Triệu Thắng Quân xấu hổ không chịu nổi xoay người chạy trốn, nhưng trong lòng lại mắng con chồn không có nhãn lực một ngàn lần.
Chó nhỏ còn không biết mình đã phá hủy chuyện tốt của chủ nhân nhà mình, vẫy đuôi đắc ý đứng bên cạnh một cái bẫy do Triệu Thắng Quân bố trí chờ nhận lời khen ngợi, bởi vì trên cái bẫy kia đã kẹp được một con mồi, là một con gà rừng.
Triệu Thắng Quân đem gà rừng tháo xuống, không để ý đến chó nhỏ bên cạnh, xoay người hướng về phía Ôn Hân ở phía sau nhếch miệng cười ngây ngô, “Hắc hắc, vận khí của cô thật tốt, hôm nay chúng ta có đồ ăn ngon rồi.”
Triệu Thắng Quân mang gà rừng về sơn thần miếu, chó nhỏ cũng vẫy đuôi theo hai người đến cửa miếu.
Con chó nhỏ rất có nhãn lực, cũng biết muốn lấy lòng chủ nhân ngay cả người bên cạnh chủ nhân nhà mình cũng phải lấy lòng, hưng phấn vẫy đuôi liên tục vòng quanh bên đùi Ôn Hân, cọ bắp chân Ôn Hân ngứa ngáy.
Triệu Thắng Quân nhìn cười cười, răn dạy nó một tiếng, nó mới cúi đuôi vòng qua bên cạnh Triệu Thắng Quân.
Triệu Thắng Quân vô cùng thuần thục ở trong dòng suối nhỏ trên núi phía sau nhổ sạch lông gà rừng, xách theo một con gà trơn trượt trở về.
Ôn Hân ngồi ở cửa chơi đùa với chó nhỏ, thấy vậy trêu ghẹo anh, ” Anh thật đúng là có hai khuôn mặt, sao vừa rồi thỏ lại không nỡ ăn, gà rừng này không trêu chọc anh, liền bị anh đối đãi như vậy!”
Triệu Thắng Quân cười hắc hắc, cắm gà vào một cái cây nhọn, “Chồn ăn cắp một con gà trong thôn chúng ta, tôi cũng ăn một con gà của nó, đây không phải là hai bên không nợ nhau nữa sao, hẳn là thế.”
Ôn Hân nghe xong cười ha ha một tiếng, người này nhìn như khúc gỗ, kỳ thật xuyên tạc còn rất giỏi!
Triệu Thắng Quân làm xong gà liền đốt lửa ở cửa miếu, sau đó quen thuộc từ trong miếu lấy ra bộ sưu tập của mình, một ít gia vị nồi gì đó, ở trên đống lửa dựng một cái giá sắt, đem gà đặt lên nướng, nhìn thủ pháp thuần thục của anh, hiển nhiên không biết lúc trước đã ăn trộm của chồn bao nhiêu con gà.
“Trong thôn trước kia nghèo, tất cả đều dựa vào Đại Miếu Sơn này sống qua ngày, khi còn bé chúng tôi thường xuyên đi lên, bắt gà rừng có đôi khi nướng có đôi khi hầm, gà rừng đều gầy, nướng ăn ngon nhất.” Triệu Thắng Quân một bên lật gà nướng, một bên nói từng câu từng câu nói chuyện với Ôn Hân.
Ôn Hân ngồi bên cạnh anh, Bối Nhĩ thì ngồi xổm ở bên kia, hai con mắt nhỏ đáng yêu đều tròn xoe nhìn chằm chằm vào con gà nướng kia, miệng Triệu Thắng Quân càng thêm nhếch lên.
Chỉ chốc lát sau mùi gà nướng đã truyền ra, Triệu Thắng Quân lấy túi gia vị của mình ra, rắc muối ớt tiêu lên, cả con gà bị nướng mỡ chảy ra, phát ra tiếng xèo xèo, Triệu Thắng Quân nhìn thấy không sai biệt lắm, trước tiên xé một cái đùi gà đưa cho Ôn Hân, Ôn Hân nhận lấy, Triệu Thắng Quân nhìn cười cười, lại xé một cái đầu gà ném cho Bối Nhĩ đang ngồi bên cạnh.
Chó nhỏ gặm đầu gà nằm sấp sang một bên.
Đùi gà nướng rất thơm, bên ngoài cháy bên trong mềm, gà rừng khác với gà nhà, không có nhiều mỡ như vậy, không biết có phải là bởi vì mới nướng xong hay không, ăn vào rất thơm, Ôn Hân vừa cắn đùi gà, vừa nhớ tới ngày hôm qua đã ăn một cái đùi gà của anh, bỗng nhiên muốn cười.
