hằng ngày của các cô ấy là đã chặn họng.
Đám người này đúng là nhỏ nhen.
Giặt đến mấy đồ cá nhân, Bách Nguyệt ngó mảnh vải trên tay, đột nhiên má cô đỏ ửng lên.
Mặc đu kiếp trước thân mật với chồng vô số lần, nhưng cô vẫn cảm thấy có chút ngại ngùng.
Bách Nguyệt đỏ mặt giặt sạch sẽ.
Bách Nguyệt chăm chỉ giặt quần áo, những vết bẩn trên quần áo đều được cô cẩn thận chà sạch.
Có thể nói rằng, càng giặt, quần áo còn trắng hơn cả tờ giấy.
Thế là chiều đó Hạ Nghị đi làm về, kết quả nhìn thấy quần áo của mình đã được giặt sạch sẽ, đang phơi trên một sợi dây thừng.
Anh cũng không dám tin đây là đồ của mình.
Bộ quần áo này giống như anh chưa từng được tắm nước nóng lần nào.
Vốn Hạ Nghị chưa nhận ra là ai giặt quần áo cho anh, còn nghĩ rằng là mẹ anh làm.
Kết quả vừa mới định tìm mẹ mình hỏi thăm, lại đột nhiên phát hiện… sao quần lót của mình cũng được giặt sạch sẽ?
Ngày thường mẹ anh cũng không tốt bụng như vậy mà?
Mặc dù mẹ Hạ chiều con trai, nhưng mà cũng không phải là cưng chiều vô tội vạ.
Hạ Nghị phát hiện ra mảnh giấy ghi lời nhắn Bách Nguyệt để lại.
Chữ viết trên đó nhỏ nhắn mà tinh tế, điều này khiến cho Hạ Nghị ngoài ý muốn.
Anh còn tưởng rằng cô ngốc không biết gì….
Chữ viết đúng là rất dễ nhìn.
Bên trên viết: “Là tôi giặt quần áo cho anh đó, tôi là Bách Nguyệt.”
Hạ Nghị bật cười khinh bỉ.
Sao cô lại không biết ngại mà giặt quần áo cho mình?
Hạ Nghị lật lại tờ giấy, phát hiện mặt trái còn viết: “Anh Nghị, tôi còn muốn khai hoang thêm một mảnh đất nữa, anh đến giúp tôi quốc đất đi.”
Hóa ra là lại công trả công ở chỗ này đây.
Hạ Nghị nằm nghỉ bên trong lều, gác đầu lên tay nhìn về nơi cao.