Nói đến Tiêu Phong và Tô Khất đang cùng binh lính ở trong doanh trại dưới chân Côn Lôn sơn. Bấy giờ là hoàng hôn, bên trong căn lều của Tô Khất cơm chiều đã được hai tên lính dọn lên. Trên bàn đặt một đĩa đỗ xào đậu hũ non, một đĩa rau cần xào cà chua, một tô canh trứng gà hầm mộc nhĩ, một đĩa giá đậu xào măng, một nồi cơm gạo trắng và mấy cái bát, đũa.
Tô Khất đang ngồi bên bàn xem một tấm địa đồ, một trong hai tên lính thấy tách trà của chàng đã cạn hết nước, bèn nói sẽ mang vào lều một lượt trà khác để thay tuy nhiên Tô Khất lắc đầu ra hiệu không cần. Tên lính đó bèn đi ra ngoài. Tô Khất lại tiếp tục xem tấm địa đồ, một lúc sau, không thấy Tiêu Phong, Tô Khất bèn sai tên lính còn lại đi mời Tiêu Phong vào cùng ăn cơm.
Tên lính nói:
– Tiểu nữ nghĩ vương gia và tướng quân phải nên ăn những món có chất đạm hơn mấy món này, để có sức điều quân, chứ mấy món sơ sài này…
Bộp một tiếng, tên lính chưa nói xong, tấm địa đồ làm bằng da dê trên tay Tô Khất rớt xuống đất.
– Là Lộ cô nương đấy ư? – Tô Khất giật mình ngẩng đầu lên, nhìn tên lính và buột miệng kêu lên kinh ngạc – Sao cô lại ở đây?
Phi Nhi nhặt tấm địa đồ đặt trên bàn cho Tô Khất, cười cười nói với chàng:
– Tiểu nữ đã theo quân đội của ngài hành quân bốn tháng nay rồi, từ kinh thành đến Hạ Xuyên Khẩu. Sau khi mọi người nhổ trại, tiểu nữ cưỡi con Lộc Nhi theo quân đội của ngài đi hết một tháng trời mới đến đây.
Tô Khất nhìn Phi Nhi từ đầu đến chân, chàng đương nhiên biết nàng cải trang thành binh sĩ trà trộn vào trong quân ngũ của chàng để được gặp Tiêu Phong, bất quá một cô gái mảnh mai như nàng, lại vượt đường xa vạn dặm chỉ để gặp người nàng yêu, Tô Khất càng nghĩ càng cảm động song vẫn lắc đầu.
Phi Nhi biết Tô Khất sẽ khuyên nàng đi về, vội chặn lời chàng:
– Xin ngài đừng đuổi tiểu nữ đi, tiểu nữ chỉ muốn ở bên cạnh chăm sóc vương gia, ngài cũng biết rõ tấm chân tình của tiểu nữ đối với vương gia mà. Xin ngài hãy để tiểu nữ ở lại làm những công việc nấu nướng trong quân ngũ. Tiểu nữ hứa sẽ làm những công việc tạp dịch lặt vặt trong quân đội, phục vụ cho ngài ấy, cho mọi người, tiểu nữ tuyệt đối không bao giờ lười biếng, tuyệt đối không bao giờ lôi thôi, tuyệt đối không bao giờ gây chuyện. Tiểu nữ sẽ không là một gánh nặng mà sẽ là một viên thuốc định tâm cho mọi người.
Phi Nhi nói xong im lặng chờ đợi cái gật đầu từ Tô Khất, thoáng thất vọng khi nàng thấy chàng lắc đầu với nàng, nói một cách nghiêm trang:
– Không được, cô nương ở đây sẽ phân chia tâm trí của vương gia mất, ta cũng không thể để cô làm một cái lệ cho những binh sĩ khác, do đó, cô nương không thể ở đây được, xin cô hãy đi về.
Phi Nhi níu lấy tay áo Tô Khất:
– Tiểu nữ sẽ không xuất hiện trước mặt vương gia làm ngài ấy phân tâm, tiểu nữ hứa thật mà, tiểu nữ sẽ không làm lộ thân phận của mình.
