Thanh Vũ ngồi ở trong thư phòng, nhìn Bách Lý Dực đang đứng trước mắt, sai người từ Bắc Hoa chở tới đây một chiếc Thất Huyền Cầm, mười ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt trên dây đàn. Đàn này là vào sinh nhật năm ngoái của nàng, Bách Lý Dực sai người tìm thấy. Âm sắc so với đệ nhất Quỳnh Đồng Cầm của Châu Thành không thua kém chút nào. Nàng còn nhớ, khi đó Bách Lý Dực híp mắt hỏi nàng, cầm này nên lấy tên là gì? Cái dáng vẻ của Bách Lý Dực lúc đó ôn nhu đến nỗi không có người nào có thể so sánh nổi.
Thế là, nàng nhìn vào đôi mắt đang cười ấy, đề bút, trên tờ giấy trắng viết xuống hai chữ “Cát Sinh”. Lấy từ trong một bài thơ của Đường Phong 《 Kinh Thi 》, tên là 《 Cát Sinh 》.
Sau khi viết xong, nàng theo bản năng ngẩng đầu nhìn phản ứng của thiếu niên ôn hòa kia, chỉ là thấy người kia vẫn đang cười cười nhìn nàng. Cũng không hỏi nàng vì sao lấy tên này, chỉ là vẻ mặt mừng rỡ sai người mang cầm đi khắc lại chữ. Thấy Bách Lý Dực như vậy, làm cho nàng vô cùng thích thú, đồng thời lại cảm thấy không thể giúp đỡ gì được cho Bách Lý Dực.
Quả nhiên, là không biết hàm ý bên trong. Người này chỉ coi nàng là muội muội a, làm sao có khả năng nghĩ tới hàm ý bên trong hai chữ 《 Cát Sinh 》 kia.
Nàng nghĩ tới, nếu một ngày chết đi, có thể cùng Bách Lý Dực chung huyệt thì mọi ưu sầu trên thế gian này đều tiêu biến a.
Nhìn vào đuôi cầm này, đưa tay chạm qua dây đàn, sau đó lại trở về nơi khắc chữ. Nhìn chữ khắc không đồng đều này không thể nói được hết ra tư vị trong lòng. Kiểu chữ của Bách Lý Dực cùng với nàng không giống nhau. Chữ nàng viết chính là nét chữ của người Nam Hạ, giữa những hàng chữ đều là gió êm dịu chảy của người Nam Hạ. Mà nét chữ của Bách Lý Dực là của người Bắc Hoa, chữ của Bách Lý Dực cũng giống như con người nàng, đều lộ ra chút ngông nghênh của hoàng tộc Bắc Hoa. Những người nhìn qua nét chữ của Bách Lý Dực, đều sẽ bị bút pháp nhìn có vẻ nhỏ nhắn nhưng lại vô cùng mạnh mẽ làm cho mê luyến.
Nàng cũng giống vậy, từ nhỏ, nàng đã vô cùng yêu thích nét chữ của Bách Lý Dực. Chỉ là không phải người kia, vì vậy không thể viết giống được.
Nghĩ đến người kia, trong đầu không khỏi lại hiện vẻ mặt trong sáng của người kia. Bất kể là tức giận hoặc là mừng rỡ, người kia mãi mãi sẽ luôn một khuôn mặt nhàn nhạt không biểu lộ bất cứ điều gì, nhưng nàng biết, người kia ở trước mặt nàng vẫn luôn dịu dàng. Sẽ vẫn luôn dịu dàng như năm đó, khi Bách Lý Dực ở trên đường phủ thêm áo khoác cho nàng. Sẽ luôn là người ôn nhu như thế, sẽ luôn là Bách Lý Dực – khuôn mặt không chút biến sắc, nhưng ngày hôm qua Bách Lý Dực ở trước mặt mọi người, lại vì nàng mà vô cùng tức giận.
Vào lúc ấy, nàng chỉ cảm thấy, thật vui mừng…… Nguyên lai, người này thật sự có thể vì nàng mà nổi giận. Cùng với mừng rỡ, lúc này nàng mới buông ra ràng buộc trong lòng mình, và có quyết tâm muốn thử một phen.
Đêm qua, Bách Lý Dực hôn nàng trong làn nước mắt, quả nhiên, mở mắt nhìn thấy chính là khuôn mặt trước giờ không biểu lộ cảm xúc gì vào giây phút này ngây ngốc. Nguyên lai, đúng là sợ rồi sao? Lúc nhận ra được phản ứng của người kia, tâm cứ như vậy nặng nề rủ xuống.
Giống như bị người nào khoét một lỗ hổng vậy, gió lạnh vù vù thổi qua, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lợi hại. Thật giống với năm nàng 6 tuổi, thống khổ cùng hoang mang nắm lấy tay lạnh như băng của mẫu thân nàng, dù nàng có cố gắng lay thế nào mẫu thân nàng cũng không phản ứng lại, vô cùng bất lực.