Triệu Thắng Quân quay đầu nhìn vẻ mặt đầy ý cười của cô, “Làm sao vậy? ”
Ôn Hân mím môi, “Không có, tôi đang suy nghĩ hai ngày nay hình như tôi luôn ăn đùi gà của anh.
”
Triệu Thắng Quân bị sắc mặt cười của cô đỏ lên, quay đầu đi qua chỗ khác, ăn thịt gà, một mình nhỏ giọng nói, ” cô ăn không chỉ có hai cái đùi gà đâu.
”
“Anh nói cái gì?” Ôn Hân không nghe thấy anh nói gì.
Triệu Thắng Quân nuốt thịt gà, lại đưa một cái đùi gà khác cho Ôn Hân, “Ý tôi là, sau này cô muốn, nếu cô muốn ăn thì hãy đến gặp tôi, tôi sẽ nướng nó cho cô.
”
“Có phải anh thường xuyên nướng đùi gà cho các cô gái trong làng không?” Ôn Hân nhướng mày nhìn anh.
“Không có…!Không, chỉ nướng nó cho cô…!Nướng nó cho mình cô.” Triệu Thắng Quân nói lời này tương đối tốn sức, Ôn Hân ngồi bên cạnh, nhìn lỗ tai anh đỏ lên.
Ôn Hân một tay một cái đùi gà, cảm thấy đặc biệt hạnh phúc! Chủ nhân của con chó ngốc nghếch này dường như không phải là ngu ngốc lắm!
Đầu gà của chó nhỏ đã gặm xong, thấy chủ nhân lại cho Ôn Hân một cái đùi gà không cho nó, ánh mắt đen láy nhìn qua nhìn lại giữa hai người, hâm mộ nhìn Ôn Hân, lại chờ mong nhìn Triệu Thắng Quân, vẻ mặt ngốc nghếch.
Hai người một chó ăn một con gà nướng, Triệu Thắng Quân lưu loát xử lý tàn tích thức ăn trên mặt đất, mặt trời đã treo ở sườn núi, mắt thấy sắp xuống núi, Triệu Thắng Quân mang theo…! Ôn Hân đi xem cạm bẫy vừa mới đặt ra, xem còn có cái gì bị mắc câu hay không.
Chuyện tiếc nuối chính là mấy cái cạm bẫy khác trống rỗng, Triệu Thắng Quân thu đồ bỏ lại trong túi của mình, nếu như là trước kia anh tất nhiên phải ở trên núi này qua một đêm, nhất định không thể không bắt được con chồn kia.
Nhưng hôm nay sắc trời không còn sớm, dù sao còn mang theo một cô gái, anh chuẩn bị bắt đầu mang theo người khởi hành xuống núi, tuy rằng không bắt được chồn, nhưng một buổi chiều so với ngày nào đó lên núi đều vui vẻ hơn.
Con chó nhỏ ăn no lại không biết đi đâu vui vẻ rồi, hai người đi được vài bước, lại nghe thấy nó đang sủa loạn trên núi, Triệu Thắng Quân dĩ nhiên quyết định mang theo Ôn Hân xuống núi, không để ý đến nó, gọi Bối Nhĩ một tiếng để nó cũng xuống núi, nhưng con chó nhỏ kia lại sủa càng không dừng lại được.
“Có phải nó lại phát hiện ra ổ thỏ không?” Chó nhỏ thật sự càng sủa càng lợi hại, Ôn Hân cười đề nghị hai người đi qua xem một chút.
Giẫm qua một bụi cây, con chó nhỏ vẫn là bộ dáng muốn được khen thưởng, lần này Ôn Hân không phát hiện ra cái gì, Triệu Thắng Quân vẻ mặt hưng trí dạt dào đi tới, hướng về phía chó nhỏ biểu dương nói, ” Bối Nhĩ, làm rất tốt! ”
“Ổ chồn?” Ôn Hân nhìn Triệu Thắng Quân.
Triệu Thắng Quân đẩy một bụi cỏ dưới chân chó nhỏ ra, lộ ra một cái hang thập phần nhỏ, nếu không biết đại khái sẽ cảm thấy đây là một hang chuột, ” chính là cái này.
”
Bắt chồn cũng không đơn giản bằng bắt thỏ, Triệu Thắng Quân không trực tiếp lấy xẻng ra đào, anh cẩn thận xem xét xung quanh cửa hang một chút, lại tìm được mấy cái cửa hang tương tự, anh tìm mấy tảng đá, đem mấy cái cửa hang tất cả đều nhét lại, chỉ lưu lại một cái, ở trên cửa hang mà chó nhỏ tìm được đặt một cái túi vải lớn.
Tiếp theo Triệu Thắng Quân bảo Ôn Hân đứng xa một chút, mình bắt đầu cầm xẻng đập mạnh ở một cửa hang, quả nhiên trong chốc lát, liền cảm giác có thứ gì đó chạy trốn trong hang, nhưng những cửa hang khác đã bị chặn lại, con chồn đáng thương kia liền chạy vào trong túi mà Triệu Thắng Quân đã bố trí.