– Không được – Tô Khất vẫn lắc đầu quầy quậy nói – Cho dù ngài ấy không phát hiện nhưng ở đây là chiến trường, nguy hiểm trùng trùng, tóm lại nhất định không được là không được, cô hãy rời khỏi đây ngay đi.
Phi Nhi không chịu đi, cũng không buông tay áo Tô Khất ra, nhìn chàng chăm chăm. Sau đó, từ trong đôi mắt nàng, có một giọt nước mắt rớt xuống. Phải nói thế nào cho chàng hiểu được đây, mấy năm trước đây, sau khi nàng đưa bản danh sách có liên quan mật thiết đến cái chết của Trịnh Chi Long cho Tiêu Phong, nàng đã rời khỏi kinh thành, để cố tìm cách lãng quên chàng nhưng cho dù khoảng cách hai người có xa thế nào cũng không khiến nàng quên chàng được!
– Xin ngài hãy để tiểu nữ ở lại trong doanh trại mà – Phi Nhi nói trong nước mắt ròng ròng – Trên đường đi đến đây trong đầu tiểu nữ lúc nào cũng chỉ có một ý nghĩ, tiểu nữ chỉ cầu được ở bên ngài ấy, chăm sóc ngài ấy, cho dù có chết tiểu nữ cũng chịu.
Tô Khất nhìn nước mắt Phi Nhi tiếp tục đổ như suối, một nỗi bất nhẫn trỗi lên trong lòng chàng khi Phi Nhi thở ra từng hơi thở thật dài, khẩn thiết nói thêm:
– Tiểu nữ biết ngài ấy đã có vợ con ở kinh thành, không dám cầu mong điều gì đâu, tiểu nữ chỉ muốn được ở bên cạnh lo cơm nước cho ngài ấy thôi, mỗi ngày tiểu nữ được nhìn thấy ngài ấy là đã mãn nguyện lắm rồi. Tiểu nữ thật sự không sợ chiến trường nguy hiểm, tiểu nữ không sợ chết! Chỉ cần ở bên ngài ấy sống được một ngày qua một ngày. Sống được một tháng qua một tháng. Sống được một năm qua một năm. Thật tình không đòi hỏi gì hơn.
Phi Nhi nói tới đây đứng nhích vào Tô Khất thêm một chút, nhìn chàng chăm chú, gật gật đầu. Tô Khất cũng nhìn nàng chăm chú, nhưng vẫn lắc lắc đầu:
– Đương nhiên là ta hiểu được tâm tình của cô đối với vương gia, thế nhưng mà… ta vẫn không thể nào bao che để cô ở lại được. Hơn nữa, những người theo quân đội phải có sức lực bền bỉ, khỏe mạnh, và dũng mãnh! Cô làm được sao?
– Ngài quên tiểu nữ là đồ đệ của Binh khí phổ gia Lộ Thần rồi sao? Ngài quên là đối với chuyện trên lưng ngựa, tiểu nữ đã thuần thục, cao cường đến mấy rồi à? Ngài thậm chí cũng đã quên rằng, dòng họ tiểu nữ vốn đến từ quan ngoại, là những con người đều lớn lên trên lưng ngựa hay sao?
Tô Khất vẫn tiếp tục lắc đầu:
– Nhưng mà…
– Ngài đã quyết định như thế rồi phải không? – Phi Nhi ngắt lời Tô Khất, hỏi – Ngài nhất định không chịu cho tiểu nữ ở lại đây, đúng không?
– Ðúng vậy!
Phi Nhi buông tay áo Tô Khất ra, nhìn chàng một chút, rồi nàng dùng ống tay áo lau nước mắt nói một cách đơn giản:
– Ðược lắm! Như vậy, ngài cứ việc đi đường của ngài, tiểu nữ sẽ đi đường của tiểu nữ! Ðường đi Côn Lôn sơn, ngài rất quen thuộc, tiểu nữ cũng rất quen thuộc!
– Lộ cô nương, cô có chịu nói chuyện cho đúng lý không?
