Phố chợ Hàng Châu đêm đông vẫn đông người qua lại. Một nam nhân mặc y phục màu bạch kim bước ra từ cổng hậu của Hắc Viện. Phía trước trường học cổng chính đã bị niêm phong bằng hai miếng giấy vàng dán chéo nhau, và như vậy dường như còn chưa đủ để cảnh báo những kẻ không liên quan nên tránh xa thư viện, thêm mười hai người lính đứng cầm trường đao canh gác.
Nam nhân bận đồ bạch kim đi chầm chậm trên lối sỏi hướng tới cầu Tây Lâm, mắt ngắm Tây Hồ về đêm. Hai bên bờ hồ trồng nhiều dương liễu. Mùa này những cây dương liễu hoàn toàn trơ trụi, không có một chiếc lá nào, những cành liễu nghiêng theo gió đông đang thổi.
Khi người này vào chợ Đông Ba có một nhóm kỷ nữ ngồi trong kỷ viện đang vén rèm trông ra. Trông thấy y, mắt họ thoáng ánh kinh ngạc, vẻ mặt hơi sững sờ, nhưng mau chóng lấy lại thái độ bình thường đưa tay vẫy gọi. Nhưng y chỉ đi ngang qua mà không vào, khóe miệng nhếch cười, dời ánh mắt sang chỗ khác. Đám kỷ nữ dõi theo thân hình khôi vĩ vận trường bào màu bạch kim, lưng thắt đai xanh biếc đính ngọc bội đồng màu mà thầm tán thưởng. Y đẹp trai muốn xỉu, họ nhủ bụng, làm cho nữ nhân nhìn thấy chỉ muốn chết vì cái điệu cười nhếch nhếch mép quá sức là lôi cuối, lại thêm khuôn mặt góc cạnh trông rất nam tính, mắt sáng như sao. Người này không thiếu dũng mãnh, khuyết điểm duy nhất của y là dáng đi cứng ngắt như một tấm bài vị biết đi nhưng xét đến cùng vẫn là một mỹ nam tử.
Nam nhân đó đi gần tới một quán ăn lớn, thì nghe từ trên lầu của quán ăn vọng ra tiếng nhổ phì, rồi một miếng thịt heo quay bay vụt xuống nằm trên mặt đường.
Hai đứa trẻ đang bới móc đống rác gần đó, thấy miếng thịt nằm chỏng chơ, xô đến nhặt. Mắt hai đứa sáng rực lên, dán chặt vào phần da phồng lên dòn rụm hấp dẫn. Thấy thức ăn lấm láp, đứa em nuốt nước miếng bảo anh:
– Đại ca, ca thổi sạch rồi mình ăn ha?
Thằng anh phùng má thổi. Bụi đường đã dính, chẳng chịu đi cho. Đứa em sốt ruột cũng ghé miệng thổi tiếp. Chính cái miệng háu đói của nó chạm vào làm miếng thịt quay rơi tõm xuống vũng nước bùn đen kịt.
– Ai biểu ca thổi chi cho mạnh – Thằng em nói rồi thút thít.
– Ừa. Tại ca! Nhưng còn mấy miếng nhỏ còn dính tay nè. Cho đệ ba ngón, ca chỉ liếm hai ngón thôi!
Nam nhân mặt đồ bạch kim lặng người đứng nhìn hai đứa trẻ sinh ra trong thiếu thốn, mà luôn biết yêu thương nhau vì chúng biết rằng chúng cần phải học cách chia sẻ để cùng nhau tồn tại.
Y lại nghe trên lầu có tiếng phân trần:
-Xin các vị quan khách thông cảm cho tệ quán, hôm qua ông chủ Đới làm tiệc thọ đã dùng hết cả đồ ăn ngon trong tất cả các quán tỉnh Hàng Châu này, chỉ còn bấy nhiêu…
Đới Thế Xuân là chủ hãng tơ lụa Thiên Xuân nằm phía tây Hàng Châu, ở miền nam hãng lụa này là lớn nhất. Ba đời họ Đới đều rất giàu có, địa vị ở Hàng Châu đương nhiên vì vậy rất đáng nể. Chưởng quầy nhắc tới họ Đới chỉ mong được những người khách này thông cảm.
