Thanh Triều Ngoại Sử 2

Chương 46: Hủy hôn



Hiện là giờ Dậu.  Cung Khôn Ninh lặng phắc như tờ.  Trăng thấp thoáng đằng sau những cụm mây.  Gió nhẹ thổi khiến những nhành liễu khẽ khàng đung đưa.  Tân Nguyên đứng bên cửa sổ đặt khuỷu tay nàng lên bệ nhìn lên cao, ánh nến chập chờn hắt ra hành lang.  Tối nay nàng tết tóc đuôi yến, thân vận kỳ bào màu hồ thủy, vai khoác thêm áo choàng trắng mỏng như sương.  Tuy đêm nay trăng rất sáng và đẹp nhưng Tân Nguyên chẳng hề chú tâm, bởi nàng đang chờ Hiếu Trang đến để bàn một việc trọng đại vô cùng.  Làm sao mà không trọng đại khi đó là hạnh phúc cả đời nàng?

Thời gian phảng phất như ngừng lại, Tân Nguyên không biết nàng đã đứng bên cửa sổ bao lâu rồi?  Chốc lát sau, một cụm mây bay đến che khuất nửa vầng trăng khiến ánh trăng trong khoảnh khắc bị mờ đi. Khí hậu cuối hè dần dà chuyển sang thu.

Một làn gió ùa vào thư phòng lướt qua cánh tay thổi tung vạt áo choàng của nàng, Tân Nguyên chậm chạp lướt mắt nhìn bầu trời đầy những ngôi sao chi chít như những đàn đom đóm.  Ở kinh thành mỗi lần có người nhắc tới nàng người ta đều bảo nàng có sao long trì hộ mệnh, mà ý nghĩa của long trì ở cung mệnh thì tướng mạo sẽ rất xinh đẹp, da vẻ hồng hào, ngũ quan diễm lệ, nhất là đối với nữ nhân thì trong chuyện tình yêu cũng cực kỳ nhất phàm phong thuận, dễ yêu, dễ cưới, vợ chồng tâm đầu ý hợp…  

Tân Nguyên khe khẽ lắc đầu mỗi lần nàng nghe những lời này.  

Nếu tối nay nàng không phải tới đây vì có chuyện cần bàn với Hiếu Trang nàng đã tới Vô Định hà rồi, trong những ngày hè qua, đêm nào nàng cũng đến bờ hồ đầy gió, chỉ để nhìn ánh mắt người đàn ông nhẹ nhàng như nước, dáng người cô đơn, nét mặt đau khổ, tiếng sáo trầm buồn của chàng vang lên từ chiếc cầu cánh cung.  

Người đàn ông đó đã bước vào trái tim nàng vào một ngày xuân, để rồi sau cái đêm nàng đứng trên cầu nghe những tâm sự từ chàng nàng phát hiện nàng đã yêu chàng nhiều hơn nàng tưởng.  Nhưng Tân Nguyên không rõ nàng yêu chàng ở điểm nào?  Nàng yêu chàng ở nét chững chạc và từng trải ư?  Hay nàng yêu tài hoa của chàng?  Thân thể rắn rỏi?  Hình dáng lỗi lạc toát lên một thứ khí chất hào hiệp khiến bất kỳ người con gái nào nhìn chàng cũng nảy sinh cảm giác nương tựa và ngưỡng mộ?  Nàng không biết, nhưng nàng biết nàng thật muốn thay thế một người con gái lấp đầy khoảng trống trong chàng.  Một cảm giác tò mò dâng lên trong lòng Tân Nguyên.  Nàng thật muốn biết người con gái mà chàng một mực yêu thương kia ra làm sao, vóc dáng và gương mặt như thế nào mà có thể hoàn toàn chiếm lĩnh trái tim chàng?

