Thập Niên 60 Nuôi Con Ở Đại Viện

Chương 15-2



Dọn dẹp trong nhà, lại tưới nước ngoài vườn rau, đến gần 2 giờ chiều cô liền chuẩn bị bắt đầu làm đồ ăn.

Hôm nay đến nhà Dư Hồng Anh ăn cơm cũng không thể tay không đi qua, trong vườn ngoài hành thì mấy loại cây khác vẫn chưa lớn, Liễu Tố Tố nghĩ nghĩ, hái ít hành, lấy bột mì định làm bánh hạch đào hương hành.

Bánh hạch đào không khó làm, tuy nhiên hiện tại không có lò nướng nên dùng nồi chưng, cần chú ý độ lửa cùng hơi nước cẩn thận, chờ vất vả làm xong, cô thử một miếng, bánh hạch đào mới ra lò mùi vị tương đối nhạt, nhưng bẻ ra một nửa, cắn một miếng là có thể phát hiện vừa mềm vừa xốp, còn kèm theo mùi hành đặc trưng.

“Nương, nương làm gì món gì ngon vậy ạ.” Hàn Trình vốn đang bên ngoài chơi, muốn vào nhà uống miếng nước liền ngửi thấy mùi thơm nức, lập tức chạy vào, vẻ mặt chờ mong nhìn chằm chằm trong nồi.

Liễu Tố Tố đút một miếng bánh hạch đào cho nhóc∶ “Thế nào?”

“Ngon ngon! Nương, đây là bánh quy ngon nhất mà con từng ăn đó~!” Hàn Trình mồm ngậm bánh lúng búng nói.

“Cái này là bánh hạch đào, coi như là bánh quy bánh quy cao cấp đi.” Liễu Tố Tố cười cười, bưng hai chén đi ra ngoài: “Bạn nhỏ Hàn Trình, giúp nương mang cái này đến nhà Đại Cường và Ngưu Đản nhé.”

“Vâng ạ!” Hàn Trình lập tức nhận lấy, mới chạy hai bước đã quay về, cười hì hì∶ “Nương, con thế này có phải là làm việc không, có được ngôi sao hay không ạ?”

Liễu Tố Tố không nghĩ tới thằng nhóc này ngày thường thoạt nhìn ngây ngô, phương diện ăn uống lại cơ trí như thế.

Chỉ là ngại quá, nương con còn cơ trí hơn.

“Vẫn tính là làm việc nhưng không có ngôi sao đâu.”

“Vì sao vậy ạ?”

“Bởi vì con vừa mới ăn đồ nương cho đó.”

Hàn Trình đôi mắt trừng lên như chuông đồng, cảm thấy thật đau khổ!

Sớm biết vậy nó đã không trộm chạy vào ăn rồi, chờ nương làm xong nó cũng có thể ăn, còn không cần tốn mất một ngôi sao!

Tiểu tham ăn chỉ có thể ủ rũ cụp đuôi đi đưa đồ, Liễu Tố Tố nhìn mà buồn cười không thôi, cô đang dùng bếp đất nhưng nồi không lớn, nhiều nhất chỉ có thể chưng mười mấy cái, tất cả một nồi vừa rồi đều cho Hàn Trình đưa đi hết, Liễu Tố Tố định làm thêm hai nồi nữa, một nồi mang tặng Dư Hồng Anh, còn lại để ở nhà ăn.

Trong nhà nhiều con, không chuẩn bị ít đồ ăn thì không được, hơn nữa Hàn Liệt ngày thường huấn luyện cũng dễ dàng đói bụng, dùng giấy dầu gói lại mấy miếng bánh hạch đào mang theo cũng vừa lúc.

Chỉ là như vậy thì bột mì trong nhà cũng hết mất. Xem ra ngày mai cần đến Cung Tiêu Xã một chuyến rồi đi làm.

Lúc cô đang nhào bột, Hàn Trình đã chạy về tới nhà, không chỉ có mang theo hai cái chén, còn có một ít kẹo trái cây cùng mấy cái quả quýt.

Liễu Tố Tố vừa nhìn là biết Trần Nam và Lữ Linh Chi cho, dù sao chỉ cần mang đồ vật qua đó liền không có chuyện không tay trở về.

“Nương, Đại Cường nói cái này quả quýt chua chua, nhưng mà nướng ăn ngon lắm ó.”