Triệu Thắng Quân đi lên vội vàng thu lại miệng túi, hướng về phía Ôn Hân lộ ra một hàm răng trắng to, cười rất vui vẻ, “Nhìn kìa, bắt được rồi, chính là tên này.
”
Ôn Hân là một cô gái lớn lên ở thành phố, còn chưa từng thấy qua chồn, trước kia luôn nghe được chuyện chồn chúc tết gà, lúc này cũng muốn nhìn thấy chân thân, liền ngồi xổm bên cạnh Triệu Thắng Quân.
Triệu Thắng Quân nhẹ nhàng mở túi ra, một tay cố định thân thể nó, rất tiện cho Ôn Hân quan sát.
Ôn Hân ngồi xổm xuống gần miệng túi nhìn, sinh vật trong túi đang tròn xòe đôi mắt nhìn ra bên ngoài, Ôn Hân nhìn mặt con trộm gà này, một thân lông màu nâu đen, kéo theo một cái đuôi lớn lông xù, nhìn bóng dầu trơn trượt, hai lỗ tai cảnh giác đứng lên, nhìn mặt đặc biệt giống như một con chuột tinh nhỏ, thế nhưng còn rất đáng yêu.
“A, tên trộm gà này còn rất đáng yêu nha.”
Triệu Thắng Quân cười, “Tên này hàng năm đều xuống núi trộm gà! Nếu bắt nó xuống núi, trong thôn cũng không ai nói nó đáng yêu, chị dâu Tống là người đầu tiên không tha cho nó.
”
Hai người đối diện với con chồn nhỏ này đang tranh cãi không biết có phải là đáng yêu hay không, bỗng nhiên Ôn Hân liền cảm thấy cánh tay đau đớn, quay đầu lại thấy một con rắn nhỏ đang cắn vào cánh tay cô.
“Ah! ~~~~~”
Ôn Hân từ nhỏ đã sợ rắn, lúc này thiếu chút nữa đã bị dọa chết, vội vàng lui sang bên cạnh, hai chân mềm nhũn, đặt mông ngồi xuống đất, tựa vào bên cạnh Triệu Thắng Quân, Triệu Thắng Quân bên cạnh một phen bắt lấy đuôi rắn quăng nó ra ngoài!
Ôn Hân lúc này rất sợ hãi, sợ tới mức mặt trắng bệch, trên cánh tay cũng là một trận đau!
Triệu Thắng Quân vội vàng nắm lấy cánh tay Ôn Hân, thật cẩn thận nâng lên, vén tay áo cô lên, chỉ thấy cánh tay nhỏ bé của cô bị cắn thành hai lỗ máu nho nhỏ.
” Đừng sợ, chỉ là một con rắn hoa thôi! ” Triệu Thắng Quân an ủi.
Triệu Thắng Quân không nói hai lời liền đưa cánh tay Ôn Hân lên miệng, hút một ngụm máu phun xuống đất.
Hai người vội vàng xử lý vết thương do rắn cắn đột ngột, đột nhiên ngửi thấy một mùi hăng, chồn bên cạnh có thể bắt được cơ hội, từ trong túi đào thoát ra, ở giữa hai người thả một cái rắm đặc biệt thối, rồi chuồn đi!
“Ôi, mùi vị gì ~~”
Mùi vị thật sự quá thối, Ôn Hân còn chưa có động tác gì, đã bị bịt miệng, rắm thối của chồn không chỉ thối mà còn có độc.
Triệu Thắng Quân cũng bất chấp quá nhiều, đưa tay che mũi Ôn Hân, không chút suy nghĩ, ôm ngang cô gái nhỏ ngồi liệt ngồi trên mặt đất chạy vài bước ra ngoài.
Chó nhỏ rõ ràng cũng cảm thấy hôi thối, vì vậy nó điên cuồng hướng Triệu Thắng Quân chạy tới.
Diện tích ô nhiễm rắm thối của chồn lớn như vậy, đi ra hít thở không khí trong lành, Triệu Thắng Quân vội vàng buông Ôn Hân xuống, anh không có biểu tình gì, cũng không nói gì, vẻ mặt nghiêm túc chuyên chú kiểm tra vết thương của Ôn Hân, nắm lấy cánh tay bị thương của Ôn Hân cẩn thận kiểm tra tình huống, lại sợ còn có cái gì không sạch sẽ, lại đưa lên miệng, trên miệng hút hai ngụm máu, cẩn thận nhìn máu đỏ thẫm trên miệng vết thương, lấy bình nước ra rửa sạch vết thương, lại cẩn thận quan sát qua, mới thở phào nhẹ nhõm, “Không có việc gì, không độc, Vết thương cũng không có gì, sạch sẽ.