Nhưng người ném miếng thịt xuống lầu là Triệu Phật Tiêu. Triệu đô thống ở miền bắc mới tới đóng quân ở đây chưa được một tuần, tuy đang mặc dân phục nhưng cũng là gấm vóc thượng hạng, lại chơi sang bao cả quán ăn nên chưởng quầy đương nhiên phải tìm cách làm dịu lòng khách. Họ Triệu không phải người bản xứ, nhưng cũng có nghe qua Đới Thế Xuân là nhân vật thế nào. Đới Thế Xuân chuyên dùng bạc nén móc nối nên quen biết rất nhiều quan viên trong triều. Nhưng dù họ Triệu có biết vậy mà cũng không kiên dè, vì người chống lưng cho y còn giàu hơn thế nữa.
Ngụy Tượng Xu và Chu Xương Tô ngồi chung bàn Triệu Phật Tiêu. Hai người thấy Triệu Phật Tiêu chê lên chê xuống thì dùng đũa gắp một cọng rau xào và một tai nấm còn bé hơn cả đồng xu lên nếm thử, cũng nhăn mặt.
Triệu Phật Tiêu được thể đập bàn giận dữ nói:
-Đới Thế Xuân là cái thá gì mà dám dùng hết các thức ăn hảo hạng dành để nấu cho chủ nhân của ta ăn?
Hai bên đều là khách giàu sang phú quý, chưởng quầy liên tục vò đầu, thật tình không biết đối đáp thế nào nữa, mà ghe chở thực phẩm đến bỏ cho quán ăn thì còn hai ngày nữa mới tới.
Tô Khất thấy họ Triệu giận dữ vậy, phát vào vai Triệu Phật Tiêu một cái cốt bảo nên bình tĩnh lại. Rồi quay sang chưởng quầy, Tô Khất nói:
-Còn không mau đi vào trong bảo đầu bếp nấu mấy món Tô Châu mang ra đây? Những thứ thô thiển ở Hàng Châu này chủ nhân ta làm sao mà ăn được?
Nam nhân bận đồ bạch kim kia chính là Dương Tiêu Phong, khi này bước qua cửa để đi lên lầu, đến chân cầu thang lại nghe tiếng của một ông lão:
-Vậy mới nói là người giàu không biết cái khổ của người nghèo. Mấy tên đó nhìn tướng tá nom có vẻ là quan quyền hoặc chí ít cũng là bề thế lắm mới dám chửi cả ông chủ Đới. Bá tánh khắp thiên hạ bị đói không biết mấy ngàn mấy vạn, những người lo việc triều chính như bọn họ có bao giờ nghĩ đến cái khổ của chúng ta không? Hôm nay phải chi ta là chưởng quầy ta sẽ cho họ nhịn đói, để sau này hiểu được bá tánh bị đói là khổ sở thế nào.
Tiếng của một lão già khác tiếp:
-Ông nói chí phải, người ta thì đói hết tháng này qua tháng khác, từ năm này qua năm khác, suốt đời không được một bữa no. Bọn tụi hắn chỉ ăn thức ăn đạm bạc chút thôi, có chi đáng kể.
-Đúng vậy, anh em ta hồi nhỏ đã có lần phải ăn rễ cỏ lá cây liền hai tháng. Đám quan lại kia, có muốn thử một lần không?
Dương Tiêu Phong liếc nhìn, thấy hai người vừa nói là hai ông lão viết chữ thư pháp, một người đang dựng lều, người kia đang bài tranh ra bán. Hai lão xuất thân con nhà nghèo khổ. Nhắc đến chuyện đói bụng, ai cũng nhớ lại những chuyện quá khứ, tất cả đều bốc lửa giận lên. Tiêu Phong nghe họ nói người này một câu, người kia một câu. Dầu là hai người nói rất nhỏ tiếng, chàng cũng đứng khá xa họ nhưng tai người tập võ nghe rất thính, huống gì chàng lại có võ công rất cao, những gì hai lão đó nói chàng nghe không thoát một lời.
Tiêu Phong bước vội lên lầu ngồi vào bàn nói:
-Mấy món này đủ cả màu sắc hương vị, không thể gọi là thô thiển được.
Nói xong, chàng đưa đũa ra gắp ngay.
