Thanh Triều Ngoại Sử 3

Chương 10: Thù xưa (thượng)



Tiêu Phong nghe tiếng gió liền lạng sang bên trái tránh côn pháp, sau đó chàng quay phắt người lại.

Thiếu phụ đánh hụt một chiêu, thu côn về, rồi lại vung ra vù vù tạo thành nhiều thế, dốc toàn lực tấn công Tiêu Phong.  Nàng thật hận Tiêu Phong biết bao, cho nên khi xuất thủ, mỗi bắp thịt, mỗi đường gân, thậm chí cho đến mỗi giọt máu trong người nàng cũng đều hoà hợp vào côn pháp.

Thiếu phụ đeo khẩu trang bịt kín mặt mày nhưng nữ thần y thấy dường như Tiêu Phong quen nàng ta nên chàng không đánh trả.

Hai người qua lại được ba mươi mấy chiêu, các chiêu thức của thiếu phụ xuất ra nhanh và mạnh không kém Hàm Trường là bao.  Khúc côn xoay tít, thân hình nàng cũng lộng gió xoáy theo, thế công thật khó mà lánh né.  Nhưng Tiêu Phong vốn được chân truyền từ Võ Ma nên đón đỡ các chiêu thức càng nhanh hơn.  Qua năm mươi chiêu, trong bụng nữ thần y như có kiến bò khi nàng ngó thấy Tiêu Phong vẫn đón đỡ, tuyệt nhiên không phát chiêu đánh trả.  Nữ thần y suy nghĩ, có lẽ do thiếu phụ sử côn nên Tiêu Phong cảm phục vì tuy côn có khả năng gây thương tích cho đối thủ nhưng không làm đối thủ thiệt mạng.

Nữ thần y còn đang lo lắng, thiếu phụ vẫn không ngừng xuất ra những chiêu chết người, nhắm vào yếu huyệt của Tiêu Phong, hại chàng phải vừa đỡ bên này vừa né bên kia.

Một hồi sau Tiêu Phong bị thiếu phụ ép đến luống cuống tay chân.  Ngay lúc chàng bị thiếu phụ ép vào một thân cây, Tiêu Phong bèn rứt một cây leo quấn trên thân cây chống trả.  Võ lâm có câu luyện trường bất luyện đoản, luyện ngạnh bất luyện nhuyễn. Lại có câu nhất đao, nhị thương, tam phủ, tứ xoa, ngũ câu, lục tiên, thất trảo, bát kiếm. Theo đó thì muốn luyện được căn bản về đao pháp chỉ cần một năm, nhưng luyện roi phải mất sáu năm. Đó là roi cứng như đơn tiên hay song tiên, còn nhuyễn tiên và phi trảo là loại binh khí mềm dẻo còn khó luyện thành hơn.

Song Tiêu Phong là đồ đệ của Long Thiên Hổ, đương nhiên đã được chân truyền nên luyện võ tới mức một thứ thông thì vạn thứ cũng thông, môn nào cũng giỏi, binh khí nào cũng có thể sử dụng được.  Tiêu Phong không dùng nhiều sức vẫn có thể vận kình lực vào sợi dây leo quét ngang tầm đầu thiếu phụ, thế roi đi vun vút rất gấp.  Thiếu phụ bất ngờ không kịp chống đỡ, chỉ biết vội vàng cúi đầu tránh né. 

Một hồi sau thiếu phụ và Tiêu Phong còn đang ở thế cân bằng, thiếu phụ thấy cứ dây dưa với Tiêu Phong mãi thế này ắt không xong được, bèn vung tay lên, song côn như trước, nhoang nhoáng liên tiếp tấn công vào những chỗ yếu hại của Tiêu Phong, nhưng song song đó, nàng cũng hoàn toàn không phòng thủ gì nữa.

– Cô nương không thiết cái mạng của mình nữa hay sao? – Tiêu Phong vừa né một đầu côn vừa nói – Ai dạy cô đánh kiểu này vậy?  