– Ðúng lý, tiểu nữ đã nói với ngài cả một loạt những lý lẽ rất đúng rồi. Bây giờ tiểu nữ không nói lý với ngài nữa. Tiểu nữ chỉ nói cho ngài biết, ngài cho tiểu nữ đi theo, tiểu nữ sẽ đi theo, ngài không cho tiểu nữ đi theo, tiểu nữ vẫn phải đi theo! Cuộc đời này của tiểu nữ, sẽ không bao giờ chia lìa với vương gia được nữa! Cho dù ngài có nói như thế nào, cho dù ngài có nói ngon nói ngọt hay nói cứng nói xẵng gì với tiểu nữ, ngài cũng không thể nào đuổi tiểu nữ đi chỗ khác được! Tiểu nữ không ở trong doanh trại, sẽ cắm trại ở một nơi nào đó gần trại lính của ngài. Chi bằng ngài giết tiểu nữ, bằng không, chân trời góc bể, tiểu nữ đều đi theo vương gia!
Tô Khất nhìn Phi Nhi trân trối. Nàng cũng ngẩng đầu lên, cương quyết, quả cảm nhìn thẳng vào chàng. Ánh mắt nàng long lanh, phát ra những tia sáng lấp lánh. Nguyên cả khuôn mặt nàng, trông sáng ngời ngời, phát ra những nét đẹp vô vàn.
Từ xưa tới giờ Tô Khất chưa bao giờ thấy một vị cô nương nào dám một mình rong ruổi, vượt ngàn dặm đường xa, đuổi theo người mình yêu ra tới sa trường, thật là một hành động khác thường! Chàng nhìn nàng thật lâu, cuối cùng thở ra một hơi dài, nói rằng:
– Thôi được rồi, ta đầu hàng rồi, cô nương thích thì cứ ở lại đi! Ta đã hiểu ra rồi, Nguyệt lão đã cột chặt trái tim cô vào với Trịnh thân vương, ngài ấy không có thể chạy trốn được! Nếu như ta không đồng ý cho cô ở lại, chưa biết chừng cô chưa bị quân lính của Cát Nhĩ Đan giết chết, thì đã bị sự nhớ thương giết chết trước rồi!
Hai người nói tới đây, Tiêu Phong vén rèm bước vào trong lều. Tô Khất đã hiểu được quyết tâm của Phi Nhi, đối với lòng dũng cảm và trái tim si tình như nhất của Phi Nhi, ngoài sự kinh ngạc, bàng hoàng ra, chàng không thể nào không nảy sinh lòng thán phục nàng, bèn ra dấu cho nàng ra ngoài.
Phi Nhi nở một nụ cười cảm kích với Tô Khất, sau đó quay mình, định đi ra ngoài, chợt Tiêu Phong nói:
– Ngươi đã ăn cơm chiều rồi hay chưa?
Phi Nhi nghe Tiêu Phong nói, liền dừng bước. Tiêu Phong nói thêm:
– Đều là người mình cả, nếu chưa ăn chiều thì ngồi xuống cùng ăn, không cần phải lễ nghi quá nhiều trước mặt ta.
Tiêu Phong nói xong ngồi vào bàn. Bụng Tô Khất giật thon thót, vội liếc sang Phi Nhi nhưng chàng chưa kịp ra hiệu cho nàng từ chối thì nàng đã vội khom lưng trầm giọng đáp “dạ” rồi ngồi vào bàn. Đương nhiên Phi Nhi rất đỗi vui mừng, từ hôm rời khỏi phủ Viễn đến nay cũng đã mấy năm, nàng mới được ngồi bên Tiêu Phong cùng lúc ăn cơm.
Tô Khất không biết làm sao, đành ngồi vào chiếc ghế bên phải Tiêu Phong. Trong suốt buổi ăn, Tiêu Phong chậm rãi nhai cơm, không nói thêm tiếng nào nữa. Tô Khất cũng giữ im lặng, chàng vừa ăn vừa lo Phi Nhi cao hứng nói gì đó, hoặc Tiêu Phong lại hỏi gì đó khiến Phi Nhi phải lên tiếng trả lời, làm lộ thân phận của nàng. May là Tiêu Phong không hỏi Phi Nhi thêm bất kỳ điều gì, hơn nữa từ khi Tiêu Phong bước vào lều cũng không nhìn thẳng mặt Phi Nhi. Về phần Phi Nhi, nàng cũng rất biết điều, chỉ cúi đầu xuống cắm cúi và cơm. Tô Khất tròn mắt khi thấy nửa khắc trước đây, nàng chê ỏng chê eo đồ ăn ở vùng biên ải sơ sài, thế mà bây giờ lại ăn uống vô cùng ngon miệng, một ít nước canh và giá đỗ còn sót lại cũng dồn vào bát, ăn sạch sành sanh.