Ngụy Tượng Xu ngồi cạnh, đưa đũa ra cản rồi nhỏ tiếng nói:
-Những thứ thô thiển này chủ nhân không nên ăn, dễ bị đau bụng lắm. Lại nữa trong mình ngài còn đang bị thương.
Nhưng Phủ Viễn tướng quân không xa hoa như Tam mệnh đại thần, dầu thân phận cũng cao quý không kém nhưng có lối sống rất bình dân, hơn nữa những lần viễn chinh phải hành quân rất xa, quen ăn những thứ đã chế biến sẳn rồi mang đi phơi khô nên không câu nệ hương vị gì, ăn để mà lấy sức đánh trận, cứ nghĩ hễ có đồ ăn thức uống đã là tốt rồi.
Thành ra Ngụy Tượng Xu dứt lời, thấy Dương Tiêu Phong gắp một cọng cải bỏ vào miệng ăn ngon lành. Sau đó Tiêu Phong còn khen và bảo chưởng quầy lui ra, rồi bảo Chu Xương Tô xuống lầu kêu hai đứa trẻ lên ngồi chung bàn với mình.
Hai đứa bé này là dân làm nông ở Tây An chạy nạn Hoàng Hà đến đây, cha mẹ chúng đang làm thuê đâu đó trong chợ. Trước nay thân thể tụi nó khỏe mạnh, ăn uống như hùm. Chúng đã hai ngày hai đêm không có gì bỏ bụng, da bụng đã dán sát vào xương sống, làm sao mà nhẫn nại thêm nữa? Chúng đợi những kẻ nam nhân trông rất giàu có này cho phép ngồi xuống ghế là lập tức múa đũa như bay, nhanh gấp mười lần học sinh của Hắc Viện múa bút làm thơ, chỉ trong chốc lát đã ăn sạch sẽ bốn món đồ chiên xào trên bàn, ngay cả bát canh rau dềnh hầm với sườn heo cũng húp cạn đến trơ đáy chén.
Dương Tiêu Phong không đói, vả lại trong mình cũng không được khỏe nên chỉ gắp mỗi đĩa tí xíu, múc một muỗng canh rồi buông đũa, ngồi mỉm cười nhìn hai đứa trẻ ăn như rồng càn qua mâm.
Bọn nhóc ăn xong, thấy người dễ chịu khôn tả. Dương Tiêu Phong xoa đầu hai đứa, rồi bưng chén trà Long Tĩnh màu xanh bích lên uống chậm rãi. Trước khi hai đứa bé xuống lầu Tiêu Phong còn gọi thêm năm phần bánh bao và hai phần thịt quay cho chúng gói mang về.
Bọn nhóc đi rồi, dưới lầu có tiếng ồn ào. Một người nam tử cao lớn trên má phải có vết chàm to bằng cái bát muốn vào quán này tìm người, nhưng bị hai tên tiểu nhị cản lại.
-Xin lỗi vị khách này, trên lầu có người bao cả quán tối nay rồi.
Nam nhân đó đứng dưới lầu nói hướng lên, thanh âm ồn ồn như ngỗng đực:
-Nhà ngươi cứ lên đó báo, có Tiêu Nhất Đông tới xin bái kiến.
Bọn tiểu nhị còn trẻ, vả lại cũng không phải người trong giang hồ nên không biết khách nhân đang đứng trước mặt họ là một trong hai tên Quỷ Kinh Hồn nổi tiếng vùng Thanh Hải. Họ cũng không muốn bữa ăn của khách trên lầu bị quấy rầy nên cứ từ chối.
Tiêu Nhất Đông tức quá gầm lên một tiếng, dầu đang giữa đông mà gã cởi bỏ áo chỉ để ngực trần, vận vỏn vẹn cái quần màu đen, lưng đeo một thanh đại đao. Khách đi đường nghe tiếng gầm to như sấm tưởng sắp có đánh nhau nên hiếu kỳ bu lại xem. Mọi người đều thấy cơ bắp trên người họ Tiêu đường nét rất rõ ràng, trông như đám rễ của một cây to vậy. Mỗi nắm đấm phát ra chắc phải to bằng một cái tô đựng canh, dự là ngay cả con trâu lớn cũng không chịu nổi một quyền, huống chi hai tên tiểu nhị ốm tong như thế này.
