Trời vào thu buổi sáng mát mẻ, trời cao trong xanh, ánh nắng e ấp chiếu xuống thành phố H.
“Minh Hiểu Khê… Em lại lấy dao cạo râu của anh đi đâu rồi hả?”
Tiếng Minh Hiểu Đông ở trong nhà vệ sinh hét vọng ra. Minh Hiểu Khê đang ăn sáng, phồng má phản bác.
“Hứ! Em không lấy nhé…”
Bà Huyền bưng tô phở cuối cùng đặt lên bàn, nhìn con gái khẽ lắc đầu, mỉm cười. Sáng nào cũng vậy bà đã quá quen rồi.
Ông Nhân từ trong phòng đi ra, trên tay cầm chiếc dao cạo râu đưa vào trong nhà vệ sinh cho con trai.
“Đây, dao cạo của con đây. Lúc nãy bố mượn đấy. Không phải em gái con lấy đâu.”
“Lè! Chưa gì đã vội đổ cho người ta rồi, con dao cạo đểu, ai mà thèm chứ.”
Minh Hiểu Khê không khách khí mà lên mặt với anh trai.
“Bốp!”
“Á! Sao anh lại đánh em!”
“Anh thích…”
“Mẹ ơi! Mẹ xem anh ý kìa!”
Bà Huyền liếc mắt nhìn con trai.
“Con bé còn chưa đủ ngốc hay sao mà con còn đánh vào đầu nó. Đánh nó ngốc hẳn thì con nuôi được cả đời sao?”
“Mẹ!…”
Minh Hiểu Khê tức đến ná thở, phụng phịu gọi mẹ. Minh Hiểu Đông xoa xoa đầu em gái mấy cái, mỉm cười gật đầu.
“Vâng con biết rồi mẹ, về sau con không đánh vào đầu con bé nữa. Trực tiếp đánh cho mông nở hoa cũng ổn.”
“Anh! Hừ hừ!”
Minh Hiểu Khê thở phì phò tức giận. Cô trút giận bằng cách trừng mắt nhìn anh trai một cái, sau đó một hơi uống cạn bát nước phở rồi khoác cặp đi ra ngoài.
“Con đi học đây.”
“Ừ! Đi đường cẩn thận nhé.”
Minh Hiểu Khê là con gái của một gia đình hết sức bình thường, gia đình cô khá cơ bản, có bốn người, bố, mẹ, anh trai và cô.
Bố là bác sĩ, mẹ là giáo viên dạy văn cấp 2. Anh trai đang học đại học năm tư.
Nhờ phúc của bố mình, khi ông cứu sống một đại tài phiệt mà năm nay Minh Hiểu Khê được chuyển tới trường học Quốc Tế top đầu trong nước để học. Ngày hôm nay là ngày nhập học đầu tiên của cô.
Minh Hiểu Khê đứng trước cổng trường hai mắt mở lớn, nhìn ngôi trường trước mặt.
“Oa! Thật là đẹp!”
Trường Quốc Tế Sky.
Ngôi trường có khuôn viên rộng đến 20000m2 đồ sộ nguy nga như một toà cung điện, toạ lạc giữa thủ đô xa hoa tráng lệ.
Trước khi nhập học Minh Hiểu Khê đã tự mình tìm hiểu qua một chút, theo hiểu biết của cô đọc được ở trên mạng, thì nhà trường thiết kế các khu vực riêng biệt gồm có phòng học, nhà ăn, sân chơi bóng rổ, bóng đá, khu bán trú hoặc nội trú… Ngoài ra học sinh còn được học tập tại các phòng chức năng như thư viện, thí nghiệm, STEM, piano, múa, mỹ thuật… trong không gian thoáng mát, đầy đủ ánh sáng. Thật đúng như người ta nói, mọi thứ đều tràn ngập mùi đô la.
Nghe người ta nói, đọc ở trên mạng là một chuyện, nhưng khi được tận mắt chứng kiến vẫn làm cho cô kinh ngạc đến ngây ngẩn cả người.
Minh Hiểu Khê hít một hơi thật sâu đi sang đường, trong lòng hồi hộp khi mỗi bước chân là cô đến gần cung điện mơ ước của bao nhiêu người kia hơn.
“Thằng chó này! Bố mày nói mà cái mặt mày cứ trơ trơ ra như thế à?”
“Mày câm à? Không nghe thấy đại ca nhà tao đang hỏi mày hả?”
Tiếng ồn ào chửi bới truyền tới thu hút sự chú ý của Minh Hiểu Khê, cô dừng bước chân nhìn sang bên này.
