Thập Niên 60: Mang Theo Siêu Thị Để Làm Giàu

Chương 44



Nạn đói kém còn kèm theo hạn hán, năm ngoái thu hoạch trên đồng gần như giảm đi một nửa so với trước đói kém, sau khi giao thuế, lương thực được chia cho từng gia đình trong làng ít đến đáng thương.

Sức lao động nhà bọn họ thì không thiếu nhưng thu hoạch đồng áng lại rất có hạn.

Hiện tại, may mắn trong thôn vẫn không có người chết đói. Người có công lớn nhất là anh, trước khi nạn đói bắt đầu, cha anh đã nhạy bén nhận ra một ít manh mối, sau đó liền kêu người trong thôn nhanh chóng tích trữ lương thực một cách mạnh mẽ.

Bởi vì cha anh là đội trưởng, là người rất có uy tín trong thôn, cho nên mặc dù có người không hiểu vì sao cần tiết kiệm đồ ăn, nhưng rất ít người không làm theo lời cha anh nói.

Ý nghĩ của mọi người cũng rất đơn giản, không cần biết vì lý do gì, tiết kiệm lương thực luôn là điều tốt, đội trưởng không nói thì hầu hết mọi người đều làm. Lương thực là huyết mạch của người dân nông thôn, và tiết kiệm lương thực gần như một hành vi bản năng!

Sau khi nạn đói bắt đầu, dân làng nhận ra rằng người đội trưởng của họ có tầm nhìn xa, họ không biết họ đã biết ơn ông ấy đến mức nào, sau sự việc này, uy tín của đội trưởng lại tăng lên một tầm cao mới.

Được sự nhắc nhở của đội trưởng nên gia đình nào trong đội cũng vượt qua được năm đói kém, hoàn cảnh gia đình nào khó khăn có thể đi vay mượn từ người quen, dù rất vất vả nhưng tốt xấu gì thì cũng sống sót được là tốt rồi.

Đến nỗi mỗi khi nghe tin có người chết đói, những người trong đội lại càng biết ơn đội trưởng nhiều hơn.

Nhưng năm nay đã là năm thứ hai của nạn đói, thu hoạch mùa vụ trên toàn quốc cũng còn rất hạn chế!

Kể cả khi những người trong thôn của họ ngay lúc đầu tiết kiệm được một ít lương thực, thì số lương thực mà họ tiết kiệm được đã bị tiêu thụ gần hết trong hai năm qua, nhưng không ai biết những ngày này sẽ kéo dài bao lâu.

Sự tra tấn và căng thẳng gấp đôi, cả về thể xác và tinh thần mới là điều không thể chịu đựng nổi nhất của người dân ngay lúc này.

Mà hai ngày gần đây trời mưa to, cũng coi như ông trời phát lòng từ bi cho những người nông dân đang trông chờ vào vụ thu hoạch trên đồng ruộng để tồn tại, khiến cho kỳ vọng của họ về vụ thu hoạch mùa thu năm nay càng cao hơn.

Thẩm Gia Dương thu hồi suy nghĩ, tầm mắt nhìn hai túi lương thực một hồi lâu, sau đó lại nhìn lên người Thẩm Tiểu Vũ, rất lâu sau lại chậm rãi thở dài, cuối cùng cũng hạ quyết tâm nói: “Cái này mang cho người trong nhà ăn đi!”

Trong lòng Thẩm Uyển kỳ thật cũng đại khái đoán được kết quả này, dù sao gạo cao lương hay bột ngô đều là thứ bé cưng chưa thể ăn được, nếu có điều kiện cho phép, đem ra đưa cho người trong nhà ăn cũng không phải là khó hiểu.

“Nhưng mấy thứ này phải nói lấy từ đâu ra?” Thẩm Uyển có hơi lo lắng sốt ruột nói: “Lúc cha mẹ hỏi tới, thì chúng ta phải giải thích với họ như thế nào?”

Cô tạm dừng một chút, sau đó thái độ kiên quyết: “Không thể đem tình huống của Tiểu Vũ nói ra, như vậy quá nguy hiểm, con bé còn nhỏ như vậy, chúng ta phải bảo vệ tốt cho con bé!”

Ngay cả mẹ ruột của Tiểu Vũ còn không biết đến tình huống này của con bé, thì làm sao để người nhà chồng biết được chứ. Nhìn cô có hơi đơn thuần nhưng trong lòng cũng đã có dự tính.

Chuyện này không phải là vấn đề tin tưởng hay không tin tưởng, mà là cần phải giữ bí mật.

Cho dù cô có thể tin tưởng bố mẹ chồng, nhưng bố chồng và mẹ chồng không phải chỉ có người đàn ông của cô là con trai, họ còn có những đứa con khác và rất nhiều cháu, nếu họ biết rằng Tiểu Vũ có thể mang lại những lợi ích như vậy vì một số lý do không xác định, không lẽ họ sẽ không nghĩ về con cái và cháu khác trong nhà sao?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.