-Hừ! Lại thêm một con chó săn của Ngao tông đường xuất hiện nữa, chủ nhân của mi lại sai mi đến ám sát Phủ Viễn tướng quân sao? Bọn mi thật là phiền phức, thất bại không biết bao nhiêu lần vẫn chưa chịu chừa!
Tô Khất nhận ra kẻ đang làm phiền bữa tối là Tiêu Nhất Đông, tức thì thò đầu ra ngoài lan can mắng vọng xuống lầu, Tô Khất lại còn gọi đích danh của một trong bốn tứ trụ đại thần, rõ là không kiêng dè Ngao Bái chút nào.
Người dân trong chợ nghe hai tiếng Ngao Bái, tưởng có tứ mệnh đại thần thân chinh đến Giang Nam, rồi lại nghe có Phủ Viễn tướng quân đang ở trong quán thì càng đổ xô lại đứng dưới đất ngó lên. Họ muốn biết mặt mũi hai người trong câu nói vang rộng khắp các miền đại giang nam bắc là như nào. Ở kinh thành Bắc Kinh truyền ra câu “so độ giàu có, không phủ nào qua được phủ Ngao. So độ rộng lớn và quy mô, không phủ nào sánh bằng phủ Viễn.” Người trong kinh thành đồn hai phủ này, hoành tráng tới nỗi đi từ cổng trước đến cổng sau phải mất cả nửa ngày trời.
Tiêu Nhất Đông nuốt cơn giận bọn tiểu nhị xuống, hòa quản nói với Tô Khất:
-Xin Tô phó tướng thưa với Phủ Viễn tướng quân, cho kẻ hèn này cơ hội theo ngài, tìm bọn Giang Nam thất phỉ để trả mối thù giết sư đệ!
Tô Khất nghe đáp vậy trố mắt quay sang nói với Dương Tiêu Phong:
-Ồ! Muốn gia nhập binh đoàn của chúng ta đấy thưa tướng quân?
Tiêu Phong không nói gì, vẫn còn bưng tách trà từ từ mà uống.
Dương Tiêu Phong vốn là một kẻ mến chuộng người tài, thu nạp rất nhiều tử sĩ trong giang hồ, dầu là người Mãn hay không cũng được. Cho nên khi Tô Khất hiểu cử chỉ của Tiêu Phong dửng dưng như thế, nghĩa là câu trả lời là không được. Tô Khất lại thò đầu xuống cười lớn:
-Ha ha! Chuyến này tiến quân xuống phương Nam, Phủ Viễn tướng quân xuất động mấy mươi vạn bộ binh, kỵ binh, ngoài ra còn có thủy sư từ Tứ Xuyên xuôi dòng Dương Tử xuống nơi này phối hợp tác chiến, thực lực đủ để nghiến nát bất kỳ sự kháng cự nào của quân Đại Minh Triều vốn tướng ít binh thưa. Bằng chứng là tổng đà thứ nhất của bọn Đại Minh Triều ở Hàng Châu này đã bị đánh chiếm rồi đấy. Bởi vậy mới nói, ngài cần thêm chi một con chó què như mi, ngay cả Ngao tông đường cũng chẳng cần nữa là.
Tiêu Nhất Đông nghe Tô Khất không ngừng chửi bới mình vậy, cứ luôn miệng gọi mình là cẩu nô tài, nghiến răng trèo trẹo, nhưng chỉ vì sợ có Dương Tiêu Phong ở đó nên chưa dám manh động. Chứ ngưỡng một mình Tô Khất, hoặc ba tên ngồi cạnh Tô Khất có hợp lực lại chăng nữa cũng chưa chắc là đối thủ của gã. Mà ngẫm cho cùng thì Tô Khất nói cũng phải, từ khi sư đệ Tiêu Nhất Thích của gã bị Tàu Chánh Khê giết chết gã như mất đi một cánh tay trái, Ngao Bái vì vậy mà không cần gã theo phò trợ cho nữa. Mấy hôm trước Ngao Bái nghe phong phanh là Dương Tiêu Phong bị đả thương ở Bình Lương, mới nhắn tin bồ câu sai gã tới thích sát đại kình địch này. Cuối thư đã bảo nếu gã lập được đại công mới cho trở về tiếp tục phò trợ Ngao Bái.
