Bắc Cung của Hoàng Đình Nam Hạ, chính là nơi lạnh lẽo u ám nhất trong hoàng thành phồn hoa của Nam Hạ. Nhiều năm là lãnh cung, giờ khắc này dưới mái hiên đều phủ kín mạng nhện, rủ xuống như tấm màn che nghênh đón tân chủ nhân tới ở.
So với nơi phồn hoa trăm hoa đua nở của Hoàng Đình, Bắc Cung Đình Vân thật sự là quá mức mộc mạc. Ngoại trừ trước sân có hai hàng Thanh Trúc duyên dáng, thậm chí xanh biếc cũng không thấy.
Ở nơi lạnh lẽo hoang vu như thế, phi thường thích hợp với người bị giam lỏng như Bách Lý Dực, không có người quấy rầy thật thích hợp cho nàng tu thân dưỡng tính.
Trong sân lạnh như thế thị nữ đi lại cũng rất ít. Bách Lý Dực bưng một bàn cờ, đặt ở trong đình viện, ngày ngày ở dưới ánh mặt trời, một người hai tay trái phải đánh cờ.
Giống như dáng dấp của Thanh Vũ ngày nào.
Thời gian qua đi nhiều năm, Thương Lạc lần thứ hai nhìn thấy Bách Lý Dực chính là lúc nàng đang ngồi ở dưới bóng cây Thanh Trúc, một tay cầm quân trắng, một tay cầm quân đen đang thong thả đánh cờ.
Thân thể gầy gò cao ngất của nàng, ở dưới bóng cây trúc lại càng lộ vẻ tuấn tú. Cởi bỏ đi dáng vẻ xa hoa ngày xưa của nàng ở Minh Nguyệt lâu, đem vị hoàng tử tuấn tú kia phác họa thành thư sinh mộc mạc.
Thương Lạc đứng ở hành lang uốn khúc, nhìn bóng người xa xa mà quen thuộc kia, trong nháy mắt có chút ngẩn ngơ.
Có lẽ là Bách Lý Dực quá mức chăm chú, Thương Lạc đứng ở dưới mái hiên cong một hồi, nàng vẫn không hề có cảm giác, Thương Lạc vẫn cứ như vậy nhìn nàng hồi lâu, Thương Lạc đi tới, đạp một bước đi tới cạnh nàng.
Thương Lạc đi tới hướng Bách Lý Dực, khôi giáp trên người còn chưa kịp cởi, liền nghe thái tử ca ca của hắn nói qua về tình hình Bách Lý Dực hiện giờ, muốn cho Bách Lý Dực một bất ngờ liền vội vã chạy tới. Giờ khắc này chuyển động, trường kiếm treo ở bên hông khẽ động vào khôi giáp, phát sinh ra tiếng vang lanh lảnh.
Người mặc trên mình khôi giáp đang chậm rãi tiến gần, quấy nhiễu người đang tập trung chơi cờ kia. Thương Lạc cách nàng 5 bước, nàng hình như có cảm giác, nắm giữ quân cờ trong tay, nghiêng đầu nhìn ra, nhìn thấy người đến, vui vẻ kêu một tiếng, “Thương Lạc, ngươi đã về rồi.”
Tóc mai nhỏ dài xẹt qua gò má tuấn tú, khuôn mặt quen thuộc hiện ra trước mặt Thương Lạc. Thương Lạc nhìn ngắm cái người thật như không có gì thay đổi, lại tựa như cũng đã thay đổi, chỉ cảm thấy cổ họng như có gì nghẹn lại, nắm chặt trường kiếm trong tay.
Bách Lý Dực chậm rãi buông xuống quân cờ, thẳng eo lên, cười cười, ngắm nhìn Thương Lạc nói, “Mấy ngày trước ta cũng nghe qua thị nữ nói ngươi khải hoàn trở về, lại không nghĩ rằng nhanh như vậy đã gặp được ngươi, ngươi như là mới trở về?”
Thương Lạc nhìn hắn chăm chú một lúc, thả lòng trường kiếm trong tay, đi tới ghế đá trước mặt hắn, nhìn bàn cờ trước mắt gật đầu, “Là vừa đến, vừa mới tới phục mệnh Hoàng Thượng.”