”
Triệu Thắng Quân yên tâm, trên mặt rốt cục lộ ra một chút thần sắc thoải mái, bỗng nhiên mí mắt vừa nâng lên, thì thấy mặt cô gái nhỏ gần trong gang tấc, khoảng cách gần như vậy, ánh mắt cô sáng ngời, khuôn mặt phấn nộn, môi đỏ hồng, muốn đẹp bao nhiêu có bấy nhiêu đẹp.
Triệu Thắng Quân vừa rồi bởi vì khẩn trương mà quên đi sự khác biệt nam nữ, lúc này chỉ số thông minh lại chiếm lĩnh cao thấp, sắc mặt đỏ bừng, vội vàng buông cánh tay Ôn Hân ra.
Nhỏ giọng nói một tiếng ngượng ngùng, hai tay ở trên người không biết làm sao cọ cọ, lỗ tai lại đỏ lên, tựa hồ đột nhiên mới nhớ tới mình làm chút chuyện gì đó, càng nghĩ mặt càng đỏ, vội vàng vì hành vi của mình mà giải thích, “Con chồn kia mùi hôi thối độc hại, ngửi vào sẽ choáng váng buồn nôn, cho nên tôi mới…, còn có con rắn kia tôi sợ độc, cho nên tôi mới…”
Ôn Hân ung dung nhìn anh, “Cho nên anh mới…!Cái gì? ”
Triệu Thắng Quân cúi đầu, giống như là phạm sai lầm, nhỏ giọng nói, “Cho nên tôi mới…!Khinh bạc cô.
”
Ôn Hân vừa nghe phốc xuy cười ra tiếng, đây là từ thời đại gì, khinh bạc??
Triệu Thắng Quân bị Ôn Hân cười càng lúc càng không chịu nổi, không được tự nhiên vội vàng quay đầu, “Tôi đi tìm cho cô chút thảo dược.
”
Triệu Thắng Quân không biết tìm một đống thảo dược ở đâu ra, thở hồng hộc chạy về, lúc trở về thần sắc bình thường một chút, không nói một lời đem dược thảo đắp lên vết thương cho Ôn Hân, bộ dáng rón rén, cùng khí chất của hán tử nông thôn thô lỗ như anh một chút cũng không phù hợp.
“Cô yên tâm đi, không có việc gì, qua hai ngày nữa là tốt, cũng sẽ không để lại sẹo, trước kia tôi cũng từng bị cắn.”
“Vết thương qua hai ngày là có thể tốt rồi, nhưng anh vừa mới khinh bạc tôi, anh chuẩn bị làm sao bây giờ?” Ôn Hân nhìn miệng vết thương thờ ơ nói.
Triệu Thắng Quân không nghĩ tới Ôn Hân còn có thể nhắc tới chuyện vừa rồi, sững sờ một chút, vẻ mặt áy náy, “Cái kia, chuyện là do tôi làm, nếu cô…!Cô có thể kiện tôi tội lưu manh…!Tôi…!Xuống núi thì…”
“Cho nên anh căn bản cũng không thích tôi, mà là đang đùa giỡn lưu manh?” Ôn Hân im lặng.
“Tất nhiên là không! Tất nhiên là tôi thích cô!” Triệu Thắng Quân bất giác đề cao âm lượng, tiếp theo lại nhỏ giọng nói, “Nhưng tôi cũng đúng là phạm tội lưu manh, dù sao….Sau tất cả, chúng ta…!Chúng ta cũng không phải là đối tượng.
”
“Vậy hai người phải như thế nào mới xem như là đối tượng?” Ôn Hân nhìn Triệu Thắng Quân kỳ quái hỏi.
Triệu Thắng Quân nghiêm túc đăm chiêu, “Ừm, trước tiên phải tìm một người có đức cao vọng trọng trong thôn giới thiệu, người giới thiệu tốt nhất là đảng viên, sau đó lại báo cáo cho đại đội sản xuất hoặc xã nhân dân, nói một chút tình huống cá nhân, nếu như người là đảng viên có thể còn phải báo cáo cho tổ chức đảng một chút, đợi đến khi tổ chức đều đồng ý…”
Ôn Hân nghe anh dong dài, không đợi anh nói xong, tiến lên trên gò má anh nhẹ nhàng ấn lên một nụ hôn, chợt thẹn thùng nhìn anh, khéo cười nhẹ giọng, “Như vậy có tính không? ”
Triệu Thắng Quân hóa đá, giống như tượng đá của sơn thần trong sơn thần miếu!.
Ôn Hân trở về ký túc xá, chỉ thấy mấy thanh niên trí thức trong ký túc xá đang ồn ào náo nhiệt, mấy người này biết Ôn Hân sắp vào thành phố, so với Ôn Hân còn vui vẻ hơn.