Đúng lúc này có một toán lính từ ở đâu cầm trường đao ùn ùn chạy vô quán ăn, rõ là đã bí mật theo bảo vệ tướng quân của họ. Dương Tiêu Phong ngồi ở trên lầu cạnh lan can thò tay ra phất một cái lệnh cho họ lui ra. Bọn binh lính vâng mệnh, đứng thành hai hàng trước cửa quán ăn.
Dương Tiêu Phong bấy giờ mới uống xong tách trà, đặt xuống bàn nghe kịch một tiếng rồi mở miệng nói mà mắt không nhìn Tiêu Nhất Đông:
-Binh kỷ của Chính Bát Kỳ là không hà hiếp bá tánh, nhưng bản quan nghe nói hai huynh đệ các người chuyên cướp của dân, lại còn hãm hại rất nhiều cô gái ở Thanh Hải. Những tên như các người vậy, thật khiến cho triều đình mang nhiều điều tiếng.
Dương Tiêu Phong dứt lời, không để Tiêu Nhất Đông biện hộ câu nào, một cước xuất ra, chiếc bàn bay vút theo, dĩ nhiên chén dĩa cũng bay theo luôn xuống lầu.
Nhưng Tiêu Nhất Đông đã đề phòng trước, hụp nhanh mình xuống, lòn qua một bên, vọt ra xa hơn trượng. Chiếc bàn nện xuống đất bể ra nát bét, bắn tung tóe bốn phía.
Dương Tiêu Phong xuất chiêu rồi ngồi trên ghế ở trên lầu quan sát cách Tiêu Nhất Đông thoái cước chiêu của mình, đoạn buông gọn:
– Khá lắm!
Khen xong rồi thêm lời:
-Võ công của ngươi có thể gọi là cao, nhưng nói về nội công thì chắc chắn không bằng sư đệ Tiêu Nhất Thích được. Nhưng tránh được cước pháp của bản quan coi như cái biệt danh Quỷ Kinh Hồn của các ngươi quả nhiên danh bất hư truyền.
Lần này Dương Tiêu Phong nói xong nhảy xuống lầu đánh ra liên tiếp hai chưởng nữa.
Tiêu Nhất Đông thấy chưởng lực kinh người không dám dụng lực đối lực, liên tục nhảy tránh chưởng pháp, vừa tập trung hết tinh thần đối phó hai chiêu đả cách không đó, thì đột nhiên cảm thấy chưởng lực đánh mạnh xuống vai. Hóa ra hai chưởng đó chỉ là hư chiêu. Hắn bị trúng đòn kinh hãi trong lòng, Dương Tiêu Phong lại xuất thêm một chưởng.
Tiêu Nhất Đông muốn tránh né hay chống đỡ cũng không kịp nữa, đành phải chịu đau hứng đòn tiếp. Rồi Tiêu Nhất Đông xoay tay phải toan bắt lấy cổ tay phải kẻ địch, Tiêu Nhất Đông muốn khóa lấy cánh tay đang đà đi tới của Dương Tiêu Phong. Đồng thời Tiêu Nhất Đông cũng muốn dùng tay trái, tả quyền đánh mạnh vào khuỷu tay phải địch thủ. Nếu bàn tay của đối phương đã bị khóa lại, thì cánh tay không thể không gãy vì chiêu Xà Vồ Trảm Chi này. Tiêu Nhất Đông nghĩ trên vai không phải là chỗ trí mạng, ỷ vào thân thể cường tráng mà chịu chưởng cũng chưa sao, còn tay phải của đối phương chắc chắn phải tàn phế. Lần này sắp lặp được đại công, sắp được Ngao Bái khen thưởng rồi!
Dương Tiêu Phong đánh trúng vai địch thủ, đang định thu tay về để xuất chiêu tiếp theo thì đột nhiên bàn tay phải của mình bị khóa chặt không rút về được. Khi này lại thấy tả quyền của đối phương sắp đánh xuống khuỷu tay phải của mình. May mà Phủ Viễn tướng quân có kinh nghiệp xông pha chiến trận, cho nên lâm nguy mà không loạn, lập tức tung một cước đá vào đầu gối đối phương, cùng lúc mượn sức đá để giật tay về. Thế là Tiêu Nhất Đông chúi nhũi ra phía trước, cho nên khi tả quyền của gã đánh xuống thì đã mất đi lực độ, và khuỷu tay của Dương Tiêu Phong cũng đã dời qua nơi khác.