Thiếu phụ không trả lời, chỉ im lìm soàn soạt xuất toàn những độc chiêu, chiêu nào cũng hàm súc một nội lực vô cùng mãnh liệt nhằm vào yết hầu của Tiêu Phong.

Hàm Trường và những người Phong Võ môn cũng giật mình khi thấy thiếu phụ xuất toàn những chiêu thí mạng, quyết chết cùng địch thủ, hoặc ít ra cũng bắt địch thủ bị thương.  May là Tiêu Phong đương đắc thủ, Hàm Trường thấy rõ Tiêu Phong không muốn làm thiếu phụ bị thương, nên chỉ khều bên này một đòn, đánh nhẹ bên kia một cú, không công kích chỗ yếu hại của nàng.

Nhưng vì thế mà nữ thần y đã lo càng thêm lo, tuy nàng biết võ công của thiếu phụ so với Tiêu Phong chênh lệch rất xa, nhưng từ xưa có câu một người liều mạng trăm người khó địch.  

Quả như nữ thần y nghĩ, sau một trăm chiêu, một lần nữa Tiêu Phong lại lâm vào thế hạ phong.  Chàng nhất thời bị ý chí quyết tử của thiếu phụ đẩy lùi mấy bước.

Chợt, trong một lần thiếu phụ đi côn, Tiêu Phong nhận thấy chỗ sơ hở bèn nhanh chớp nhoáng đảo bộ.

Binh!  Tiêu Phong xoạc chân quất roi quét ra một vòng trúng vào cổ tay thiếu phụ một phát.   Thiếu phụ trúng một kích, nhưng không chịu thoái bộ, cũng vẫn không chịu phòng thủ, cứ nhắm mắt nhắm mũi tiếp tục đi đòn. 

Tiêu Phong nén một tiếng thở dài, hôm nay chàng gặp lại nàng, vẫn như xưa, vẫn như một kẻ điên giao đấu với chàng bất chấp cả chiêu thức bài bản, chỉ là thuận tay thế nào thì đánh ra thế ấy, không cần nhắm đích, bất kể có đối thủ trước mặt hay chăng.  Trước một kẻ địch cuồng loạn như thế, Tiêu Phong vừa phải nghĩ thế công vừa phải nghĩ thế thủ, lại còn phải tính toán bằng sao cho không làm nàng bị thương nặng nề. Chàng đã sớm mệt nhoài vì đánh nhau với Hàm Trường, không muốn kéo dài trận đánh này.  Tiêu Phong nghĩ tới nghĩ lui, chỉ còn một cách đoạt lấy cây côn trong tay nàng, sau đó lựa lời giải thích. 

Tiêu Phong tung sợi dây leo ra vù vù, một lát sau, chàng lừa được thế nên không chậm trễ, ước độ thân hình vừa sát vào thiếu phụ là dùng tay không cầm sợi dây leo tung một chưởng đánh ra.  Thiếu phụ trúng một chưởng vào vai phải, nhưng ngay sau khi nàng đánh rơi cây côn xuống đất lại rút từ trong ngực áo một cây côn khác, quăng một đầu côn vào người Tiêu Phong.

Tiêu Phong nhảy lùi một bước tránh đầu côn đánh vào cổ chàng.  Thiếu phụ xuất thêm một loạt mấy chiêu liên hoàn nữa, điên cuồng múa tít nhị côn, gió thổi qua đầu côn làm rít lên những tiếng u u.

Nhưng thiếu phụ chỉ cầm cự được hai trăm mấy chiêu, sang chiêu thứ ba trăm, sợi dây leo trong tay Tiêu Phong cũng thành công quấn lấy đầu côn của nàng.  Thừa lúc thiếu phụ còn đang bối rối, Tiêu Phong liền thu tay về.  Chàng giật mạnh một cái, côn nhị khúc tuột khỏi bàn tay nàng bay về phía chàng.