Trong thời gian này Tân Nguyên biết chàng cực kỳ bận rộn với những kế hoạch và dự định về phúc thọ cao nhưng hằng đêm chàng đều dành thời gian đến đứng trên cầu nhìn tân giả khố, tiếng sáo của chàng lại vang lên.  Nàng biết vì đêm nào nàng cũng tới và âm thầm đứng bên chàng, chỉ đơn giản vậy, nhưng nàng cảm giác cả thế giới chừng như thu nhỏ lại, thật an bình ấm cúng làm sao.  Trong một phút con tim lấn át lí trí nàng đã suýt thổ lộ tình cảm trong lòng mình.  Nhưng nàng dừng lại kịp thời, tự hỏi có nên không khi những người đàn ông phương đông đều không thích được nữ nhân chinh phục?  Một cô gái chủ động nói lên tình cảm trong lòng mình, nàng e điều nhận được sẽ là một câu từ chối phũ phàng.  Hơn nữa nàng biết tình cảm của chàng dành cho người con gái đó sâu đậm đến chừng nào, có lẽ nàng nên chờ thời gian làm hình ảnh cô ta mờ đi trong chàng.  Nhưng cũng có lẽ Tiểu Điệp nói phải, giữa chàng và nàng chỉ nên dừng lại ở mức tình cảm bạn bè, vì cô gái đó chính là một nửa của chàng, chàng vì cô ấy mà bỏ cả thanh xuân của mình, nghĩ tới đây Tân Nguyên thực sự cảm thấy buồn.

Tân Nguyên nén tiếng thở dài, nàng đã quá đặt nặng Cửu Dương trong trái tim nàng rồi.  Khi xưa, nàng cứ nghĩ nếu như gặp phải người đàn ông nàng có cảm tình là sẽ đeo đuổi không ngừng, nhưng giờ… mọi việc không đơn giản như nàng nghĩ.  Nàng đã từng nghe một ai đó nói đặc điểm của tình yêu chân chính là muốn người mình yêu được hạnh phúc.  Còn mình, ngày qua ngày, một mình ôm chiếc bóng, nỗi buồn sượt thành nước mắt, nhưng chẳng ai lau.  Tân Nguyên không nén được thở dài một hơi.  Đã có rất nhiều lần nàng thử tìm cách lãng quên chàng bằng cách cùng các nữ giáo xứ đi khắp kinh thành làm thiện nguyện.  Nàng cố khiến cho bản thân thật bận rộn để tâm trí không còn nhắc nhớ đến chàng nữa.  Mọi thứ nguôi ngoai dần cho đến khi cỗ xe của nàng chạy ngang Vô Định hà, nỗi nhớ lại dâng trào trong nàng.  Và nàng lại cầm lòng không đậu lại dừng xe và bước lên cầu.  Những khi đó nàng chỉ muốn nắm lấy tay chàng, nắm thật chặt, để chàng biết rằng nàng luôn ở bên, bất cứ lúc nào chàng cần nàng sẵn sàng nghe chàng trải bày nỗi lòng. 

Tân Nguyên đang bần thần nghĩ ngợi về Cửu Dương bỗng nàng nghe có tiếng chân người.  Chừng một lúc sau nàng nghe được tiếng mở cửa và tiếng chân Hiếu Trang và Tô ma ma bước vào phòng.  

Thượng thư phòng của cung Khôn Ninh rộng khoảng năm mươi thước vuông.  Hai bên góc phòng đặt hai chiếc tủ chạm trần nhà.  Trên tủ bày đầy các bộ sách được đóng bìa tinh xảo, sắp xếp tề chỉnh. Các món đồ cổ quý giá được đặt trên những chiếc giá ở hai bên chiếc tủ này.  Long án nằm ở giữa phòng đang trưng một kim đỉnh nhỏ, trong đỉnh tỏa ra một làn khói thơm lượn lờ.  Mùi thượng đẳng long đản hương khiến khắp nơi trong phòng toát lên một cảm giác dễ chịu.  Ngoài kim đỉnh trên long án còn có một bình trà, vài cái li và một chồng sớ tâu.  Hiếu Trang bước lại nắm tay Tân Nguyên, dẫn nàng đến ngồi trên long ỷ nạm vàng phía sau long án.

Tô ma ma chờ Hiếu Trang và Tân Nguyên ngồi trên long ỷ rồi rót trà ra hai cái li và nói:

– Thái hoàng thái hậu mới dỗ hoàng thượng ngủ xong, hoàng thượng sợ bóng đêm, bắt thái hoàng thái hậu kể hết chuyện này đến chuyện kia cho nghe, nên thái hoàng thái hậu phải chờ cho tới khi ngài ngủ thật say mới có thể về đây.

Tân Nguyên nói:

– Sáng mai thái hoàng thái hậu còn phải thượng triều thế mà khuya như vầy con còn đến tìm người.

Hiếu Trang nói:

– Con không cần phải cảm thấy ái ngại trong lòng, trong các đứa cháu ai gia cưng nhất là con, lúc nào ai gia cũng mong được gặp con.

Hiếu Trang dứt lời vuốt tóc Tân Nguyên và mỉm cười.

