Tôi là Trần Kiều Vi năm nay 18 tuổi và đang là một học sinh lớp 12 bình thường.
Mọi người kể cả bạn bè trong lớp đều gọi tôi là ViVi.
Nghe có vẻ hay nhưng nhiều lúc tôi lại thấy giống tên con chó mà Sehun nuôi.
Châm ngôn sống của tôi là “dép không chỉ để mang mà còn để phang những đứa ngang tàn và chảnh chó”.
Bản thân tôi thì không có gì nổi bật. Học lực bình thường, thông minh bình thường, trang điểm bình thường, gia đình cũng bình thường…
Tóm lại “bình thường” là từ ngữ miêu tả chính xác nhất về con người tôi
Trong 2 năm học dưới mái trường THPT tôi có thích thầm một cậu bạn lớp bên cạnh.
Cậu ấy tên gì nhỉ? À, là Vũ Thanh Phong. Cậu bạn này đẹp trai, học giỏi, gia đình cũng khá giả nữa.
Nhưng có điều tôi thấy cậu ấy hơi chảnh tại chưa chịu add friend trên facebook với tôi. Đặc biệt cậu ấy luôn mặc sơmi trắng nên được các bạn cùng khối đặc cho biệt danh “nam thần sơmi trắng”
Vì cậu ấy cái gì cũng giỏi nên được rất nhiều người để ý… nhưng tôi chưa nói chuyện với cậu ấy lần nào mặc dù lớp chúng tôi ở cạnh nhau
Nói về được nhiều người để ý thì tôi mới nhớ đến hắn – cái tên luôn ám tôi suốt 2 năm cứ như oan hồn. Hắn tên là Nam còn họ gì thì tôi không nhớ mặc dù hắn đã nói rất nhiều lần
Đau nhất là tôi với học chung lớp. Hắn thì trái ngược với cậu bạn tên Phong kia. Hắn luôn được học lực khá, mà thậm chí là trung bình nhưng nếu nhìn kĩ thì cũng khá đẹp trai
Tính cách của hắn chẳng khác gì trẻ con nên khiến tôi rất đau đầu. Nguyên nhân hắn như oan hồn luôn ám tôi 2 năm qua có lẽ là do buổi nhập học của năm lớp 10
Hôm ấy là một buổi sáng đẹp trời, khi tôi đang mải đuổi theo nhỏ bạn và vì trượt chân, tôi ngã dập mông. Không hiểu là thế nào mà một chiếc dép của tôi bay vào người hắn rồi rơi xuống đất
Tôi đứng đậy, phủi bụi trên quần áo rồi nhìn hắn, cười trừ rồi nói:
” Bạn gì ơi, cho mình xin lại chiếc dép “
Hắn mỉm cười “thân thiện” nhìn tôi chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống nói:
” Bạn có mắt không vậy? “
Mặc dù hắn cười nhưng tôi chắc hắn đang chửi thầm tôi kiểu như: Con nhỏ điên kia, mày có mắt không?
Từ sau cái vụ đó, khi biết học chung lớp với tôi hắn luôn bám theo tôi đòi bồi thường. Tôi thấy hắn cũng chẳng làm sao ngoài chiếc áo bị dính ít bùn đất và đương nhiên là tôi cũng đã làm hắn bẽ mặt trước đám con gái
Vậy là hắn đòi tôi bồi thường bằng cách chủ nhật mỗi tuần tôi lại làm vệ sĩ kiêm thủ quỹ hộ tống hắn đi ăn kem hoặc uống trà sữa
Nói là tôi trả tiền nhưng lần nào cũng là tôi ăn uống no say và hắn thanh toán
Duy chỉ có một lần đi ăn mà đến giờ tôi vẫn nhớ như in
Vẫn là chủ nhật như mọi khi, chúng tôi vào một quán trà sữa. Hắn gọi tất cả các món tôi thích ăn, cứ tưởng hắn sẽ trả tiền như mọi khi nào ngờ tới lúc thanh toán hắn cười rất tươi và nói với tôi
” Tôi quên không mang theo tiền, cậu trả nhé “
Thế là tôi mất tiền tiêu vặt của cả tháng để trả bữa ăn đó
Tôi dám chắc là hắn chơi tôi nên mới để tiền ở nhà