Thẩm Gia Dương nhìn vào mắt vợ của mình.
Hai người họ đến từ cùng một ngôi làng và họ lớn lên cùng nhau như những người bạn thời thơ ấu.
Cho nên cho dù Thẩm Uyển không nói thêm, Thẩm Gia Dương cũng có thể hiểu được ý đồ và sự cố chấp của cô.
Anh hầu như không do dự, gật đầu đồng ý với Thẩm Uyển: “Được rồi, đó cũng là dự định ban đầu của anh, vì anh cũng thích đứa trẻ này, chúng ta sẽ nhận nuôi nó, giờ anh sẽ ra ngoài nói với gia đình, đừng lo lắng, nó không phải là vấn đề lớn.”
Thẩm Uyển nghe được lời này rất yên tâm, trên mặt chậm rãi nở nụ cười: ” Được! “
“Cái gì? Hai người định nhận nuôi đứa trẻ đó hả?” Chị dâu lớn bất giác lên tiếng sau khi nghe đề nghị của vợ chồng lão tam, giọng điệu đầy kinh ngạc.
Thanh âm của cô cao vút, vốn dĩ ánh mắt mọi người chỉ đang dừng trên vợ chồng Thẩm Gia Dương, liền quay đầu nhìn cô, tuy rằng cả nhà biết hai người đưa ra yêu cầu này cũng rất ngạc nhiên, nhưng không có ai có phản ứng khoa trương như chị dâu cả.
Bị mọi người nhìn chằm chằm vào, con dâu cả nhà họ Thẩm có hơi ngượng ngùng, khụ một tiếng, vội vàng quay lại đề tài khi nãy một lần nưa: “Không phải, ý là không phải như vậy, đứa nhỏ này nhà ai, tình huống như thế nào, vợ chồng lão tam vì cái gì mà muốn nhận nuôi con bé?”
Lần này cô đã nói một cách bình tĩnh hơn, và hầu hết các câu hỏi của cô đều xoay quanh những điểm mấu chốt.
Trong lúc đó, đôi mắt của bà cụ hơi nhắm lại, nhưng nếu nhìn kỹ, có thể thấy vẻ mặt của bà bình tĩnh hơn nhiều so với con trai và con dâu, rõ ràng vẻ mặt còn mang theo mong đợi.
Bà lại nhanh chóng giương mắt lên, ánh mắt cũng rơi vào trên người con trai thứ ba: “Những điều chị dâu con hỏi cũng là điều mẹ muốn biết, con không đầu không đuôi nói muốn nhận nuôi đứa nhỏ kia, đây là tình huống gì. Hãy nói cho chúng ta nghe thử xem”
Vẻ mặt của Thẩm Gia Dương rõ ràng là thoải mái hơn nhiều khi nghe những lời đó, không trực tiếp từ chối có nghĩa là có cơ hội.
Trên thực tế, trước khi nói anh cũng có hơi băn khoăn không biết mẹ mình có chấp nhận hay không, bởi vì một lí do nào đó, anh và Tiểu Uyển đã kết hôn một năm và không có con, chỉ có cha mẹ và vợ chồng họ biết về lý do này.
Cũng chính vì lý do này, mẹ anh không những không chán ghét bọn họ kết hôn một năm không có con, ngược lại còn cảm thấy có chút áy náy, thế nên càng ngày càng phải cưng chiều vợ chồng họ hơn.
Thẩm Gia Dương rút lại suy nghĩ của mình và nói với gia đình về tình hình của đứa trẻ mà anh đã nói với vợ trước đó.
Chỉ biết rằng đứa trẻ này bị bỏ rơi, còn lại anh một mực không biết gì.
Bà lão nghe xong không khỏi vội vàng trợn mắt nhìn con trai: “Con nói những điều này có chỗ không hợp lí cho lắm thì phải?”
Cho dù ghét thì cũng có ghét, nhưng sau khi bình tĩnh lại, bà bắt đầu suy nghĩ cho con trai của mình: “Có điều con nói cũng đúng. Vì đứa trẻ bị vứt bỏ, nên muốn nhặt nó về nuôi hay không thì đây cũng là chuyện của con. Trước tiên chúng ta cứ tạm nuôi dưỡng nó cũng được. Trong thôn chỉ có vài người sinh con trong khoảng thời gian này. Khi nào có thời gian mẹ sẽ tìm hiểu, xem thử đứa trẻ này là con ai, mọi chuyện nên giải quyết như thế nào cho tốt, để tránh những rắc rối sau này! “
Đây rõ ràng là chấp nhận sự thật rằng đứa trẻ sẽ được nhận làm con nuôi.
Sau khi Thẩm Gia Dương nghe xong, bước về phía trước, giúp mẹ anh xoa bóp bả vai, rất là chân chó nịnh hót: “Không hổ danh là phu nhân của đại đội trưởng nha, không chỉ hiền từ mà còn có lòng thương người, cảm ơn mẹ, chuyện quan trọng này con giao cả cho mẹ đấy!”
Nói là nói như vậy, nhưng trên mặt bà rõ ràng còn mang theo ý cười.
Thẩm Uyển thấy chuyện này xem như đã xong xuôi, đứa nhỏ cũng có thể được nhận nuôi, trên mặt không khỏi nhẹ nhàng mỉm cười.
Những gì họ nói ở đây là việc nên làm, việc nhận nuôi một đứa trẻ xem ra cũng không có gì to tát, mọi việc đã được giải quyết trong nháy mắt, nhưng trong lòng con dâu cả lại lo lắng.
Thấy chồng và lão nhị đều không có ý kiến cự tuyệt hay phát biểu gì, cô không nhịn được, căng da đầu đứng ra hỏi: “Không phải, mẹ, nhà chúng ta thật sự sẽ nhận nuôi đứa nhỏ kia sao?”