Lời của Hiếu Trang khiến Tân Nguyên cảm thấy bồi hồi, không làm sao có thể mở miệng nói lên những suy nghĩ trong lòng nàng.  Những điều muốn nói trong đêm nay như nghẹn ở cổ nàng.  Tân Nguyên cũng dịu dàng nhìn lại Hiếu Trang và mỉm cười, nàng thấy ở trước mặt nàng là một bà lão với nụ cười hiền, luôn nuông chiều, bao bọc nàng từ khi nàng chào đời.  So với các cách cách của triều Thanh lúc bấy giờ không ai hiển hách bằng nàng, ngay cả Mẫn Mẫn, không một vị cách cách nào sánh được bằng nàng nhưng mọi chuyện rắc rối cũng phát xuất từ sự sủng ái này.  Thân phận của nàng khiến nàng khó lòng quyết định việc chung thân của mình.  Nàng càng được Hiếu Trang coi trọng thì càng mất quyền kiểm soát đối với chính hôn sự của mình.  

Càng nghĩ Tân Nguyên càng buồn.  Nàng dĩ nhiên không muốn làm một con rối một chút nào, tuy rằng con rối ấy được bao bọc bằng những món đồ trang sức vô cùng quý giá nhưng nó lại đánh mất tự do của mình.  Mỗi một bước đi của con rối này đều gò vào khuôn khổ, vì mỗi một nơi đều chất chứa âm mưu tiềm ẩn, bất kể nó làm việc gì cũng cần phải cân nhắc, nghĩ suy…   

Tân Nguyên vẫn còn nhìn Hiếu Trang bằng ánh mắt dịu dàng như Hiếu Trang đang nhìn nàng, nàng biết Hiếu Trang vốn cũng không phải loại người thích hợp với cuộc sống vương giả.  Thật sự nàng biết trong lòng Hiếu Trang chỉ muốn sống một cuộc sống tự do trên đại mạc, rời khỏi bốn bức tường đỏ với bầu trời chật hẹp hình vuông, đi thật xa với người bà thật sự yêu thương, để khi muốn cười có thể toét miệng mà cười hả hê.  

Tân Nguyên suy nghĩ tới đây chợt thấy trước mặt nàng là một ngõ rẽ vào một tương lai tối tăm.  Không thể tiếp tục đắn đo, nàng bèn nói lên những suy nghĩ trong lòng cho Hiếu Trang nghe.

Hiếu Trang nghe Tân Nguyên nói xong, nhìn nàng bằng ánh mắt thẫn thờ, một hồi lâu sau vẫn chưa thể thốt nên lời.  Tô ma ma nói:

– Cách cách à, sao cô lại có thể gọi cuộc hôn nhân của mình là một cuộc hôn nhân chính trị?  Phủ Viễn tướng quân là một người đàn ông ngoài cơ trí còn khôn khéo đến hiếm thấy trên đời lẽ nào cô không bằng lòng?  Ở trong hoàng cung này, mọi người đều thấy rõ hai người là một đôi do trời đất tạo thành.  Hai người một thì võ công tài trí, một thì tuyệt thế giai nhân, vả lại hai người từ nhỏ cũng đã lớn lên bên nhau, thái hoàng thái hậu tác hợp cho hai người là một chuyện vô cùng hợp lẽ. 

Tân Nguyên im lặng.  Tô ma ma tiếp:

– Hơn nữa tuần rồi thái hoàng thái hậu cũng đã cho người may lễ phục cho cô, yến tiệc cũng gần như được hoàn thành.  Thêm vào đó của hồi môn của cô nô tì cũng đều chuẩn bị đầy đủ cả rồi.  Nam Hải trân châu ba thanh bạch ngọc, phỉ thúy thủ xuyến, mã não hướng châu, san hô hướng châu, ngọc như ý và bình sứ tứ đối.  Thêm vào ba bức họa vạn đạo sơn thủy, Mạnh Hi và Triệu Khoan.

Tân Nguyên tiếp tục giữ im lặng.  Tô ma ma lại nói:

– Vào lúc này mà cách cách nói không muốn thành hôn không phải là làm khó thái hoàng thái hậu ư?  Lại nữa nếu mà bây giờ cô không thành hôn thì năm sau sẽ quá tuổi gả chồng, một người con gái thiếu chỗ dựa của gia đình không lẽ cô định sống cô quạnh cả đời à?  Cách cách cứ nhìn Hương Quân cách cách là biết thôi, cô ấy sống một mình trong Lý phiên cung khổ sở biết bao nhiêu.  Thật tình nô tì không muốn thấy cô đi theo bước đường cô ấy!