“Ôn Hân, trong thành phố hẳn là có loại áo sơ mi tốt, cô giúp chúng tôi mỗi người mua một cái nhé.” Ba nữ thanh niên trí thức nhắc tới quần áo xinh đẹp, ai nấy đều mắt sáng.
” Nghe nói là làm từ sợi tổng hợp và kín gió, còn không dễ bị bào mòn bằng vải bông.” Những năm 1970 là thời điểm vải này nổi lên, nhưng Ôn Hân không phải là người thập niên 70, đương nhiên không coi trọng thời trang lúc này.
“Ôn Hân cái này cô cũng không hiểu đi, vải bông dính nhiều đất từ khi tôi đến Dương Thạch Tử này, mỗi ngày tôi đều đi làm với những gò đất trên đồng ruộng, bây giờ tôi nhất định đặc biệt giống một người nguyên thủy, mấy ngày trước bạn học của tôi viết thư nói, trong thành phố bọn họ hiện tại đều phổ biến loại áo sơ mi này, nói là màu sắc tốt, còn không phai màu, không mất dáng sau khi giặt, không có nhiều nếp gấp, mặc vào đặc biệt có vẻ đẳng cấp, đặc biệt sang trọng “Vừa nói đến mặc quần áo đẹp này, Lưu Du Du thao thao bất tuyệt.
Ôn Hân rót một ly nước, cười cười, “Du Du, không phải tôi đả kích cô, cô hãy nghĩ đến cái nhà ga xe lửa rách nát nhỏ bé kia lúc cô mới tới đây, thời thượng lúc này mà cô đang nói, thành phố Dương Sơn như kia sợ là không có. ”
“Cũng đúng, ai, vẫn là trong thành phố của chúng ta tốt nha, cũng không biết khi nào mới có thể trở về thành phố một chuyến.” Đầu Du Du rũ xuống, mỗi ngày đều muốn trở về thành phố.
Ôn Hân vừa nhìn bộ dạng này, trách mình nhiều miệng, vội vàng cắt đứt sự oán giận của cô ấy, “Được rồi, tôi nhất định sẽ chạy khắp thành phố Dương Sơn mua cho cô chiếc áo sơ mi này, còn nữa, chỉ mua một cái áo sơ mi là thôi sao? ”
“Hì hì, Ôn Hân, tôi biết cô là tốt nhất, chúng tôi đều viết ở đây cho cô rồi, kem hữu nghị, dầu gội đầu ong hoa, toàn bộ đều muốn, mỗi người hai phần.”
” Kem hữu nghị nhất định phải lấy loại đựng trong lọ, không muốn loại rời đâu.”
“Đúng vậy đúng vậy, mỗi ngày đi xuống đất, mấy ngày nay tay của tôi đều bị gió thổi nứt ra.”
“Còn có dầu gội đầu kia, gần đây tôi đều dùng xà phòng, tóc đều bị chẻ ngọn hết.”
Đồ trang điểm và trang phục là thứ mà phụ nữ thời đại nào cũng thích, Ôn Hân đi ra ngoài một chuyến đến thành phố Dương Sơn, cũng giống như là đi xuất ngoại, đảm nhận công việc mua sắm của các thanh niên trí thức ở Dương Thạch Tử này.
Bởi vì đi một tuần, Ôn Hân lại lấy chiếc túi vải màu xanh lục lúc tới mang ra, mang theo hai bộ quần áo, lúc này vật tư thiếu thốn, khi đi ra ngoài thu dọn đồ đạc cũng đơn giản hơn rất nhiều, Ôn Hân cũng mang theo bàn chải đánh răng kem đánh răng cùng khăn và xà phòng, còn lại chính là danh sách mua sắm thật dài kia còn có phí mua hàng của các thanh niên trí thức.
Triệu Thắng Quân ngày hôm sau chưa sáng đã dậy chuẩn bị xe ngựa cho đối tượng nhỏ nhà mình ra cửa, rầm rầm đập cửa nhà Vương Đại Lực.
Vương Đại Lực buồn ngủ mặc quần cộc áo ba lỗ đi ra, ” anh Thắng quân, làm gì sớm như vậy? ”
“Xe lừa nhà cậu hôm nay cho tôi mượn một chút.”
“Làm gì?”
” tôi cần lái xe lừa đi.” Triệu Thắng Quân cũng không trả lời câu hỏi của Vương Đại Lực, quen thuộc cầm lấy roi da nhỏ, muốn chạy xe lừa ra cửa. Nhà Vương Đại Lực cùng Triệu Thắng Quân quan hệ không tệ, Vương Đại Lực lại là người anh em nhỏ của Triệu Thắng Quân, chiếc xe lừa này bình thường mình muốn dùng thì dùng, nhưng hôm nay lại bị Vương Đại Lực ngăn cản.