Đến khi Phi Nhi định tiếp tục ăn sang bát cơm thứ hai, Tô Khất không thể ngồi yên được nữa, chàng không thể nào tiếp tục sống trong cái cảnh hồi hộp này thêm một phút nào nữa, bèn chỉ vào đĩa rau cần chưa ai đụng đũa vào nói:
– Món này nguội rồi, ngươi mang ra ngoài hâm lại cho nóng để vương gia dùng.
Tám tháng sau, mỗi ngày từ trong triều đình, Tuệ Dung bắt đầu lục tục đem về những tin tức mới nhất từ chiến trường, có liên quan đến Tiêu Phong, những tin tức tốt đem nói cho nữ thần y nghe.
– Nghe nói, đại quân của Trịnh thân vương, mười ngày trước đã đánh bại Mã Thủy Hãn ở trại Thiên Trì, làm cho quân Mã Thủy Hãn thất thoát rất nhiều người ngựa!
– Hôm nay Sách đại học sĩ nói có tấu chương đưa về, đội quân của Trịnh thân vương trước hết đánh bại quân Cố Khách Tắc, tiếp theo đó, lại đánh nhau với quân Ba Đồ Nhĩ bảy ngày bảy đêm dưới chân núi Côn Lôn, ba vạn đại quân của Ba Đồ Nhĩ bây giờ chỉ còn lại có vài ngàn người, đã lui về khu vực Hoàng Thổ Ba.
– Hôm nay lại có tin đưa về, nói rằng Trịnh thân vương đã xuất quân đánh lên Hoàng Thổ Ba và tiêu diệt toàn bộ quân Ba Đồ Nhĩ!
– Nghe nói Trịnh thân vương đã đánh tan Thập Tam Gia Quân Ngạc Tề Nhĩ, dồn chúng trong sơn cốc của Tần Lĩnh sơn.
Nữ thần y đứng trên lan can lầu của Trữ Tú cung, một trong Tây lục cung nằm ở nội đình Tử Cấm Thành, nét mặt không buồn không vui, cũng không nói lời nào. Tuệ Dung đứng cạnh nữ thần y, nén tiếng thở dài, trong lòng Tuệ Dung lấy làm đau xót, nàng không hiểu tại làm sao trong cuộc đời nữ thần y những chuyện buồn cứ liên tục xảy ra như vậy. Bắt đầu từ chuyện Tần Thiên Nhân chết, đến Cửu Dương qua đời, Tiêu Phong đi bảo vệ vùng biên cương, cứ ngỡ niềm vui còn sót lại là đứa con của nàng và Tiêu Phong nhưng đứa bé lại mất khi vừa chào đời… Và từ khi nữ thần y mất đi đứa bé đó, Tuệ Dung không nghe nữ thần y mở miệng nói một lời nào nữa. Hằng ngày, nữ thần y vẫn sống, nhưng lặng lẽ một mình gặm nhấm và giấu kín những nỗi đau đớn trong lòng. Tạo hóa thật quá trớ trêu, mà đứa bé trai xấu số đó Tuệ Dung cũng chưa được nhìn thấy lần nào, nghe nói Hách Xá mang đi khỏi Trữ Tú cung ngay sau khi nó vừa lọt lòng mẹ. Bọn cung nữ nói tiểu a ca có đôi mắt màu vàng, toàn thân cũng màu vàng, chính là hiện thân của kim đồng, một điềm gở với đại Thanh, nên Hách Xá hoàng hậu đã đem bỏ đi.