Vai của Tiêu Nhất Đông trúng hai chưởng, chân cũng trúng một cước, nhưng gã to như một con voi nên không trọng thương. Dù sao thì huyệt Kiên Tỉnh của gã cũng khá thốn. Hai người chỉ mới xuất chưa được chục chiêu đã nhảy rời ra. Tiêu Nhất Đông trúng liên tiếp mấy đòn, coi như thua mất một hiệp chiêu pháp.
Lúc này hai người đứng gần, nhìn nhau rất rõ ràng. Tiêu Nhất Đông thấy mặt mũi Dương Tiêu Phong trắng và xanh, trên mắt cũng có quầng thâm đen, nghĩ thầm “tên này võ nghệ đầy mình, may là hắn bị Tần Thiên Nhân đánh cho thê thảm như thế, chỉ cần mình kéo dài thời gian cho hắn kiệt sức là hạ được hắn, còn tụi kỳ nhông cắc ké trên kia và tụi binh lính, muốn đánh bại đại gia mình đây à, còn khuya đi!”
Quả tình hôm trước Dương Tiêu Phong bị Tần Thiên Nhân nện cho khá nhiều quyền, bị thương không nhẹ. Hôm nay cước pháp đầu tiên đó đá không trúng Tiêu Nhất Đông, thêm vào chưởng pháp cũng chỉ đánh trúng vai, một phần là do vết thương này ảnh hưởng.
Tiêu Nhất Đông còn đang suy nghĩ thì soạt một tiếng, Dương Tiêu Phong hai tay rút tám thanh phi đao trong áo ra, quát lên:
-Quả nhiên quyền pháp rất cao minh! Nhưng bây giờ chúng ta tỉ thí binh khí xem sao!
Nói rồi phi đao đã nắm trong tay, quyết trừ hại tên Quỷ Kinh Hồn còn lại trên đời này, Dương Tiêu Phong vừa rút đao ra là ném đi ngay, đao thế bay đi liên miên bất tận, toàn là những chiêu thức tấn công mãnh liệt và lợi hại vô cùng.
Tiêu Nhất Đông thấy đao quang của địch trong sáng như nước hồ thu, biết đó là đao rất sắt bén, nếu để binh khí chạm nhau thì chắc mình bị thiệt thòi. Do đó gã không dám dùng thanh đại đao đang mang sau lưng mà công nhiên đón đỡ.
Tiêu Nhất Đông lại nhảy tránh.
Hai người đấu nhau một hồi, vết thương trong ngực của Dương Tiêu Phong lại phát đau lên, cặp chân mày hơi chau lại. Tô Khất, Chu Xương Tô, Triệu Phật Tiêu và Ngụy Tượng Xu ở trên lầu ngó xuống. Bốn người rất tuân mệnh chủ soái của họ, cũng rất tin tưởng vào võ nghệ của chủ soái nên nếu Dương Tiêu Phong không cho phép thì không dám tùy tiện xông vào trợ giúp.
Tuy bị thương nhưng tình thế của Dương Tiêu Phong càng lúc càng sáng sủa. Tuy nhiên đối phương phòng thủ khá nghiêm ngặt nên nhất thời không tấn công vào được. Dương Tiêu Phong đương nhiên biết Tiêu Nhất Đông đang câu giờ.
Bỗng nhiên trong lúc Dương Tiêu Phong dùng hết phi đao đang cầm trong tay, cho tay vào áo rút thêm phi đao ra nữa, thì Tiêu Nhất Đông thừa cơ này rút thanh đại đao sau lưng xuất chiêu Trảm Thần Long chém ngang qua yết hầu của địch. Dương Tiêu Phong bèn đợi đà đao sắp hết rồi lập tức ra chiêu Phi Đao Đảo Huyền, hớt lưỡi phi đao vừa rút từ áo vào sống thanh đại đao.
Tiêu Nhất Đông thu đao về không kịp, thanh sắt bị cắt đứt làm đôi, nhưng họ Tiêu cũng nhanh trí, chĩa ngay ngón giữa và ngón trỏ bên tay không cầm đại đao đâm vào mặt địch, ngờ đâu Dương Tiêu Phong nghiêng đầu tránh được. Nghe tiếng loảng xoảng, một nửa của cây đại đao đã bị phi đao chém đứt mất một khúc rơi xuống đất.