Vương Đại Lực mang theo dép lê vội vàng đuổi theo, “Anh Thắng Quân, hôm nay không được, hôm nay em muốn đi đưa thanh niên trí thức Ôn đi lên trấn. ”
“Cậu cũng đi?” Triệu Thắng Quân hồ nghi.
“Đúng vậy, Hôm nay thanh niên trí thức Ôn đi thành phố để được tuyên dương khen thưởng, một chuyện tốt như vậy, em nhất định phải đi đưa cô ấy lên trấn! Em đã xin nghỉ phép, hôm nay, em sẽ trực tiếp đưa bọn họ đến đội điều tra trên trấn. “Vương đại lực đoạt lấy roi da nhỏ trong tay anh Thắng Quân của mình.
“Sao cậu lại biết?” Triệu Thắng Quân nhìn Vương Đại Lực chuẩn bị đầy đủ hưng phấn dị thường kia, ngay cả anh cũng là tin tức hôm qua mới nhận được.
“Ngày hôm qua chú Triệu có cùng em dặn dò qua, để cho em sáng sớm đưa anh Cẩm Trình cùng thanh niên trí thức Ôn đưa lên trấn.”
Triệu Thắng Quân yên lặng trợn trắng mắt, cha anh cùng anh thật đúng là đối đầu nhau, hàng ngày đều phải tháo đài của anh mới chịu được, Triệu Thắng Quân thở phì phất tay nói, “Vậy mau dậy đi, đừng làm chậm trễ chính sự của người ta. ”
Vương Đại Lực nhìn mặt trời còn chưa mọc, có chút sáng sớm mùa xuân lạnh lẽo, lại nhìn bóng lưng anh Thắng Quân của mình, không biết anh Thắng Quân là đang xảy ra chuyện gì.
Triệu Thắng Quân không lấy xe được lại vòng về nhà mình, trên ống khói trong phòng bếp đã nổi lên khói trắng, mẹ của anh đã dậy, đang ở trong phòng bếp nấu cơm. Triệu Thắng Quân vội vàng đi vào phòng bếp, ” mẹ, buổi sáng nay ăn gì? ”
Mẹ Thắng Quân đang nấu sủi cảo, từng viên một đều giống như những thỏi bạc đang bốc lên trong nồi, vẫn là sủi cảo ngày hôm qua, thập niên bảy mươi này mỗi khi đến tết mới làm một bữa sủi cảo, Triệu Thắng Quân lập tức hăng hái, thứ tốt như vậy vừa vặn đưa cho đối tượng nhà mình ăn, anh chạy trở về lấy ra hộp cơm ngày hôm qua, đặt ở trên mép nồi, ” mẹ, múc cho con một hộp. ”
” Mẹ Thắng Quân nhìn hộp cơm kia, quay đầu trừng anh một cái, “Thịt lợn này quý giá vô cùng, đó là chú nhỏ của con hôm qua từ trấn mang về đây, chỉ có hai cân thịt lợn, mới làm được một bữa sủi cảo để ăn, ngày hôm qua con đã ăn nhiều như vậy rồi, hôm nay không có phần của con đâu! ”
Triệu Thắng Quân nhìn trong nồi nhiều sủi cảo mập mạp như vậy, ” Con sẽ mang về cho mẹ hai cân hai cân thịt lợn, cũng không phải đồ hiếm lạ gì, hơn nữa mẹ nấu nhiều như vậy làm gì, anh trai cũng không có trở về, sao có thể ăn hết được? Mẹ mau múc cho con một hộp đi. ”
Triệu Thắng Quân rất là hiểu rõ mẹ mình, bình thường mẹ anh rất thương đứa con trai nhỏ là anh, bình thường trong phòng bếp này, đều là có cái gì ngon đều là để anh ăn, nhưng hôm nay mẹ anh lại có thái độ khác thường.
“Không được! ” mẹ Thắng Quân hôm nay phá lệ cố chấp, mặc cho Triệu Thắng Quân ở bên cạnh nói như thế nào cũng chính là không buông lỏng.
Nếu đổi lại là thường ngày, Triệu Thắng Quân cũng khinh thường vì một miếng ăn mà ở chỗ này cùng mẹ anh cãi nhau, nhưng hôm nay không được, đối tượng nhỏ yếu đuối kia của anh sẽ lên trấn, dọc theo đường đi khẳng định chính là chắp vá ăn một miếng bánh bột ngô như vậy, nếu có thể có một hộp sủi cảo này thì quá tốt. Vì thế Triệu Thắng Quân kiên nhẫn đứng ở bên cạnh mép bếp, chờ sủi cảo mập mạp ra khỏi nồi.