Thiếu phụ bị mất nhị côn, rút trong ngực áo ra một thanh chủy thủ bắn tới.  Tiêu Phong cũng rút phi đao ném lại, ầm một tiếng, hai thứ binh khí giao kích, âm thanh vang ra xa nghe như sấm động trời quang. 

Bây giờ thiếu phụ chẳng còn binh khí hay ám khí gì nữa, còn đang lóng ngóng, chợt phát hiện sợi dây leo của Tiêu Phong lao tới.  Muốn tránh né cũng không kịp nữa, đang lúc nàng sắp bị sợi dây quấn quanh người bỗng có tiếng quát:

– Dừng tay!  Bằng không cô ấy mất mạng!

Tiêu Phong nghe tiếng quát lập tức thu hồi chiêu thức, quay nhìn nữ thần y.

Bấy giờ thiếu phụ mới hoàn hồn, vội phóng lại đứng cạnh Triệu Khâm.  Lúc nãy Triệu Khâm nhìn Tiêu Phong múa đao vun vút, rồi lại phóng chưởng đánh tan tác những đệ tử của Phong võ môn, đả bại luôn cả Hàm Trường, nên hai mắt Triệu Khâm lộ ra sát khí nói: 

– Cây chủy thủ trong tay ta không có mắt, ngươi đứng yên đó, bằng không ta cắt đứt cuống họng cô ấy!

– Này! – Tiêu Phong nói – Triệu huynh, huynh dịch tay ra một chút, đừng để chủy thủ sát quá làm nàng ấy bị thương!

Nói rồi vẫn thấy Triệu Khâm gí lưỡi chủy thủ vào cổ nữ thần y, Tiêu Phong nhìn Hàm Trường nói: 

– Các người bất chấp quy cũ giang hồ, hạ thủ cả với kẻ bất lực, thế sao lúc nãy bảo với ta sẽ thả nàng ấy đi?

Hàm Trường vô cùng bất ngờ đối với hành động của Triệu Khâm, còn đang lắp bắp, thiếu phụ nói:

– Đối với hạng người như mi bọn ta cần chi giữ lời?

Tiêu Phong nghe vậy lửa giận bốc lên đỉnh đầu, nhưng chàng không dám manh động, nữ thần y trong tay họ Triệu, chàng nhất thời chỉ có thể nghe sai bảo.  Quả nhiên thiếu phụ hạ lệnh cho chàng ném bỏ sợi dây leo.

Tiêu Phong nhanh nhẹn ném sợi dây ra phía sau lưng chàng.

– Tốt lắm – Thiếu phụ gật gù nói – Bây giờ hãy vứt bỏ toàn bộ phi đao trong mình mi.

Trong lúc Tiêu Phong lấy ra phi đao, thiếu phụ nắm vai nữ thần y kéo nữ thần y lui ra sau một thước.

– Tài ném phi đao của mi ta đã từng lãnh giáo – Thiếu phụ nói – Mi ném bỏ tất cả ám khí mang theo trong mình xuống, ta sẽ để cô ấy toàn mạng rời khỏi khu rừng này, quyết không gây khó dễ cho một người con gái yếu đuối.

– Ta đã bỏ tất cả binh khí trong mình xuống, hãy giữ lời của các người.

Tiêu Phong ném một loạt phi đao cắm phập vào đất.

Thiếu phụ gật đầu với Triệu Khâm.  Triệu Khâm cúi đầu lãnh mệnh, đi nhặt những thanh phi đao mang lại.  Thiếu phụ nhìn Tiêu Phong nói:

– Mi quỳ xuống, tam khấu cửu bái!  Ta sẽ thả cô ấy đi. 

– Không! – Nữ thần y kêu lên – Huynh ấy đã bỏ phi đao, đã làm theo yêu cầu của các người, các người không được làm nhục huynh ấy!

Đoạn nhìn Tiêu Phong, nữ thần y nói:

– Huynh đừng quỳ, cũng đừng khấu đầu, bọn họ không biết chữ tín là gì đâu!