Quân khu không trồng quýt, chỗ quả này hẳn là hái trên núi từ năm trước, vỏ ngoài đều đã khô quắt. Trẻ con ngày thường không có việc gì hay chạy nhảy khắp nơi, trên núi có quả dại gì chúng cũng hái được.

“Vậy để ở góc tường đi, ngày mai nhóm lửa nấu cơm nương nướng cho con.”

Hàn Trình đem quả quýt để xuống, lại nói∶ “Nương, Ngưu Đản mua một đôi giày nhựa, đi đẹp lắm!”

“Giày nhựa hả?”

Thời buổi này không có giày thể thao, người lớn trẻ con trên cơ bản đều là đi giày vải, giày nhựa xem như là giày tốt, người bình thường cũng tiếc mua.

“Vâng, Ngưu Đản nói sinh nhật nó sắp tới rồi, nương nó mới mua cho nó một đôi, nương… con cũng thích lắm, chờ đến sinh nhật con, nương cũng mua cho con nha~?”

“Ừ.” Liễu Tố Tố gật đầu, ban đầu cô không đem lời Hàn Trình nói để trong lòng, giày nhựa dù có đắt nhưng trẻ con một năm sinh nhật một lần, cô vẫn mua nổi, nhưng đột nhiên trong đầu lại nổi lên một ý tưởng.

Cô nhanh chóng dừng động tác, chạy đến nhà chính, mở ngăn tủ ở gần cửa ra.

Sau khi Hàn Liệt tìm bên hậu cần làm gia cụ, có mấy cái tủ cũ không dùng được nữa bị bổ ra làm củi, cái tủ trước mắt vẫn dùng được nên cô đặt ở cửa để đựng giày dép.

Lúc ấy Trần Nam còn nói với cô hiện tại mọi người cứ tùy tiện để giày ngoài cửa thôi, không ai lấy tủ gỗ ra đựng giày đâu.

Giày trong nhà không nhiều lắm, thời tiết ôn hoà, cô và mấy đứa nhóc đều đi giày vải do Liễu Thục Vinh làm, nhẹ nhàng lại thoải mái, chỉ có Hàn Liệt cần huấn luyện nên đi giày do bộ đội phát.

Hàn Trình nói giày nhựa đã nhắc nhở cô, nhà bọn họ tuy rằng không có giày nhựa nhưng có giày giải phóng mà, hơn nữa hai loại này không khác biệt lắm, đều là phía trước mũi chân có dán miếng keo dính, phần mu bàn chân là vải dệt, lại dùng dây giày buộc lại là có thể đi.

Thứ Liễu Tố Tố muốn nhìn chính là miếng keo dính ở phần mũi chân kia.

Bởi vì cô đột nhiên nghĩ đến, ống tưới nước chỉ cần rắn chắc vừa phải, chi phí tương đối rẻ là được. Tuy không plastic, không cao su nhưng loại keo trên giày này, nói không chừng sẽ có tác dụng!

Liễu Tố Tố kéo kéo giày Hàn Liệt, phát hiện quả nhiên là được, nhẹ cân, độ cứng vừa phải, chỉ cần tìm được xưởng sản xuất hàng loạt, ống nước khiến bọn họ đau đầu nhất có thể giải quyết rồi!

Liễu Tố Tố kích động không thôi, hận không thể ngay lập tức đi tìm đoàn trưởng Trương nói chuyện, lại nhớ ra hôm nay là ngày nghỉ, đoàn trưởng Trương không đi làm, ngay sau đó cô ngửi thấy một mùi hương kì quái, Liễu Tố Tố hít hít, sắc mặt đại biến:

“Bánh hạch đào của mình!”

Nhờ phát hiện kịp thời, hơn nữa lửa cũng không quá lớn nên bánh hạch đào vẫn có thể cứu chữa.

Dùng giấy dầu gói xong đống bánh, từ trong tủ quần áo, Liễu Tố Tố lấy mấy bộ ‘quân trang’ mà cô làm mất mấy ngày ra∶ “Đến đây thay quần áo nào.”

“Là quân trang kìa! Nương, hôm nay bọn con mặc quân trang ra ngoài ạ!” Hàn Trình hưng phấn vô cùng, không chỉ nó, ngay cả trong mắt Hàn Cẩm cũng lập loè ánh sáng, nóng lòng muốn thử.