“Xong đến đây luôn hả?” Bách Lý Dực đặt xuống quân cờ màu đen, lại đưa tay bốc lên một quân cờ màu trắng, cẩn thận suy nghĩ.
“Ừ.” Thương Lạc mím mím môi, trầm mặc.
Bách Lý Dực thu lại nụ cười, thở dài một hơi, đem quân cờ màu trắng thả xuống, đưa tay đẩy hộp cờ tới trước mặt Thương Lạc, nhìn nam nhân trước mặt nàng, thản nhiên nói, “Đã như vậy, trước tiên bồi tiếp ta đánh xong ván cờ này đi.”
“Được.”
Quân trắng đặt xuống cắt đứt đường quân đen, gió thổi hiu hiu trên tán cây trúc, lặng lẽ không hề có một tiếng động.
Sau khi an tĩnh chơi xong ván cờ, Bách Lý Dực vặn vẹo eo, vô cùng thống khoái nói một câu, “Lâu rồi chưa được cùng ngươi đánh cờ, hôm nay đánh ván này vô cùng thoải mái.”
Thương Lạc ngồi đối diện nhìn nàng dương dương tự đắc, khẽ cau mày nói một câu, “Nhị ca…….”
“Hả?” Bách Lý Dực nghiêng đầu, liếc mắt nhìn hắn.
“Ngươi thay đổi.”
Nghe vậy, Bách Lý Dực thấy buồn cười, “Người, luôn không có khả năng nhất thành bất biến. Hơn nữa……” Nàng nhìn chăm chú nam nhân đối diện, nhẹ nhàng thở dài, “Ngươi không phải cũng đã thay đổi hay sao?”
Nam nhân đối diện, không còn là thiếu niên ngây thơ non nớt trước đây nữa, rút cục cũng có dáng vẻ thành thục cẩn trọng. Mày kiếm mắt sao, khuôn mặt anh khí, cằm hắn lúc này cũng có chút màu xanh tua tủa của râu, cũng đã có khí khái của một nam nhân. Một thân nhung trang, mang theo sát khí lạnh lẽo của biên cương, đã sớm không còn là hoàng tử phong lưu xưa kia rồi.
Thương Lạc ngồi thẳng, liếc mắt nhìn người đối diện, thở dài một hơi, “Nhị ca…….”
“Ừ.”
“Ta đã nghe qua Thái tử ca ca nói chuyện của ngươi.”
“Cho nên, ngươi tới đây làm thuyết khách?” Bách Lý Dực khẽ hất lông mày.
Thương Lạc nắm chặt trường kiếm, nói tiếp, “Thất muội, làm thê tử của ngươi cũng không tính là quá chênh lệch. Huống chi, phụ hoàng ta mấy năm qua cũng đối xử với ngươi không tệ, ngươi vẫn là, nên tiếp thu ý chỉ của phụ hoàng ta đi. Không phải vậy ta sợ ngươi……”
“Sợ cái gì? Sợ ta chết sao?” Bách Lý Dực nhìn hắn, nhàn nhạt hỏi ngược lại, “Nếu quả thực chuyện đơn giản như vậy đã tốt.”
Bách Lý Dực nhìn chằm chằm hảo bằng hữu từ thời thiếu niên kia, nhìn một hồi lâu, bốc lên một quân cờ, thản nhiên nói, “Cũng không phải là ta không muốn, mà là ta không có tư cách quyết định. Cưới vợ là cha mẹ chi mệnh, người làm mai nói như vậy. Nếu như Hoàng đình Bắc Hoa ở bên kia không chịu, ta có thể làm gì sao? Nam Hạ có thể làm gì sao?”
“Chuyện này……..”
Thương Lạc nắm chặt nắm đấm, cảm thấy hắn thật giống như thiếu niên hồ đồ năm đó rời Châu Thành đi.
