Sau một cuộc hành trình dài sáu ngày năm đêm, xe lửa cuối cùng đã đến ga xe lửa Tháp Lạp Đồ vào trưa hôm sau.
Sau chuyến đi dài như thế, mọi người đều trông rất mệt mỏi, giống như quả cà tím phơi sương(1) vậy.
(1)Cà tím phơi sương: là một ẩn dụ của sự thiếu năng lượng và bơ phờ.
Nguyễn Dao cũng nhịn không được mà thầm thở dài. Dù bọn họ mua vé giường nằm, nhưng giường nằm quá cứng và nhỏ, xoay người một cái là có thể rơi xuống giường.
Huống chi ngày nào cũng không nằm thì ngồi, tay chân của của cô sắp phế luôn rồi.
Taratu là chiến trường chính của trận chiến dầu khí Thái Lợi, nó nhỏ ngoài sức tưởng tượng của Nguyễn Dao.
Cái gọi là nhà ga xe lửa, là một ngôi nhà nhỏ có mái nhọn làm bằng thiếc kiểu Nga.
Không thể so sánh được với các nhà ga xe lửa đời sau và nhà ga xe lửa ở thủ đô.
Tuy nhiên, khung cảnh hoang vắng thì hoang vắng, bên ngoài thì lại rất náo nhiệt. Từ cửa sổ nhìn ra ngoài, có thể thấy người đến người đi, khắp nơi đều bừng bừng sức sống, đốt lên hy vọng và ý chí chiến đấu của mọi người.
“Xe lửa đã đến điểm dừng cuối cùng – Taratu, xin mọi người lấy hành lý của mình và nhanh chóng xuống xe.”
Nguyễn Dao có rất nhiều đồ đạc, có thể nói là nhiều nhất trong đoàn.
Thẩm Văn Thiến nhờ đến một nam thanh niên tri thức giúp cô ta vận chuyển hành lý, khi đi qua bên cạnh Nguyễn Dao, vẻ mặt đắc ý nói: “Nhiều đồ như thế khó chuyển xuống lắm ha, đáng tiếc cô không có nhân duyên tốt như tôi, không có ai giúp cô vận chuyển cả.”
“Nhưng nếu cô cầu xin tôi, tôi có thể nhờ thanh niên tri thức Chu giúp cô chuyển đồ.”
Vừa dứt lời thì thấy mấy người đàn ông cao lớn đi về phía họ.
“Đồng chí Nguyễn, chúng tôi đến giúp cô chuyển đồ.”
Thẩm Văn Thiến: “…”
Bị vả mặt quá nhanh, giống như gió lốc vậy.
Nguyễn Dao cười nói: “Vậy cảm ơn mọi người nhiều, tôi đang lo lắng không biết nên vận chuyển đồ đạc như thế nào.”
Dẫn đầu là thợ đốt lò cười nói: “Đồng chí Nguyễn không cần khách sáo, đâu là đồ của cô?”
Nguyễn Dao vội vàng chỉ đồ đạc của mình cho bọn họ xem: “Đồ rất nặng, làm phiền mọi người quá.”
Thợ đốt lò đi đầu cười lộ ra hàm răng trắng: “Việc này so với việc thêm than thì không là gì đâu.”
Công việc thường ngày của thợ đốt lò là công việc chân tay, hàng ngày đều từng xẻng từng xẻng xúc than thêm vào nồi hơi. Nhất là chuyến đi dài, một công việc là mười ngày, nếu không có sức lực thì đúng là không thể làm công việc như vậy.
Nói xong, mấy người đàn ông khiêng đồ lên vai, tay trái tay phải lại xách theo vài túi quà, dễ dàng xuống xe.
Nguyễn Dao vội vàng xách túi hành lý đuổi theo.
Thẩm Văn Thiến ghen tị đến đỏ mắt, nắm lấy Nguyễn Dao nói: “Cô quen biết những người này từ lúc nào?”
Nguyễn Dao nhướng mày: “Cô muốn nói cái gì? Cô tốt nhất nên suy nghĩ kỹ trước khi nói ra. Nếu cô dám phỉ báng tôi, tôi sẽ đến cục công an tố cáo cô ngay sau khi xuống xe lửa!”
Thẩm Văn Thiến: “…”
Cô ta định nói Nguyễn Dao sống thác loạn, lúc này nghe cô nói như vậy, lời ra đến miệng đành phải nuốt về.
Khỏi phải nói cô ta bực bội đến mức nào.
“Nguyễn Dao, cô bảo những nam đồng chí kia đợi lát nữa lại đây giúp tôi chuyển đồ.”
Muốn nhờ giúp đỡ nhưng giọng điệu không khách sáo chút nào.
Nguyễn Dao cười: “Cả thế giới đều là mẹ cô, phải đến dỗ dành cô hả?”
Nói xong cũng không để ý tới cô ta nữa, xoay người rời đi.
“…”
Thẩm Văn Thiến tức giận đến mức suýt chút nữa ngã ngửa.
Đồ đạc của cô ta cũng rất nhiều, mặc dù cô ta dụ được một nam thanh niên tri thức giúp cô ta vận chuyển đồ đạc, nhưng nam thanh niên tri thức kia phải vận chuyển đồ của mình rồi mới có thể giúp cô chuyển đồ được.
Quan trọng hơn, dáng vẻ nam thanh niên tri thức kia như con gà yếu ớt, còn không biết có đủ sức để vận chuyển nhiều thứ như vậy không.
Nguyễn Dao xách túi hành lý xuống xe lửa, các thợ đốt lò đã đặt đồ đạc của cô gọn gàng bên ngoài nhà ga.
“Cảm ơn mọi người rất nhiều.”
Thợ đốt lò dẫn đầu xua tay: “Đồng chí Nguyễn không cần khách khí, nói ra thì chúng tôi phải cảm ơn đồng chí mới đúng.”
Nếu không phải Nguyễn Dao phát hiện và bắt được gián điệp, một khi tin tức được gián điệp truyền ra ngoài, sau này truy cứu, bọn họ khó mà thoát khỏi trách nhiệm, hơn nữa quốc gia cũng sẽ vì thế mà chịu tổn thất.
Vì vậy, nhân viên xe lửa đều rất biết ơn Nguyễn Dao.
Tần Lãng đặt đồ xuống đất, ngẩng đầu nhìn Thấy Nguyễn Dao đứng dưới ánh mặt trời, cười còn rực rỡ hơn cả ánh mặt trời.
Lâu Tuấn Lỗi mệt đến mức suýt nữa thì không đứng thẳng lưng nổi: “Tôi nói này Tần Lãng, anh bảo thợ đốt lò đi giúp đồng chí Nguyễn chuyển đồ đạc, sao anh không bảo bọn họ giúp chúng ta?”
Đôi mắt cách đào của Tần Lãng khẽ giật: “Cậu không có tay không có chân sao?”
Lâu Tuấn Lỗi: “…”