Quân nhân ở niên đại này chính là chức nghiệp thần thánh, có thể mặc quân trang đại biểu cho vinh dự, dù là trẻ con cũng không cưỡng lại được dụ hoặc này.

Liễu Tố Tố cười∶ “Đúng vậy, hôm nay chúng ta mặc cái này.”

Hôm nay là ngày cô chính thức đưa theo mấy đứa nhỏ ra cửa, nên để bên ngoài nhìn thấy họ đang sống tốt bao nhiêu!

Mấy hài tử trong nhà lớn lên vốn dĩ đã ưa nhìn, thời gian này được Liễu Tố Tố tỉ mỉ chăm sóc, trên mặt càng có thịt, càng đẹp mắt hơn, giờ mặc quân trang mới, tinh thần nâng cao vùn vụt.

Liễu Tố Tố đang buộc nút thắt cho Hàn Trình, thằng nhóc đột nhiên hô lên∶ “Chị ơi, chị thật là đẹp~!”

Tiếng lớn làm Hàn Tú Tú hoảng sợ, nhưng trừ dì ra, Hàn Trình là người đầu tiên khen cô bé xinh đẹp, tiểu cô nương tuy thẹn thùng nhưng cũng cười toét miệng lộ ra má lúm đồng tiền∶ “Em trai cũng đẹp lắm.”

Hàn Trình cười ha ha không ngừng, nhóc thích nhất là được người khác khen đẹp, chờ nương buộc nút xong, lại chạy đến trước mặt Hàn Tiền∶ “Anh của em ơi, anh thật là đẹp trai!”

Lưng Hàn Tiền hơi còng, giờ mặc quân trang không khỏi dựng thẳng sống lưng, nhóc da dẻ trắng trẻo, bộ dáng lịch sự văn nhã không khác gì tiểu quan văn chức quân đội.

“Em nói rất đúng, anh cũng cảm thấy anh đẹp trai.” Nói xong, liền xoay người sang chỗ khác đùa nghịch quần áo của mình.

Hàn Trình choáng váng∶ “.… Anh…anh cũng phải khen em đẹp chứ.” Anh chẳng giống chị Tú Tú gì cả!

Hàn Tiền gật gật, em trai ngốc quá đi∶ “Ừ ừ, em cũng đẹp trai.”

Hàn Trình thỏa mãn, lại chạy đến Hàn Cẩm, lớn tiếng nói∶ “Anh cả, anh đẹp trai ghê á~.”

Hàn Cẩm biết nó muốn nghe cái gì, trực tiếp nói luôn∶ “Em đẹp trai.”

“Ha ha ha.” Hàn Trình quả thực vui đến nở hoa.

Liễu Tố Tố nhìn cũng không nhìn, túm nó lại∶ “Được rồi, các con đều đẹp, đều là bảo bối nhỏ của nương.”

Trong lúc nói chuyện, Hàn Liệt cũng đã trở lại, nhìn nhóm ‘tiểu quân nhân’ trong phòng, mắt không khỏi sáng lên∶ “Trông rất có tinh thần!”

Khó trách lúc trước Liễu Tố Tố muốn dùng vải màu xanh lục quân làm quần áo cho bọn nhỏ, nếu không phải mấy đứa còn đang ở trong nhà, ở ngoài chắc anh cũng không dám nhận.

Cũng là lúc này Hàn Liệt mới hiểu được, từ khi Liễu Tố Tố tới đây, hai đứa nhỏ nhà mình đến tột cùng thay đổi bao nhiêu.

Hàn Trình lập tức sửa lời∶ “Chú Hàn, không phải có tinh thần, là đẹp trai mới đúng!”

Hàn Liệt dở khóc dở cười∶ “Đúng, đẹp, rất đẹp.”

Liễu Tố Tố gọi anh vào trong phòng, từ trong ngăn tủ cũng cầm ra một bộ quần áo, Hàn Liệt ban đầu còn không biết là cho ai, giũ ra phát hiện là cho mình, ngây ngẩn cả người∶ “Tôi… cũng có?”

“Đương nhiên, phải cùng nhau mặc quần áo mới chứ.” – Liễu Tố Tố cười nói.

Chỉ là bởi vì không có vải xanh lục quân, Hàn Liệt là quân nhân chân chính cũng không cần phỏng chế quân trang nên cô dùng vải lỗi đã mua ở huyện thành lúc trước may cho anh một cái áo sơ mi.