Một đám thanh niên có bốn người ăn mặc bụi bặm, tóc tai xanh đỏ, có hai tên còn đang phì phèo điếu thuốc, mặt mũi ngông nghênh đang vây quanh, dồn một cậu thanh niên vào góc tường.
Minh Hiểu Khê hơi nheo mắt, nhìn đồng phục mặc trên người cậu bạn kia, nhận ra cậu ta học cùng trường với cô.
Minh Hiểu Khê thở dài.
“Haizzz… Ngày đầu tiên tới lớp đã gặp phải chuyện chướng mắt như thế này rồi!”
Từ nhỏ tính cách của cô vô cùng cương trực mạnh mẽ, thích bênh vực kẻ yếu, thấy chuyện bất bình là muốn giúp đỡ.
Chuyện hôm nay cũng không ngoại lệ, Minh Hiểu Khê dùng dây thun trên cổ tay cột tóc lên, tiến đến bên này, vừa đi lại vừa xắn tay áo lên nữa, trông vô cùng ra dáng chị đại.
Đoàn Trường Sinh bị nhóm côn đồ vây quanh, sắc mặt vô cùng lạnh lùng, hai nắm đấm siết chặt, phía dưới khẽ lắc nhẹ cái cổ chân, âm thầm nghiến răng, vừa hôm trước đi bơi vì cứu một em nhỏ mà anh bị thương ở chân, bác sĩ nói anh trong thời gian này phải nghỉ ngơi, không được hoạt động mạnh, vậy nên lúc này anh không tiện đánh nhau với cái bọn côn đồ đáng băm này.
Nhóm côn đồ thấy người không phản kháng thì đắc ý chắc mẩm trong lòng hôm nay thịt được con dê béo rồi.
Trường này là trường quốc tế, toàn con nhà giàu học ở đây, tên đại ca cầm đầu nhìn Đoàn Trường Sinh cười lên đầy đắc ý.
“Haha! Chúng mày thấy tao nói có đúng hay không, mấy cái đứa con nhà giàu này cũng chỉ được cái mã thôi, chứ chúng nó ngu và nhát chết lắm…”
“Đại ca nói đúng!”
“Đi theo đại ca chắc chắn có thịt ăn!”
Nhóm đàn em sôi nổi phụ hoạ theo khiến tên đại ca càng phổng mũi. Đây là lần đầu tiên hắn mở rộng địa bàn đến đây.
Ở đây toàn con nhà giàu nhưng nhát cáy như thế này, sau này chặn đường trấn cũng ấm no rồi.
Càng nghĩ tên đại ca càng vui vẻ. Hắn vỗ vai Đoàn Trường Sinh nói.
“Thế nào? Mày còn không mau đưa hết tiền đây cho anh mày…”
Một tên đàn em khác trợn mắt nhìn Đoàn Trường Sinh quát.
“Nhanh lên nào thằng em! Mày có muốn đi học hay không đây?”
Đoàn Trường Sinh siết chặt nắm tay, hít vào một hơi, ánh mắt nheo lại như tính toán điều gì đó, thân hình hơi nghiêng một chút chuẩn bị làm ra động tác.
“Này các người đang làm gì thế hả? Mau buông cậu ấy ra…”
Đoàn Trường Sinh đang định ra tay, bất ngờ bị tiếng hét chói tai của Minh Hiểu Khê cắt ngang.
Bốn tên côn đồ cũng bị tiếng hét của cô thu hút sự chú ý. Một tên đàn em cười nham nhở ra vẻ tốt bụng nói.
“Em gái, mau đi học đi kẻo muộn đấy, đừng có lo chuyện bao đồng.”
Minh Hiểu Khê nhìn bọn chúng, lại nhìn cậu bạn bị bắt nạt, máu anh hùng lại càng sôi sục.
“Tôi nói các người thả cậu ấy ra…”
“Haha bọn này cứ không thích thả đấy! Cô em muốn làm gì nào?”
“Bụp bụp…”
Lời khiêu khích tên kia vừa dứt, Minh Hiểu Khê khí thế chị đại ngút trời xông tới, dùng một loạt động tác đẹp mắt trong nháy mắt hạ gục bốn tên côn đồ.
“Á ui!!!”
“Mẹ ơi! Đau quá đi mất!”
Mấy tên côn đồ nằm lăn trên nền đất, đau đến nhe răng trợn mắt mà rên rỉ.
“Từ nay đừng để chị đây nhìn thấy chúng mày bắt nạt người khác nữa, để chị đây bắt được nữa thì coi chừng đó.”
Minh Hiểu Khê hất cằm răn dạy. Mấy tên côn đồ sợ hãi gật đầu lia lịa.
“Vâng vâng…”
“Cút!”
