Nguyễn Dao quả quyết gật đầu: “Nếu như đồng chí Tần là một người hiếu thảo, tôi đây cũng không vòng vo, cha mẹ nuôi anh em chúng tôi cũng không dễ dàng gì. Bây giờ họ đã già, nên sau khi kết hôn, tôi sẽ chu cấp cha mẹ mười nhân dân tệ chi phí sinh hoạt, sản phẩm dinh dưỡng như trứng chim và yến mạch cũng không thể thiếu.”
Đàm Đại Quân lập tức nhíu mày: “Gả con gái ra ngoài cũng giống như bát nước đổ đi, cô gả cho Đàm gia nhà chúng tôi, thì chính là người của Đàm gia, sao cô có thể lấy đồ này kia để trợ cấp cho nhà mẹ đẻ?”
Vẻ mặt Nguyễn Dao kinh ngạc: “Không phải vừa rồi anh nói những người không hiếu thuận đều là súc sinh sao? Là phụ nữ thì không cần hiếu thuận? Hay nói cách khác, anh muốn kết hôn với loại súc sinh sao?”
Đàm Đại Quân: “…”
Nguyễn Dao coi thường khuôn mặt đen như đáy nồi của hắn: “Còn nữa, tôi là con gái lớn trong nhà, tôi cũng phải chăm sóc các em của mình, cho nên tôi đã nhường công việc của tôi cho em gái rồi. Sau này, tiền học phí của em trai tôi sẽ trả. Còn có tiền cưới vợ sau này cũng do tôi đảm đương, người có trách nhiệm như đồng chí Tần đây sẽ không phản đối chứ?”
Sắc mặt Đàm Đại Quân lập tức xanh mét, âm thanh càng trở nên gay gắt hơn: “Cô nhường công việc cho em gái sao?”
Nguyễn Dao như bị hoảng sợ, yếu ớt nói: “Mẹ tôi bảo tôi làm thế. Mẹ tôi nói, chỉ khi nhà mẹ đẻ tốt thì nhà chồng mới để mắt tới tôi, nên sau này dù có gả cho Tần gia thì trong lòng tôi, nhà mẹ đẻ vẫn đứng nhất.”
“…”
Đàm Đại Quân cau mày bế tắc nhìn Nguyễn Dao, cảm thấy người phụ nữ như này không hề xứng với mình, nhưng đối diện với cô, hắn lại có chút luyến tiếc.
Ai ngờ ngay sau đó lại thấy Nguyễn Dao kịch liệt ho khan, ho giống như muốn ho hết lòi hết cả phổi ra, sau đó cô lấy trong túi áo một chiếc khăn che miệng lại, tay run lên, khăn rơi xuống đất.
Cô như bị dọa sợ, nhanh tay nhặt khăn lên, giống như có tật giật mình vội vã nhét khăn vào trong túi áo.
“Cô ho ra máu?!!!!!!!”
Vẻ mặt Đàm Đại Quân khiếp sợ chỉ vào cô, cả người còn ngửa ra phía sau: “Cô đừng nói không có, vừa rồi tôi thấy hết rồi, trên khăn có vết máu, đừng nói cô mắc bệnh lao đấy nhé?”
Hàng mi Nguyễn Dao khẽ run, có chút chột dạ lắc đầu: “Tôi không mắc bệnh lao, chỉ là sức khỏe có chút không tốt, nhưng mà anh cũng đừng lo lắng, mẹ tôi nói, nếu như trong tương lai tôi không thể có con, vậy thì để em trai tôi sinh thêm mấy đứa. Sau đó chúng ta nhận nuôi một đứa. “
“…”
Sắc mặt Đàm Đại Quân lại đen đi, đen rồi lại xanh, giống hệt tắc kè hoa.
Người phụ nữ này muốn chu cấp cho nhà mẹ đẻ thì thôi đi, đã vậy sức khỏe lại còn không tốt, đáng giận nhất là, lại còn muốn Đàm gia bọn họ nuôi đứa nhỏ của Nguyễn gia.
Thật sự là một kế hoạch quá tốt mà!
Vẻ mặt Đàm Đại Quân tối sầm, hắn đứng lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đồng chí Nguyễn, tôi nghĩ chúng ta không thích hợp làm đồng chí cách mạng, tạm biệt!”
Nguyễn Dao đưa tay theo kiểu Nhĩ Khang: “Đồng chí Tần anh đừng đi mà, nếu anh cảm thấy nuôi con của em trai tôi không ổn, vậy thì anh có thể nuôi con của em gái tôi mà.”
*Đưa tay kiểu Nhĩ Khang:
Nghe cô nói như vậy, bước chân lao ra ngoài của Đàm Đại Quân lập tức nhanh hơn, thoáng cái đã biến mất thấy không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Mãi cho đến khi bên ngoài không có âm thanh, lúc này Nguyễn Dao từ từ rót cho mình một tách trà khác.
Người đàn ông tầm thường nhưng tự tin kia không chịu được trêu chọc rồi.
Đương nhiên màu đỏ trên khăn không phải là máu, mà là thuốc nhuộm cô đổ lên lúc ở công xưởng.
Cùng lúc đó, ở gian phòng thứ nhất.
Tần Lãng rót cho mỗi người một tách trà: “Đồng chí Nguyễn, chắc là cô biết tôi mới trở về từ đâu chứ?”
Nguyễn Thanh Thanh hận không thể dính ở trên mặt anh, léo nhéo nói: “Người ta biết đồng chí Tần đây mới trở về từ Ô Lặc Mã Y, nghe nói điều kiện của Ô Lặc Mã Y thực sự rất khốc liệt, cũng may mà đồng chí Tần bị gọi về đây, sau này cũng không phải vất vả như vậy nữa.”
Tần Lãng ngón tay vuốt ve vành tách trà, ngón tay trắng nõn mảnh mai tạo nên vẻ tương phản với tách trà thô ráp: “Tôi không có ưu điểm gì, nhưng có một điều là tôi thích chịu khổ.”
“…”
Biểu cảm trên mặt Nguyễn Thanh Thanh cứng đờ lại, trên đời có thể có người thích chịu khổ à?