Vải lỗi là vải trong lúc nhuộm màu bị lẫn một ít màu sắc khác, vải cô mua có dính chút màu đen, chỗ khác vẫn hoàn hảo, sợ khó coi nên cô cũng đã cắt bỏ chỗ màu đen đó đi rồi.

“Anh mau mặc thử xem.”

Hàn Liệt không nghĩ tới Liễu Tố Tố sẽ may quần áo cho mình, có chút không thể tin được.

Từ khi nương anh qua đời, cha nhanh chóng cưới vợ mới, mẹ kế tất nhiên sẽ không đối xử tốt bao nhiêu với đứa con trai vợ trước là anh, ban đầu cha anh nguyện ý che chở, anh còn có thể ăn được miếng cơm nóng, nhưng có mẹ kế sẽ có cha kế, mẹ kế mang thai, cuộc sống của Hàn Liệt bất ngờ chuyển biến, nếu không phải dì hai đưa anh đi, không biết anh có thể thuận lợi sống đến tuổi tòng quân hay không.

Nhưng Hàn Liệt hiểu rõ, dì hai cũng có con của mình, bà có thể đối tốt với anh nhưng anh cũng không thể cả đời yên tâm thoải mái hưởng thụ, cho nên tuổi vừa đến, anh lập tức tham quân, mấy năm nay ở quân đội mặc kệ là bị thương hay đi làm nhiệm vụ, anh trước nay đều không nói với bà nửa lời, ngoại trừ mỗi tháng đúng hạn gửi tiền cho dì hai, có thể nói Hàn Liệt không còn bất cứ vướng bận gì trên đời.

Đi làm nhiệm vụ cửu tử nhất sinh, các chiến hữu đều viết di thư, chỉ có Hàn Liệt cầm giấy bút không biết nên đặt bút như thế nào, bởi vì di nguyện của anh chỉ có một câu∶ đem tiền an ủi đều để lại hết cho dì hai.

Cho nên Liễu Tố Tố mới có thể ở trong tủ tìm được mấy bộ quần áo anh vá, quân nhân không phải cái gì cũng biết, chỉ là Hàn Liệt không có ai để dựa vào nên cái gì cũng phải tự mình làm.

Sau nữa, cơ duyên xảo hợp anh đột nhiên nhận nuôi hai đứa nhỏ, lại bởi vì này hai đứa nhỏ mà quen biết Liễu Tố Tố, còn cưới cô, cùng cô và bốn đứa bé xây dựng một gia đình hoàn toàn mới…

Nhìn quần áo mới tinh trên người, Hàn Liệt cảm thấy cổ họng có chút nghèn nghẹn, Liễu Tố Tố không phát hiện anh có gì khác thường, nhón chân chỉnh lại cổ áo giúp anh∶ “Nhìn không tồi, anh thích không?”

Hàn Liệt nhìn cô, gật đầu∶ “Thích.” Nói xong vội vàng bổ sung∶ “Làm rất đẹp.”

“Tất nhiên, cũng không xem tôi học với ai, tay nghề chị Lữ giỏi lắm đấy.” Liễu Tố Tố cười cười, “Đúng lúc trong nhà còn không ít vải dệt, chờ tôi rảnh lại làm cho anh vài bộ nữa.”

Sắp sang hè, Hàn Liệt cả ngày huấn luyện, quần áo hết khô lại ướt, tuy anh đã quen nhưng mặc ở trên người chắc chắn không thoải mái, có thể thay ra sẽ không khó chịu nữa.

Nhìn cô cười tủm tỉm, Hàn Liệt không tự chủ được cong cong khóe miệng∶

“Ừm.”

Đổi quần áo xong liền ra cửa, giờ vẫn còn sớm, chưa tới giờ cơm chiều nên ven đường có không ít người, mấy đứa nhóc tụ tập lại chơi chung một chỗ, nhóm người lớn bên cạnh vừa nói chuyện vừa đóng đế giày.

Đột nhiên, có đứa bé kéo tay nương nó, “Nương, con cũng muốn quân trang! Con cũng muốn mặc quân trang như Hàn Trình!”