Tuệ Dung biết nữ thần y đau khổ, vật vã, nhưng lại không khóc được. Vậy là mỗi ngày, mỗi ngày, nữ thần y đều đứng trên lan can lầu Trữ Tú cung, nhìn về phía trời xa xa. Tuệ Dung biết sự đau đớn gần như làm cho nữ thần y sắp nổ tung đến nơi, mặc dầu sau mỗi trận chiến của Tiêu Phong, cấp bậc ở hậu cung của nàng lại từng ngày tăng lên một bậc.
Tháng tư năm Khang Hi thứ mười lăm, Khang Hi phái Tiêu Phong dẫn quân tấn công Đài Loan, thu hàng Trịnh Khắc, thống nhất khu vực Đài Loan.
Vào năm Khang Hi thứ mười sáu, quân Nga liên tiếp tấn công vùng Hắc Long Giang, Sa hoàng còn xây dựng căn cứ để dễ bề chiếm đóng vùng biên giới. Lúc bấy giờ Tiêu Phong đang ở Đài Loan, nhận được lệnh của Khang Hi tức tốc từ Đài Loan trở về Trung Nguyên và lên biên giới xem xét tình hình để tổ chức kháng cự.
Vào năm 1678 Khang Hi bổ nhiệm Tô Khất làm Phủ Viễn tướng quân, tới Hắc Long Giang giúp Tiêu Phong triển khai phòng ngự. Tiêu Phong và Tô Khất chia hai đường thủy bộ tấn công quân Nga, hạ được thành Nhã Khắc Xa ở Ái Huy và rút về Tân Cương. Nga hoàng thua trận, buộc phải đồng ý giải quyết vấn đề biên giới đoạn phía Đông thông qua đàm phán, đại diện của hai bên tiến hành đàm phán tại Ni Bố Sở, chính thức ký hiệp ước biên giới đầu tiên. Nhờ chiến thắng trong cuộc chiến tranh với Nga, Khang Hi đã ký với Nga hòa ước Trung Nga, xác định đường biên giới giữa hai nước.
Trong những năm Khang Hi thứ mười chín và hai mươi Khang Hi lại sai Tiêu Phong dẫn quân tiến đánh An Tạng, đánh đuổi thế lực của vua Tây Tạng đương thời, rồi phái đại thần Trương Đình Ngọc trấn giữ Tây Tạng, đồng thời phong cho Đạt Lai Lạt Ma làm lãnh tụ tôn giáo ở vùng này, thống nhất vùng sa mạc phía Bắc cũng như khu vực phía Đông của Tân Cương. Có thể nói dưới thời kỳ Khang Hi, bản đồ Trung Nguyên được mở rộng nhất trong lịch sử các triều đại phong kiến. Không chỉ có những chiến tích về quân sự, trong thời gian Khang Hi ngồi trên ngai vàng, Tiêu Phong được coi là người đã giúp đỡ Khang Hi rất nhiều trong việc xây dựng nền móng cho thời thịnh trị mà sử sách ca ngợi. Chính vì những thành tích rực rỡ ấy, các sử gia đời sau đều nhất loạt gọi Tiêu Phong bằng hai chữ “Chiến Thần.”
Tình hình ở nơi biên giới Đông Bắc lúc bấy giờ coi như đã được ổn định nhưng ở phía Tây Bắc thế lực của Cát Nhĩ Đan ngày càng lớn mạnh. Vào năm Khang Hi thứ hăm mốt, Cát Nhĩ Đan đích thân mang năm vạn quân tấn công vào Nội Mông. Khang Hi sai Tiêu Phong mang mười vạn quân đi đánh. Tiêu Phong chia quân làm ba cánh, Tô Khất phía Đông, Phí Dương Cổ chỉ huy phía Tây, còn Tiêu Phong tự mình đi trung quân. Kết quả sau tám tháng chiến tử sa trường quân Thanh thắng trận, đuổi được Cát Nhĩ Đan.
Sang năm Khang Hi thứ hai mươi hai, độ đầu thu, một lần nữa Cát Nhĩ Đan tấn công, lần thứ hai này Cát Nhĩ Đan xua quân ở Sơn Hải Quan và tiến đánh phần phía Đông Nam khu tự trị người Duy Ngô Nhĩ tại Tân Cương. Tiêu Phong lại phải thân chinh một lần nữa. Hai bên giao chiến ác liệt tại Ô Lan Bố Thông.
(còn tiếp)