Sau khi thêm một lần nước lạnh, lại mở nồi, mẹ Thắng Quân mở nắp gỗ của nồi lớn ra, đám sủi cảo chen chúc nhau, bốc hơi ra mùi thơm mê người, sau khi mở nắp trong nồi sôi ùng ục trong chốc lát, mẹ Thắng Quân liền cầm một cái vợt sắt lớn, ở trong nồi chậm rãi múc sủi cảo ra, trong không khí đầy hơi nước bay ra.
Triệu Thắng Quân trông mong đưa hộp cơm qua, ” mẹ”
Mẹ Thắng quân trừng anh một cái, nhưng rốt cuộc vẫn là con trai nhỏ của mình, vẫn là cho anh hai cái sủi cảo bỏ vào hộp cơm.
“Mẹ, người sao lại keo kiệt như vậy.” Triệu Thắng Quân nhìn hai cái sủi cảo đáng thương trong hộp cơm.
Mẹ anh không để ý tới anh, xoay người đến tủ bên cạnh lấy một hộp cơm, đem tất cả sủi cảo đã để ráo nước đều múc vào trong hộp cơm kia.
“Ăn hai cái là được rồi, những thứ này cũng không phải để cho con ăn. Đây đều là để cho đối tượng của chú nhỏ con dùng, chú nhỏ con đã hai mươi lăm tuổi còn chưa tìm được đối tượng, ta làm chị dâu phải thay chú nhỏ con quan tâm một chút, ta thấy thanh niên trí thức Ôn kia rất tốt, dọc đường đi chú nhỏ con cho cô ấy ăn sủi cảo một bữa, nói không chừng có thể làm đối tượng. “Mẹ Thắng Quân cười tự nói, không thấy con trai nhỏ bên cạnh bà đã đen mặt.
“Mẹ, người đừng làm loạn, chú nhỏ con lúc nào nói muốn cùng thanh niên trí thức Ôn làm đối tượng.” Triệu Thắng Quân nóng nảy.
“Vậy có hay không ta còn nhìn không ra sao? Mẹ là người từng trải, chú nhỏ con có ý tứ gì ta liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, đó chính là hai cân thịt lợn đó! Ra tay rộng rãi biết bao nhiêu, chú nhỏ con hôm qua vừa tới đã nói, thanh niên trí thức Ôn buổi tối sẽ đến ăn cơm, ta làm chị dâu sao có thể không nhìn ra sao? Chỉ vì phối hợp với hai cân thịt lợn này, phí của ta biết bao nhiêu lương thực. Đêm qua trên bàn cơm con cũng nhìn thấy, thanh niên trí thức Ôn cười thật đẹp, vậy khẳng định chính là nguyện ý. ” Mẹ Thắng quân đem toàn bộ sủi cảo trắng trẻo mập mạp trong nồi vớt vào trong hộp cơm kia, để ráo nước, sắp xếp ngay ngắn.
Triệu Thắng Quân hiện tại mặt đều xanh, “mẹ, mẹ có thể không quan tâm lung tung được hay không, thanh niên trí thức Ôn Người ta có đối tượng rồi. ”
“Có đối tượng? Ai, ta nhìn cô bé kia cũng không lớn lắm? Đã có đối tượng rồi sao? Có phải thanh niên trí thức bọn họ ở cùng nhau không? Hay trước đây cô ấy có đối tượng ở thành phố? Anh ta làm gì vậy? chú nhỏ của con còn có khả năng không? ” Mẹ Thắng Quân bị một câu nói của Triệu Thắng Quân trêu chọc lên ngọn lửa bát quái hừng hực.
Triệu Thắng Quân nhìn mẹ già nhà mình, trong lòng điên cuồng rống lên, chính là con chính là con trai mẹ đấy! Nhưng nhớ tới lời hứa ngày hôm qua của mình với đối tượng nhỏ ở trước cửa nhà mình, nửa năm! Lúc này anh thấy hối hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình, rầu rĩ nói, “Con đoán mò. ”
Bát quái không có kết quả, mẹ Thắng Quân trừng mắt nhìn con trai mình một cái, “Không có một câu đúng đắn, ta thấy thanh niên trí thức Ôn kia rất tốt, trắng trẻo còn đọc sách, nghe nói cũng không lớn tuổi lắm, mới mười tám mười chín tuổi, cũng không giống như đã tìm được đối tượng, cùng chú nhỏ của con chính là tương xứng. ”
“Chú nhỏ… Chú nhỏ hai mươi lăm, người ta thanh niên trí thức Ôn mới mười tám tuổi! Tương xứng ở đâu? “Triệu Thắng Quân theo lý thuyết ra sức nói.