Động tác đóng đế giày của người phụ nữ cứng lại, có chút không kiên nhẫn nói∶ “Quân trang cái gì, Hàn Trình không phải là trẻ con sao, trẻ con lấy đâu ra quân…”

Lời còn chưa dứt, vừa nhấc mắt liền ngây dại nhìn đám người Hàn Trình đi đến trước mặt.

Hay thật, đúng là ‘quân trang’ thật kìa!

Mọi người đều nhìn ra được đây quần áo tự may chứ không phải quân trang chân chính, nhưng vẫn cảm thấy có chút khiếp sợ, không chỉ kinh ngạc vì Liễu Tố Tố may cho bọn nhỏ bộ quân trang thuần một sắc, còn vì họ đang không tin vào mắt mình.

Đây… đây vẫn hai đứa bé như bị câm nhà Hàn Liệt đấy hả? Như thay đổi thành người khác vậy.

“Đó là Chiêu Đệ sao? Sao trông xinh xắn thế, trước kia không phải con bé tóc vàng, nhìn y như mèo hoang sao!”

“Con bé đổi tên rồi, tên là Hàn Tú Tú đó.”

“Đổi tên rồi? Tôi thấy không giống đổi tên đâu, đổi người luôn thì có!”

Mặc kệ là Hàn Cẩm hay là Hàn Tú Tú, trước kia ở quân khu có tiếng là đứa nhỏ số khổ, không chỉ không thích nói chuyện, còn gầy nhom ốm yếu, bốn năm tuổi mà nhìn còn không bằng mấy đứa bé hai tuổi được chăm bẵm kĩ lưỡng, ai nhìn đến cũng nói một câu tạo nghiệt.

Ban đầu mọi người còn tưởng Hàn Liệt đối xử với bọn nó không tốt, nhưng sau đó mới biết là hai đứa nhỏ không thích Hàn Liệt, đừng nói gọi anh là “cha”, tới lâu như vậy một câu cũng chưa nói.

Sau lại nghe nói Hàn Liệt chuẩn bị tìm cho bọn nó mẹ kế, mọi người càng thêm thương hai đứa bé này, rốt cuộc dù là con ruột có khi vẫn không được đối xử tốt, hai đứa Hàn Cẩm là con nuôi có thể có ngày lành sao?

Đặc biệt là lúc Liễu Tố Tố mới đến quân khu, mọi người càng cảm thấy hai anh em Hàn Cẩm về sau sẽ phải nuốt trái đắng rồi. Nguyên nhân rất đơn giản, Liễu Tố Tố lớn lên xinh đẹp, còn mang theo hai đứa con riêng, vậy không phải cô sẽ dụ dỗ Hàn Liệt để anh chỉ đối tốt với con mình hay sao?

Còn chuyện đổi tên họ cũng chẳng để trong lòng, cảm thấy Liễu Tố Tố chính là đang giả vờ, muốn tạo mối quan hệ với Hàn Cẩm cùng Hàn Tú Tú trước, mục đích chính là đem tiền an ủi lừa vào tay, dù sao thì họ không tin cô thật tình đối đãi tốt với bọn nhỏ. Thậm chí còn có mấy người rỗi hơi ở sau lưng cá cược hai anh em Hàn Cẩm đến khi nào thì chịu không nổi ngược đãi nữa.

Hôm nay họ thấy một màn này, gòi xong, còn cá cược cái gì nữa!

Đối với con cái có tốt không căn bản không cần hỏi, vừa nhìn là có thể biết, hiện tại Hàn Cẩm cùng Hàn Tú Tú không hề khô gầy lại nhát gan như lúc trước, ngược lại trên mặt đã có da có thịt, toàn thân trên dưới vệ sinh sạch sẽ, được mặc quần áo mới, nhìn qua so với trẻ con trong thành còn ‘tây’ hơn, như vầy còn ai dám nói Liễu Tố Tố đối đối xử với bọn nó không tốt.

Xem ra Hàn Liệt đúng là không cưới sai người rồi!

Mọi người tâm tư khác nhau, nhóm trẻ con hâm mộ không thôi, tất cả đều khóc lóc ầm ĩ nói mình cũng muốn mặc quân trang.

Mấy đứa nhóc nhà Liễu Tố Tố trong lòng đắc ý cực kỳ, đặc biệt là Hàn Trình, ưỡn ngực nhỏ, bộ dáng hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang y như con gà chọi. Hàn Cẩm vốn dĩ không cảm thấy có gì nhưng nhìn thấy em trai biểu hiện như vậy cũng không tự chủ được ngẩng cao đầu, có chút vui vẻ đi về phía trước.