Dù sao thì sau lưng cũng không có mắt. Khi Dương Tiêu Phong phóng ra mấy thanh phi đao mà lúc nãy Tiêu Nhất Đông nhảy tránh được đó, những thanh phi đao đó bay phớt qua Tiêu Nhất Đông, rồi đồng loạt nhập lại thành một theo mô hình một đóa hoa tuyết, quay nhanh như chong chóng bay ngược lại cắt ngọt phía sau ót Tiêu Nhất Đông.
Đầu rơi xuống đất lăn đi long lóc như trái dừa khô bị rụng, máu văng lên tung tóe nhuộm đỏ cả một góc chợ Đông Ba, thân hình cơ bắp của Tiêu Nhất Đông mới từ từ ngã xuống đất theo.
Dương Tiêu Phong đưa tay đón lấy cái vật thể bay như chong chóng ấy, cất vô áo. Dầu trong mình đang bị thương rất nặng, ấy vậy mà không tới ba mươi chiêu đã đánh chết tên ác ma.
Đám đông thấy người chết thì thất kinh hồn vía, kêu á một tiếng rồi hè nhau tản ra.
Khi này chưởng quầy và các người giúp việc trong quán mới biết thân phận vị khách này, lập tức quỳ mọp xuống sàn quán. Dương Tiêu Phong bảo họ miễn đi đại lễ, lấy một lạng vàng ra đưa cho chưởng quầy. Tiền này là để thanh toán chi phí bữa ăn tối, dọn dẹp xác chết, và đền bù đồ đạc đã làm bể. Sau đó Dương Tiêu Phong bước lại gần xác của Tiêu Nhất Đông, nhìn xuống một cái, rồi quay sang toán binh sĩ nói:
-Kể từ hôm nay, binh lính hay quan quyền cũng vậy, không được phép làm sai dưới quyền của ta. Thân phận các người là lính, không phải cướp. Nếu các người làm như vậy không khác gì quân sĩ của Ngao tông đường!
Toán binh sĩ nện cán trường đao xuống đất phát ra tiếng ầm, đồng thanh hô “dạ!”
Dương Tiêu Phong dứt lời hai tay chắp sau lưng, thong thả cất bước đi về phía Hắc Viện.
Tô Khất cùng với Chu Xương Tô, Ngụy Tượng Xu và Triệu Phật Tiêu lật đật chạy xuống lầu đi theo chủ soái. Tụi binh sĩ cũng rồng rắng theo sau. Bỏ lại cái xác không đầu của tên lính của Ngao Bái.
Lát hồi Tô Khất, Chu Xương Tô, Ngụy Tượng Xu và Triệu Phật Tiêu đã bắt kịp Dương Tiêu Phong, bốn người nghe Tiêu Phong nói:
-Khi ta còn là một binh sĩ, ta đã nhìn thấy một người lính khác đánh một người nông dân trên phố, cho đến khi ông ta chảy đầy máu khắp người, không có lý do gì cả, ngoại trừ người kia quá nghèo, nhưng người nghèo thường không dám phản kháng lại, họ chấp nhận như một phần cuộc sống của họ. Từ ngày đó ta đã hứa với bản thân mình rằng nếu mai này quân ngũ do ta nắm quyền, ta sẽ không bao giờ cho phép điều tương tự như vậy xảy ra nữa. Người vào quân đội, là vì họ không muốn bị ức hiếp, đàn ông hay đàn bà, già hay trẻ, điều muốn trốn tránh sự áp bức, cho nên là một người lính, trách nhiệm là phải chiến đấu để dành lấy no ấm cho bá tánh.
Bốn người nghe Tiêu Phong nói, bốn cái đầu cùng gật. Tiêu Phong lại tiếp:
-Ta đã từng nghĩ, phải giết người để tồn tại, nhưng có khi, chúng ta cũng phải giết người để làm điều tốt.
Tô Khất nói:
-Dạ đúng rồi đó tướng quân, ngài tiêu trừ tên Quỷ Kinh Hồn ỷ quyền là lính của Ngao Bái chuyên đi cướp bóc và hiếp dâm gái lành này, từ nay vùng Thanh Hải được yên rồi.