Người kia giang ra đôi tay ôm nàng vào lòng, sau đó hôn lên môi nàng….Rất cẩn thận, nụ hôn rất nhẹ, nhưng đủ để cứu vớt một sinh mệnh.
Nhưng là…… Sau đó liền ôm nhau ngủ, cũng không nói một câu nào.
Nghĩ đến cái hôn kia, trên khuôn mặt nàng tức tốc ửng đỏ. Nhưng là nghĩ đến sáng sớm ngày hôm nay, biết được trời vừa sáng Bách Lý Dực đã lâm triều, không khỏi có chút thất vọng. Tối hôm qua, Bách Lý Dực đã thổ lộ tâm ý của mình, nàng cũng coi như là nhận lời rồi, nhưng là….Vẫn thấp thỏm bất an a.
Vuốt ve dây đàn, ngẩn ngơ suy nghĩ, cũng không bị tiếng sấm tháng 5 làm rối loạn tâm tư, sau đó tiếng mưa tầm tã rơi xuống. Ngẩng đầu phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ, mưa xối xả chút xuống đá cuội trong vườn, thời điểm va chạm với cục đá bắn tung trên mặt đất. Bên tai ngoại trừ tiếng mưa rơi ào ào không thể nghe được bất cứ âm thanh gì khác. Theo bản năng, Thanh Vũ co rúm lại thân thể, đột nhiên cảm thấy có chút chán nản.
Nàng nhớ tới, thời điểm tháng 5 năm ngoái, cũng là một trận mưa rào to như vậy, sấm chớp vang lên như muốn xé toang bầu trời. Lúc tiếng sấm vang lên, người kia ở trong thư phòng ôm nàng vào trong lòng, trầm ấm động viên. Nhưng hôm nay……
Chờ mưa tạnh liền muốn trở về phòng. Nàng không có tâm tư ngồi nơi đây, trở về phòng có mùi đàn hương kia cũng còn tốt hơn. Dù sao, đó cũng là mùi hương gắn bó với nàng nhiều năm a.
Mưa tạnh được một chút, Thanh Vũ liền nhanh chóng trở về phòng. Nhưng chưa từng nghĩ, Bách Lý Dực đã trờ về…..
Thời điểm được Bách Lý Dực ôm vào trong lòng, Thanh Vũ nghĩ, đại khái so với cái ôm trước kia càng thêm ấm áp hơn rồi.
Thanh Vũ vùi ở trong lồng ngực Bách Lý Dực, níu chặt vạt áo của nàng. Ôm chặt lấy người kia, là Nhị hoàng tử của hoàng đình Bắc Hoa, của cải, quyền thế, chỉ cần Bách Lý Dực muốn, không có gì là không thể a. Bên người Bách Lý Dực còn có nhiều người như vậy, dung mạo so với mình còn mỹ miều hơn, các nàng so với mình thành thục hơn rất nhiều, có người còn có dung mạo khuynh quốc khuynh thành đứng đầu một phương. Giọng nói của các nàng còn nhỏ nhẹ hơn so với mình, cũng đều yêu thích Bách Lý Dực. Mà nàng………
Nàng chỉ là một người không quyền không thế, lại không thể nói được. Nhưng là, coi như là như vậy, coi như là như vậy…… Cũng không thể ngăn cấm nàng yêu thích Bách Lý Dực a….Từ khi còn nhỏ, chính là muốn trở thành nữ nhân của Bách Lý Dực, một mực nỗ lực, vì lẽ đó, không cần phải sợ cái gì……
Dực, chờ ta lớn lên……
Chờ ta…… Lớn lên……
Nàng trở tay, chăm chú ôm Bách Lý Dực, ở trong lồng ngực ấm áp ấy chôn sâu. Ôm ấp như vậy, ấm áp như vậy, cả đời cũng không thể buông ra……
Tiếng sấm vang lên, Bách Lý Dực ôm Thanh Vũ, bên môi đều là nụ cười ấm áp. Người trong lòng vô cùng nhỏ nhắn, nhưng lại vừa vặn nằm trong lồng ngực Bách Lý Dực. Ôm đứa bé trong lồng ngực, ngày hôm đó nôn nóng nhớ nhung, rốt cục lấy được bình tĩnh. Đến cuối cùng, Bách Lý Dực vẫn như Thương Lạc cùng những người khác nói, thành giai thoại thứ hai phong lưu như Hạ Hoàn Đế, lại còn yêu trẻ nhỏ.
Có điều, coi như là bị thế nhân lên án thì đã làm sao, nếu như Thanh Vũ là Lương Quân quận chúa, cho dù có bị người đời dè bỉu, Bách Lý Dực vẫn muốn làm Hạ Hoàn Đế.
Chẳng biết từ lúc nào. Thanh Vũ, khoảnh khắc ôm ngươi, ta thật sự không muốn buông tay.