Minh Hiểu Khê phất tay, mấy tên kia dắt díu nhau mà bỏ chạy. Bọn chúng cảm thấy, hôm nay khởi sự không xem ngày nên phạm giờ xấu, mới đen đủi gặp sát tinh đây mà.
Đoàn Trường Sinh thấy mấy tên côn đồ đã đi hết, cũng thu lại ánh mắt, mặt không biểu cảm xoay người rời đi.
Minh Hiểu Khê thấy mình vất vả ra tay trượng nghĩa, giúp người vậy mà ngay cả một câu cảm ơn người này cũng không nói, vậy mà đã phủi mông đi mất rồi.
Cô vội chạy theo, không nhịn được mà trách mắng.
“Này! Nói chứ, tuy rằng là tôi giúp người không mong hồi báo gì gì đó. Nhưng ít nhất cậu cũng phải nói cảm ơn chứ.”
Nhưng mặc kệ cô nói gì, người trước mặt vẫn trưng một biểu cảm không phải chuyện liên quan đến mình.
Điều này thật khiến một cô nàng tốt tính như Minh Hiểu Khê cũng phải tức giận, cô đưa tay kéo áo cậu ta lại.
“Này! Tôi đang nói chuyện với cậu đó.”
Đoàn Trường Sinh bị cô kéo, nhíu chân mày quay người lại nhìn.
Minh Hiểu Khê còn muốn nói thêm mấy câu nữa, nhưng khi nhìn rõ nhan sắc của anh thì lập tức đứng hình mất ba giây.
Nội tâm điên cuồng mà gào thét, nổi sóng. Người trước mặt cô này quá đẹp trai rồi, trời ơi, khuôn mặt đẹp như tạc, không quá góc cạnh vô cùng hài hoà nam tính, sống mũi cao thẳng, mày kiếm sắc nét, mắt đen láy trong suốt lạnh lùng mang theo khí thế của bậc vương giả.
Minh Hiểu Khê bị sắc đẹp mê hoặc, trái tim điên cuồng mà nhảy loạn nhịp.
Đoàn Trường Sinh nhìn cô gái đang ngây ngốc trước mặt, ánh mắt của anh vô cùng lạnh lùng, giống như nước lạnh mùa đông, lạnh tới mức muốn đóng băng người trước mắt.
“Nhiều chuyện.”
Đoàn Trường Sinh ghét bỏ cô xen vào việc người khác, nên nhàn nhạt buông một câu rồi xoay người rời đi.
“Hộc hộc… không sao chứ?”
“Phù phù…Chưa có nát xương à?”
Đoàn Trường Sinh đi được mấy bước thì có hai người chạy tới đón. Anh liếc họ một cái, nhàn nhạt nói.
“Các cậu nghĩ tôi sẽ chịu thiệt?”
Hai người đồng thời lắc đầu, nhưng ánh mắt lại ái ngại nhìn vào cái chân đau của anh. Đoàn Trường Sinh không thèm để ý tới bọn họ, cứ như vậy mà một mạch đi thẳng.
Minh Hiểu Khê nhìn ba người họ, lông mày nhíu chặt.
Khi bọn họ đã đi xa cô mới Khôi phục lại tinh thần, tức giận không thôi, mắng theo sau.
“Mé nó chứ, tưởng đẹp trai thì hay lắm sao, bị bắt nạt thì như thỏ đế không dám phản kháng. Chị đây đã có lòng tốt giúp đỡ rồi, không biết điều cảm ơn đã đành, còn ra vẻ cho ai xem. Hừ… Nói cho cùng cũng chỉ được có cái mã mà thôi!”
“Ế! Lão Sinh, em gái kia đang mắng cậu hả?”
Vũ Duy Mạnh hiếu kỳ vỗ vai hỏi. Đoàn Trường Sinh ném cho cậu ta một ánh mắt sắc lạnh.
Vũ Duy Mạnh cười hì hì khẽ nhún vai nháy nháy mắt với Trần Hải Đăng. Nhưng nhận lại chỉ là một cái liếc mắt lạnh nhạt.
Bên này Minh Hiểu Khê sau khi mắng một hơi dài, cuối cùng cũng xả vơi được một chút cơn tức trong lòng cô xốc lại tinh thần đi vào trong trường.
“Đúng là không thể đánh giá con người qua vẻ bề ngoài được. Nhìn thì rõ đẹp trai, ấy vậy mà…”
Cô tiếc nuối lắc đầu, chép miệng.
“Chẹp chẹp! Ông trời thật không có mắt, sao lại cho những kẻ như vậy vẻ bề ngoài soái ca chứ, thật là quá lãng phí mà!”
(còn tiếp)