“Chị, đây là gì?” Nước miếng của Đại Oa sắp chảy ra, cậu bé vội vàng nuốt một ngụm.
“Ngốc, các em quên rồi sao, đây là kẹo, có vị ngọt là kẹo.
“Tống Hòa nhét vào miệng mình hai cái.
“Kẹo? Ngọt?”Mễ Bảo lập tức leo đến bên cạnh Tống Hòa, trong miệng còn ngậm kẹo, nói chuyện có chút không rõ ràng.
“Đúng vậy, đây chính là vị ngọt, vị ngọt ăn thật ngon.
“Đối với mấy đứa trẻ bốn tuổi này, Tống Hòa không phòng bị quá nhiều, cô qua loa bịa một cái lý do: “Còn nhớ ngày đó chị và bà nội đi chợ trên trấn không, cái này là chị và bà nội mua ở chợ, sau khi về nhà chị giấu trong mấy bộ quần áo, sau đó quên mất.
“Cô vừa nói vừa nhìn Đại Oa: “Đại Oa, chắc em còn nhớ, kẹo ngọt này, em liếm một cái rồi không nỡ ăn, còn bỏ vào trong túi, kết quả qua một đêm kẹo chảy lộn xộn ra.
Chắc Tiểu Muội biết, chị còn len lén chia nửa miếng cho em mà.
“Vẻ mặt của Đại Oa và Tiểu Muội có chút ngẩn ngơ, có… Chuyện này sao?Nhìn vẻ mặt khẳng định của chị cả, hai đứa bé do dự gật đầu một cái, suy nghĩ một lát, càng gật mạnh đầu hơn.
Hình như là có.
Tống Hòa thấy vậy mỉm cười, mấy đứa bé này, rất dễ lừa.
Thật ra thì có cái lông á.
Sau khi đứa cháu Đại Oa này được sinh ra, bà nội của nguyên chủ có chút trọng nam khinh nữ, trong ngày thường đều sẽ dẫn Hà Hoa đi chợ, nhưng nếu mua kẹo, vậy tuyệt đối là để cho cháu trai Đại Oa ăn.
Thỉnh thoảng Hà Hoa lấy được một ít từ trong tay bà nội keo kiệt, còn phải cắn nát cho Tiểu Muội một nửa, hoàn toàn không ăn được bao nhiêu.
Kẹo que mứt lê này là đầu bếp Lý tự tay làm ra, lại dùng bao bì gói kỹ từng cái, trong ngày thường làm phần thưởng nhỏ cho các bạn nhỏ trong nhà trẻ.
Lại nói, tuy nhìn thì đen thùi lùi, nhưng cũng rất giống với kẹo bà nội nguyên chủ mua.
Trong đầu đứa trẻ ba bốn tuổi thì nhớ được cái gì? Đói lâu như vậy, cũng sắp quên hết vị ngọt rồi, hơn nữa Tống Hòa còn dùng “Cảnh tượng” ám chỉ, ba đứa bé hết sức tin tưởng kẹo này là của bà nội.
Ba đứa bé bị chinh phục bởi vị ngọt, vào lúc này đang nhắm mắt lại, vùi vào trong chăn trên xe ba gác, anh dựa vào em, em dựa vào anh ngủ say.
Cuộc sống chạy nạn khổ sở, hình như vào tối ngày hôm nay có chút màu sắc xinh đẹp.
Trăng sáng lộ ra từ trong đám mây, ánh trăng sáng ngời, cây to đung đưa dưới bóng trăng, lá cây phát ra tiếng rì rào nhỏ nhẹ trong gió, cũng làm cho ánh trăng đung đưa trái phải theo, bên trong sự lạnh lẽo có một loại yên tĩnh vào ban đêm.
Vất vả cả ngày, rất nhiều người đều chìm vào giấc ngủ.
Tối nay lần đầu tiên Tống Hòa không ngủ, thật vất vả chờ đến lúc phần lớn người đã đi ngủ, cô trốn bên trong chăn, thân hình chợt lóe, tiến vào bên trong không gian của bàn tay vàng.
Cái không gian này chính là phòng bếp trong nhà trẻ.
Phòng bếp của nhà trẻ không tính là lớn, cho nên không gian cũng không lớn lắm, chỉ có nơi nấu ăn ngày thường của đầu bếp Lý, cùng với phòng để đồ nhỏ nhỏ.
Phòng bếp rất yên tĩnh, Tống Hòa đứng bên trong đó, có thể nghe được tiếng hít thở của mình.
Cô sờ bếp lò, lại thử đẩy cửa của phòng bếp một chút, quả nhiên, cửa này giống như bị hạn chế, hoàn toàn không ra được.
Cửa sổ cũng như vậy, chỉ có cửa phòng để đồ là có thể thoải mái mở ra.
Tống Hòa đã sớm đoán được, từ một giây phát hiện không gian này, cô cảm thấy mình rất khó để trở về nữa.
Tất nhiên cô có cảm thấy đau lòng, nhưng sau khi trải qua chuyện sắp chết đói của mấy ngày gần đây, trong lòng cũng có chút biết đủ! Dù thế nào đi nữa cô cũng có một cái không gian, có thể sống được.
Tống Hòa cố gắng loại bỏ những suy nghĩ tiêu cực trong đầu đi, cầm quyển sổ treo trên vách tường phòng bếp, bắt đầu kiểm kê đồ vật.
Đầu tiên là thử đến lò bếp một chút, không thể bật lửa lên được, nói cách khác sau này không thể bật lửa nấu cơm.
.