Tân Nguyên chờ cho Tô ma ma nói xong, nhìn Hiếu Trang nhẹ giọng nói:

– Con biết thái hoàng thái hậu rất thương con, người đã đích thân chỉ hôn cho con thì bất kỳ nam nhân nào cũng chính là người tốt ở trên đời, nhưng, mười mấy năm tiếp nhiễm những phong tục tập quán phương tây con thật sự không quen với một cuộc hôn nhân do người thân môi giới.  Lại nữa, con tin rằng những người phụ nữ đương đại không cần những người đàn ông làm chỗ dựa, miễn là những người phụ nữ đó gắng sức làm việc thì sợ gì chẳng có tiền đồ…

Tân Nguyên chưa dứt lời, Tô ma ma nói: 

– Cách cách à, ở nơi này không phải Luân Đôn, trong cái xã hội phương đông thì ngoài tam tòng, tứ đức ra không còn con đường nào dành cho những người phụ nữ như chúng ta nữa cả.  Cái xã hội này vốn là cái xã hội nam quyền nên từ khi nữ nhân sinh ra thì đã mặc định là phải xuất giá tòng phu, phụ, tử.  Những ý tưởng như kiên cường cá nhân hay những ý chí tự lực cánh sinh mà cô vừa nói tất cả đều không thực dụng.  Chúng như những chiếc cầu vồng tuy mang tính đẹp đẽ nhưng không bao giờ có thể nắm bắt được, cũng không thể nào tồn tại lâu được trong cái xã hội này.

Tô ma ma nói rồi không để Tân Nguyên trả lời, nhanh nhảu nói thêm:

– Cách cách à, chẳng lẽ cô không hiểu nỗi khổ tâm của thái hoàng thái hậu đối với cuộc hôn nhân này à?  Cách cách đã từng đọc sách thánh hiền, biết nhiều đạo lý, hiểu câu “vô trắc ẩn chi tâm phi nhân dã.” Vậy nô tì xin mạng phép hỏi cách cách nếu một người không còn chi tâm nữa thì còn là con người được nữa sao?  Từ khi cách cách chào đời chẳng có bao nhiêu thời gian gặp a mã và ngạch nương.  Thái hoàng thái hậu chính là người cho cô uống miếng sữa đầu tiên trong đời.  Thái hoàng thái hậu cũng chính là người ôm cô vào lòng vỗ về những khi Thừa Trạch Dụ thân vương đi vắng.  Hai mươi mấy năm mồ hôi và nước mắt của thái hoàng thái hậu đã đổ cả vào trong tứ chi cô.  Bây giờ bà ấy gặp khổ nạn, lẽ nào cô không giúp?  Cách cách vốn biết hằng ngày tam mệnh đại thần ở trong triều hô mưa gọi gió, cạo xương róc tủy bách tính, vơ vét quốc khố toàn những chuyện thương thiên hại lý, không việc gì ba người này không làm.  Lại còn bọn tay sai của ba người này làm khảo quan thì thu tiền các hiếu liêm, làm tướng thì ăn tiền không ngạch của ba quân, vơ vét quân lương, xử án thì ăn hối lộ, thu thuế thì lấy tiền ngoại phụ!  Thiên hạ nhà đại Thanh chúng ta thật may có được một người như Phủ Viễn tướng quân dám đứng ra ngăn cản họ, và ra tay chỉnh đốn triều chính.  Bằng không, tất cả đều bị bọn sâu mọt ăn ruỗng hết!

Tô ma ma nói một tràng những lợi lộc của cuộc hôn nhân có thể đem lại cho triều đình rồi dừng lại nhìn Tân Nguyên.  Tân Nguyên biết Tô ma ma theo hầu Hiếu Trang từ lâu, là một người cơ trí không kém chủ nhân, những lời nói “đẽo xương, gọt tủy” vừa rồi bà ta nói cứ ngọt lịm như không hề gì.  Dù đã có chuẩn bị tinh thần từ sớm mà trong lòng Tân Nguyên vẫn chấn động như cơn địa chấn rung chuyển dữ dội, nàng cảm thấy từng câu một của Tô ma ma thấm vào người nàng, làm nàng bất giác cảm thấy lạnh người. 