Mẹ Thắng Quân đem nắp hộp cơm đậy nắp lại, “Vậy sao, đàn ông lớn một chút thành thục ổn trọng, phụ nữ thích ổn trọng, còn nhìn xem chú nhỏ nhà con hiện tại chính là đội trưởng đội điều tra, nói chuyện làm việc chu toàn, con nhìn lại mình mà xem, mỗi ngày cà lơ phất phơ, chỉ biết làm bậy, đều khiến mẹ lo lắng, lúc trước cho con đi lính con cũng không đi, ở trường học thì đánh nhau với người khác, vừa nói đến con mà mẹ lại đau đầu, chỉ bằng con như vậy, nào có cô gái nào dám gả cho con? Con đó, có thể đem cô gái ngốc ở đầu thôn kia lấy trở về ta đều thắp hương mỗi ngày. ”
Phía đông thôn Dương Thạch Tử có một cô gái ngốc, chỉ số thông minh có chút vấn đề, Triệu Thắng Quân tuyệt đối không nghĩ tới trong lòng mẹ anh lại là một bộ đức hạnh như vậy? Ngay cả một cô gái ngốc anh cũng không xứng đáng?
“Cô gái ngốc?”
“Hừ, cô nàng ngốc người ta cũng muốn tìm một người thành thật, cũng không muốn tìm cái đầu gai như con, con cũng đừng nhớ thương.” Mẹ Thắng Quân hận sắt không thành thép nhìn con trai mình một cái, nói xong liền cầm hộp sủi cảo ra cửa, lưu lại đứa con ngốc nhà mình ở phòng bếp suy nghĩ lại mình.
Mẹ Thắng Quân vén rèm cửa mới nhớ tới đứa con ngốc của mình còn chưa ăn cơm, vì thế quay đầu, “Đúng rồi, bánh bao ở trong lồng, dưa muối ở trong bình, muốn ăn tự mình lấy. ”
Bị mẹ ruột nhà mình nói không ra chỗ nào, Triệu Thắng Quân nhìn hai cái sủi cảo trong hộp cơm, trong lòng một mảnh hốt hoảng, mẹ a, mẹ thật sự là mẹ ruột của con sao? Mẹ không phải nhặt con lên từ đống rác chứ, phải không?
Không tìm được xe, không lấy được sủi cảo, nhưng chú nhỏ nhà mình ngoài cửa đã đi ra ngoài, nhìn mẹ già nhà mình ở cửa đối với chú nhỏ của mình dặn dò sao đối tốt với thanh niên trí thức Ôn, Triệu Thắng Quân nghe được sắp hộc máu.
“Đi thôi, nhanh lên, xe Đại Lực đã ở cửa chờ rồi, chú nhỏ, nhanh lên đi.” Triệu Thắng Quân vội vàng gọi chú nhỏ câu chưa bao giờ nói ra khỏi miệng, lúc này mới sắp xếp người lên xe.
Ôn Hân ở cửa nghe được tiếng xe lừa, vội vàng xách hành lý từ trong phòng đi ra, buổi sáng mấy thanh niên trí thức còn chưa xuống đất, đều đi ra tiễn cô, nhìn Triệu Cẩm Trình từ trên xe lừa đi tới, Lưu Du Du bỗng nhiên nhớ tới lời Ôn Hân nói ngày hôm qua.
“Trên xe này không phải là đối tượng của cậu chứ?”
Tầm mắt Ôn Hân đương nhiên dừng trên người đối tượng nhỏ nhà mình ở trên xe lừa, cười gật gật đầu, “Ừ, đúng vậy. ”
Ôn Hân vừa gật đầu xong, Triệu Cẩm Trình liền xách hộp cơm đi tới, ” thanh niên trí thức Ôn, buổi sáng dậy sớm như vậy còn chưa ăn gì đi, đây là chị dâu tôi làm cho cô, nói để cho cô mang theo trên đường ăn. ”
Ôn Hân buổi sáng ăn đồ ăn sáng của Tiểu Hắc Tử đưa tới, nói một tiếng cảm ơn liền đi ngay, đối tượng nhỏ nhà cô thì không nói một lời tiếp nhận ba lô xanh lục phía sau Ôn Hân, xoay người đi về phía xe lừa.
“Cám ơn anh, đồng chí Triệu.” Ôn Hân cười nói.
Triệu Thắng Quân nghe thấy thanh âm dễ nghe như tiếng kêu của Bách Linh Điểu, trên lưng đều cứng đờ một chút.
Lưu Du Du, Lâm Tĩnh Trương Thanh nhìn cảnh tượng trước mắt liên tục, cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, giống như vừa mới phát hiện ra đại lục mới nào đó.
Mấy người ngồi lên xe, Vương Đại Lực vung roi da, nhìn Triệu Thắng Quân ngồi chậm chạp trên xe, “Anh Thắng Quân, anh về đi, một mình em đưa đi là được rồi, em biết đường mà. ”
Triệu Thắng Quân vốn tức giận không thông, quay đầu trừng mắt nhìn Vương Đại Lực một cái, Vương Đại Lực dưới ánh mắt anh Thắng Quân của mình không dám nói chuyện, xe lừa lúc này mới chậm rãi khởi hành.