Bởi vì, trên thế gian rộng lớn này, thứ thuộc về ta đã ít lại càng ít. Mẫu thân từng nói, đời mỗi người phải có ít nhất một cái gì hoặc một người nào đó mãi mãi thuộc về mình. Mà ta, chỉ có ngươi………
Đem cằm đặt trên tóc mềm mại của nàng, đáy lòng Bách Lý Dực an yên lạ thường. Ôm ấp một hồi lâu, Bách Lý Dực mới nhớ ra còn có Thương Lạc cùng trở về, lúc này mới buông lỏng Thanh Vũ ra.
Bách Lý Dực lui lại một bước, tay trái nắm bả vai Thanh Vũ, tay phải vuốt ve hai gò má của nàng, cúi đầu nhẹ giọng nói rằng, “Tần Vương cũng đã tới, mưa gió to như vậy, ta muốn lưu hắn lại dùng cơm trưa. Chúng ta cùng đi ra ngoài, trước tiên chiêu đãi hắn, được không?” Bách Lý Dực cười cợt, đưa tay bóp bóp chóp mũi của nàng, ôn hòa tuấn lãng.
Thanh Vũ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Bách Lý Dực nghiêng đầu nhìn nàng một hồi, sau đó sửa sang lại y phục nàng một chút, lúc này mới nắm tay nàng đi ra ngoài.
Tiếng mưa rơi dần nhỏ lại, thời điểm mở cửa phòng đi ra, Bách Lý Dực lại treo trên mặt mình khuôn mặt lạnh như băng. Mặt Bách Lý Dực không cảm xúc gì nhìn lướt qua đám thị nữ canh giữ ngoài cửa, nắm tay Thanh Vũ sải bước về phía chính đường.
Thị nữ phía sau, sau khi nghe thấy tiếng bước chân của Bách Lý Dực càng ngày càng xa mới chậm rãi ngẩng đầu lên, trao đổi ánh mắt với nhau, nhầm hiểu ý cười cợt. Thanh Vũ công tử đi vào lâu như vậy, lúc đi ra hai gò má còn mang theo đỏ tầng ửng hồng. Này rõ ràng là ABC XYZ…Đại Vương, ngài thật sự là……..
ABC XYZ là cái gì? Thị nữ trên dưới trong phú phủ Thụy Vương đều biết, đó chính là phong lưu đa tình…….
Thời điểm Bách Lý Dực nắm tay Thanh Vũ đi tới chính đường, Thương Lạc đã thay đổi y phục xong từ lâu rồi. Giờ khắc này đang ngồi trên ghế, đang nhìn bình Thanh Hoa đánh giá một hồi. Nghe được giọng nói của thị nữ đang thỉnh an, liền vội vàng ngẩng đầu, vừa nhìn thấy Bách Lý Dực không nhịn được ai oán nói, “Nhị ca ngươi thiệt là, thay y phục cũng lâu như vậy. Được rồi! Hiện tại trời cũng đã tạnh mưa, mau mau đi đến Chiết Chi Lâu, bọn Đường Lục phỏng chừng đang đợi cuống cả lên.” Đang nói liền liếc mắt nhìn sang bên cạnh Bách Lý Dực, mới phát hiện ra Thanh Vũ, kinh ngạc hỏi thăm Thanh Vũ một chút, “Ồ, tiểu Thanh Vũ?”
Thanh Vũ hướng hắn hơi khom người, xem như là hành lễ. Bách Lý Dực nắm Thanh Vũ, đi tới vị trí cao cao bên trên ngồi xuống, “Hôm nay ở phủ ra dùng cơm trưa đi, ta sai người đến Chiết Chi Lâu báo cho bọn họ một tiếng. Trong phủ mấy ngày trước mới đưa tới một đàn tỳ bà, vừa đúng lúc cho ngươi thưởng thức.”
“Được!” Thương Lạc vừa nghe lời này, con mắt sáng lên ba phần. Về phần những hảo huynh đệ kia đang bị cho leo cây ở Chiết Chi Lầu, giờ khắc nghe Bách Lý Dực dụ dỗ liền bị ném ra sau đầu.
Đi hỏi tất cả các công tử trong Châu Thành, vị hoàng tử Thương Lạc được Hoàng đế cùng Thái tử thương yêu nhất, lúc rảnh rỗi yêu thích nhất là cái gì, đó chính là Thanh Hoa, rượu ngon, cùng đàn tỳ bà.
Trận mưa gió này qua đi, Bách Lý Dực vui vẻ, Thương Lạc cũng vui vẻ.
Nghe một khúc đàn tỳ bà, mười năm mộng thật đã quên ưu.
Thương Lạc năm 17 tuổi, vào lúc mưa gió tháng 5 qua đi, xuyên thấu qua mùi rượu Thanh Mai, cả cuộc đời này của hắn, đều không thể quên được một nữ nhân……