Bách Lý Dực nhìn hắn, khuôn mặt lạnh lùng như thiếu niên năm xưa, nhàn nhạt nói tiếp, “Ta nghĩ, hẳn là ngươi rõ ràng tình cảnh của ta lúc này như thế nào. Nếu ta ở lại đây thành hôn, như vậy trên đường trở về Bắc Hoa, chết là rất có khả năng. Ở bên kia, ta không còn gì cả, huynh đệ của ta cũng không muốn nhìn thấy ta có cường đại đằng sau hậu thuẫn, thần tử của phụ thân ta, cũng không muốn có một nhân vật có số có má tự dưng xuất hiện, cho tới phụ thân của ta………”
Bách Lý Dực ngưng một hồi, suy tư hồi lâu, nhẹ nhàng nở nụ cười, “Ta vừa mới lớn đã đem ta làm con tin giao cho người khác, đương nhiên cũng sẽ không có nhiều kì vọng đối với ta. Dù cho, ta là hoàng tử duy nhất danh chính ngôn thuận ngồi ở vị trí kia.”
“Vì lẽ đó, Thương Lạc ngươi xem, ta vừa bắt đầu, chính là người đã bị vứt bỏ. Không có tư cách tham gia vào vị trí quyền lực kia. Như vậy ta, ngươi nhẫn tâm đẩy Thất công chúa đồng thời theo ta rơi vào hiểm cảnh kia sao?”
Nàng nhìn vị đại tướng quân trẻ tuổi kia, nhẹ nhàng nở nụ cười.
Thương Lạc từ trước tới nay chưa nhìn thấy nàng cười như vậy, trong kí ức, cái người huynh trưởng phong lưu tuấn tú kia đều là cười lạnh lùng, hoặc là đắc ý, hoặc là nhẹ nhàng. Thương Lạc bước chân vào nơi này cũng mang theo tâm lý thấp thỏm, cũng từng nghĩ qua tình cảnh gay go của nàng, nhưng chưa từng nghĩ đến, nàng sẽ nở nụ cười như vậy.
Lạnh lẽo…… Mà lại tuyệt vọng.
Thương Lạc nắm tay, tàn nhẫn đập xuống mặt bàn đá một quyền, khoang ngực chỉ cảm thấy đè ép một đám lửa. Nhấc lên trường kiếm, đứng lên cắn răng nói rằng, “Ta đi tìm Phụ hoàng.”
Nếu như vậy không được, vậy thì thả Nhị ca có được hay không!
Thật khờ.
Bách Lý Dực nghĩ như vậy.
Khóe miệng nở ra một nụ cười, nàng khá là bất đắc dĩ nói, “Ngươi cảm thấy như vậy sẽ hữu dụng sao?”
“Có thể….” Hắn quay đầu, nhìn chằm chằm Bách Lý Dực, ánh mắt phức tạp.
Bách Lý Dực né tránh ánh hắn, nhìn mái nhà cong, nhẹ nhàng nói, “Mấy ngày nữa, Bắc Hoa sẽ phái Sứ giả tới, đến lúc đó nhất định có câu trả lời. Lão Ngũ không cần vì ta mà lo lắng…..”
“Ngươi là người nắm giữ tự do của mình, ta thì không có phúc phận như thế, chớ có vì ta, mà đi chống đối với người kia làm mất đi tự do của mình.”
Giọng nói của nàng nhàn nhạt, trong giọng nói lại lộ ra tịch liêu vô biên, nắm lấy quân cờ trong tay, hít một tiếng, “Biết không? Kỳ thực ta rất hâm mộ ngươi. Nam Nhi chí ở bốn phương, mặc dù không thể như ngươi, mặc trên người khôi giáp thống lĩnh binh sĩ bốn phương tám hướng, chí ít cũng thể chiếm giữ một vị trí trong triều đình. Nhưng ta đời này…….”
Ngẩng đầu, nhìn bầu trời, thăm thẳm nói rằng, “Đều chỉ có thể là cá chậu chim lồng.”
Gió xào xạc thổi qua khóm trúc, Thương Lạc mặc trên mình khôi giáp cứng rắn lạnh lẽo, nắm chặt trường kiếm, cúi đầu, rốt cục thấy rõ ánh mắt Bách Lý Dực, ánh mắt ấy sâu thẳm, cô đơn vô biên.