– Phì! – Thiếu phụ nhổ một bãi nước bọt, nói –  Không biết giữ chữ tín? Ngươi nói bọn ta không biết chữ tín, hắn biết hay sao?

Nữ thần y định nói gì đó, nhưng Tiêu Phong đã buông mình trên đất.  Gương mặt nữ thần y thẫn thờ, tâm trạng hiện giờ của nàng thật không thể nào diễn giải được bằng lời.  Từ trước tới nay, nàng chưa từng thấy chàng bị ai sai khiến hoặc làm nhục thế này, đây là một sự lăng mạ khủng khiếp về vị trí của chàng trong quan trường cũng như trên giang hồ.  

– Ha ha…

Nữ thần y còn đang thần người, những người Phong Võ môn bật một tràng cười dài.  Triệu Khâm cũng cười:

– Cái gì là danh hiệu anh hùng cái thế, võ lâm sùng bái, mọi người thấy cả rồi chứ, rốt cuộc cũng quỳ bái lạy tổng đà chủ của chúng ta thôi!

Tiêu Phong phớt lờ những lời cười nhạo, chàng nhìn cây chủy thủ vẫn còn đang kề vào cổ nữ thần y.  Huyệt thái dương của Tiêu Phong giật mạnh, chàng những tưởng sau khi chàng quỳ và vái lạy, thiếu phụ sẽ giữ lời thả nữ thần y đi, nhưng vòng vây vừa tản ra liền khép lại chặt chẽ kín đáo hơn.

– Ở yên đó – Thiếu phụ gằn giọng khi thấy Tiêu Phong khẽ nhổm người định đứng lên – Nếu mi di động, ta giết cô ấy! 

– Cô nương lại muốn thế nào?

Tiêu Phong bực mình vì thiếu phụ vẫn còn khống chế nữ thần y, hừ một tiếng, hỏi lớn.

Thiếu phụ bật cười ha hả đáp:

– Cái chết đang tiếp cận nhà ngươi, nhà ngươi còn chưa hay biết hay sao, mà còn lên giọng hống hách với bọn ta?  Ngươi không hay biết hay ngươi giả vờ đây?  Vô ích thôi, ta đã nắm trong tay yếu điểm của ngươi rồi! 

Thiếu phụ dứt lời ấn lưỡi dao vào cổ nữ thần y, kéo khẽ.  Mồ hôi lạnh toát ra, ướt đầu Tiêu Phong, chàng cố gắng giữ thần sắc thản nhiên tuy nhiên niềm sợ hãi quá to lớn, không thể nào che giấu trọn vẹn được.

– Rốt. Cuộc. Cô. Nương. Muốn. Gì?

Tiêu Phong gằn từng tiếng một.  

Thiếu phụ dừng tay lại, bật cười khanh khách nói:

– Thế nào hả Trịnh thân vương, chàng vương gia hào hoa nhất kinh đô, nhà ngươi khiếp đảm rồi à?

Đoạn nàng thu nụ cười thích chí lại, trầm giọng, tiếp:

– Nếu mi có thể chịu một ngàn trượng vẫn không gục ngã, ta sẽ để cô ấy đi.

– Không! – Nữ thần y lắc đầu quát lên – Các người có giỏi thì giết chết ta đi!

Thiếu phụ dùng bàn tay không cầm chủy thủ bóp chặt lấy miệng nữ thần y, nói:

– Thế nào? – Ngữ điệu của thiếu phụ kiên quyết, nàng nhìn Tiêu Phong, tỏ ra không dung nhượng một chút thỏa hiệp nào – Mi nghĩ mình chịu nổi hay không?

Đồng với câu hỏi đó, là cái hất đầu.  Bốn người Phong Võ môn lập tức vâng lời thiếu phụ, cầm bốn khúc trượng tiến đến vây Tiêu Phong vào giữa.  Bốn người vung tay lên, chờ sau khi Triệu Khâm đếm một tiếng, đòn roi cùng lúc đánh xuống.  Triệu Khâm lại đếm “hai!”

(còn tiếp)


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.