Liễu Tố Tố hài lòng đi đằng sau.

Lúc đến nhà Dư Hồng Anh, đương nhiên lại là một trận khen ngợi, nói bà chưa từng thấy con nhà ai đẹp thế này, còn không ngừng nhét kẹo vào lòng bọn nhỏ. Hàn Tiền hơi ngượng ngùng, chỉ có Hàn Trình như cá gặp nước, cứ kêu bà Dư bà Dư ngọt xớt, dỗ Dư Hồng Anh cười đến mức thấy răng không thấy mắt.

Chung sư trưởng ngồi ở một bên vui tươi hớn hở∶ “Đứa bé này nhà cậu không tồi, rất có tinh thần, là một mầm non tốt.”

Liễu Tố Tố đi giúp đỡ Dư Hồng Anh, ở nhà chính chỉ có Hàn Liệt, anh cười cười∶ “Đều là do nương nó dạy dỗ tốt.”

Chung sư trưởng nghe được lời này cảm thấy ngoài ý muốn∶ “Xem ra cậu thật sự rất vừa lòng với đồng chí Liễu nhỉ.” Ông trước nay chưa từng nghe Hàn Liệt khen ai như vậy đâu.

Hàn Liệt cười, nhìn các con đang chơi cùng con trai Chung sư trưởng, không trả lời mà hỏi∶ “Sư trưởng, vậy khi nào tôi có thể gửi báo cáo kết hôn?”

Vừa nghe anh hỏi, Chung sư trưởng lập tức nghẹn lời, ông cũng muốn nhanh chóng giao kết quả cho Hàn Liệt lắm chứ, nhưng đợi mãi mà bên kia không phản hồi lại, mà việc này lại không thể trực tiếp nói cho Hàn Liệt, chỉ có thể vắt óc lấy cớ.

Ông vừa nghĩ vừa mắng Triệu chính ủy, cái lão già Triệu này, dặn ông lừa gạt nhưng gạt thế nào thì lại không nói rõ!

Trong lúc đang không biết trả lời ra sao, đột nhiên con trai ông nói∶ “Cha, có người tìm cha.”

Chung sư trưởng thở phào một hơi: “Tôi ra xem là ai đã.”

Đoàn trưởng Trương đang ở bên ngoài chờ ông, thấy trên mặt ông mang theo ý cười, không khỏi hỏi ∶ “Có tin gì tốt hả?”

“Không có không có.” Chung sư trưởng lôi kéo đoàn trưởng Trương, “Ông tìm tôi có việc gì?”

Nghĩ thầm, hôm nay dù không có việc gì ông cũng phải nhiều lời cho tôi, tốt nhất là chống được đến lúc ăn cơm, miễn cho thằng nhóc Hàn Liệt lại tới thúc giục.

Đoàn trưởng Trương gật đầu∶ “Đúng là có việc thật.”

“Ông nói đi.” Chỉ cần không để ông trở về đối mặt với Hàn Liệt, chuyện gì cũng được.

“Bên văn phòng tôi muốn thêm một người, hơn nữa việc này hơi gấp, đến lúc đó ông nhớ giục bên thẩm tra chính trị nhanh một chút.” Bộ quân vụ nhận người cần được sư trưởng đồng ý, hơn nữa còn phải thẩm tra chính trị, chỉ có thông qua mới có thể gia nhập vào làm.

Chung sư trưởng nghe được hai chữ “thẩm tra chính trị” liền thấy đau đầu, nhưng cũng gật đầu đồng ý, rốt cuộc trừ Liễu Tố Tố ra, những người khác thẩm tra chính trị cũng không khó.

“Ông nói xem là ai.”

Rất nhanh Chung sư trưởng liền nhận ra mình gật đầu quá sớm. Bởi vì ngay sau đó đoàn trưởng Trương nói: “Vợ đồng chí Hàn Liệt – đồng chí Liễu Tố Tố.”

“Liễu Tố Tố?” Chung sư trưởng hoảng sợ, không khỏi cất cao giọng.

Giây tiếp theo, từ sau lưng truyền đến âm thanh thanh thúy ∶ “Sư trưởng tìm tôi ạ?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.