Nhắc chuyện năm xưa, khi Tân Nguyên vừa chào đời ngạch nương của nàng đã mất, a mã nàng là Thừa Trạch Dụ thân vương lại chinh chiến ở xa cho nên Hiếu Trang là người cưu mang những năm tháng đầu đời của nàng.  Khi nàng lên bốn, Thừa Trạch Dụ thân vương trở về, nhưng rồi mấy năm sau đó tai họa ập tới, cả nhà nàng ngoài nàng đều tuẫn nạn trong biến cố Kinh Châu.  Binh cứu viện của Chính Lam kỳ đến chậm hết một bước, tuy rằng khắc phục được Kinh Châu nhưng không có cách gì cứu được gia đình Thừa Trạch Dụ thân vương.

Lúc đó Tân Nguyên ngoài ngọc bội của cha ra, không còn một thứ gì khác nữa.  Hôm đó, Kinh Châu thành đã rối loạn như mớ bòng bong.  Dân chúng chạy tứ tán, trong thành dậy lên tiếng kêu khóc vang trời, phía ngoài thành tiếng súng nổ đùng đùng vang dội, đại quân của Ngô Thế Xương đã tấn công lên tới mặt thành.  Thừa Trạch Dụ thân vương lúc đó cả chiến bào đã nhuộm đầy máu, vội vàng, hấp tấp chạy vào căn phòng khách to lớn của vương phủ, ra lệnh một cách thật khẩn cấp:

– Tân Nguyên!  Cha và các binh sĩ Bát Kỳ đều sẽ chiến đấu đến giọt máu cuối cùng, mạch máu cuối cùng của nhà ta chỉ còn lại có một mình con!  Con phải lập tức hóa trang thành dân chạy nạn, lập tức chạy trốn ra khỏi thành!

Tân Nguyên gọi lên thật to, thật kịch liệt:

– Không! Con muốn được ở lại cùng cha, sống cùng sống, chết cùng chết!

Cha nàng nắm lấy bờ vai của nàng, nói một cách cương quyết:

– Con không thể như thế được! Vì giọt máu cuối cùng của vương phủ, con phải can đảm mà sống, giờ này phút này, muốn chết rất dễ, cầu sống mới khó!

Tân Nguyên kêu lên:

– Không! Nếu đi thì cha và con cùng đi!

Gương mặt của Thừa Trạch Dụ thân vương mang đầy vẻ bi thương, nói:

– Con biết rõ là không làm như thế được!  Cha đã thề là sẽ đi theo thành, bảo toàn tiết liệt! Tình thế đã khẩn cấp lắm rồi, con hãy mau chạy đi!

Vương gia kêu một thị vệ và cô a hoàn, hai người họ đang đứng hầu một bên vội vàng lên tiếng ứng hầu, vương gia nói:

– Hai người phụ trách bảo vệ Tân Nguyên cách cách, phò chủ ra khỏi thành, bảo vệ chủ cho đến cùng! Ðây là mệnh lệnh!

Hai người trả lời thật mạnh mẽ:

– Dạ! 

Thế là Tân Nguyên được a hoàn mặc cho áo vải quần thô, trà trộn vào trong đám dân chạy nạn rối loạn kia, từ một bên cửa thành Kinh Châu chạy ra phía ngoài.  Trên cảm giác, đoạn đường đó thật là trùng trùng điệp điệp, dài đăng đẳng như thể không bao giờ ngưng nghỉ. Dân chạy nạn tranh nhau mà chạy, tiếng trẻ con khóc la gọi cha réo mẹ, và ngọn lửa dậy trời của Kinh Châu thành… tất cả đều trộn lẫn vào nhau.  Bây giờ nhớ lại, bên tai nàng như còn vang lên tiếng hò reo sát phạt của Kinh Châu thành, và tiếng rên rỉ kêu la của dây chạy nạn. Trước mắt nàng, lúc nào cũng phảng phất hình ảnh của ánh lửa chập chờn, vết máu loang lổ và làn sóng người di tản khủng khiếp của ngày hôm đó… 

Tân Nguyên ngồi nhớ chuyện cũ, không cầm được nước mắt.  Hiếu Trang lấy khăn tay ra lau lệ cho nàng.  Cuối cùng Hiếu Trang cũng lên tiếng, nhưng mà bảo Tô ma ma đi lấy một cuộn giấy ở trên tủ sách mang lại.

– Hồi chiều ai gia có viết vài chữ – Hiếu Trang vẫn nói với Tân Nguyên bằng giọng nhẹ tênh – Con xem thử xem sao.

Tô ma ma trải tờ giấy lên bàn, Tân Nguyên thấy trong giấy ghi bốn hàng chữ:

“Tùy độ xử lý

Bình tắc nhân tài

Nhân đoan trảm quỷ

Truất chiếu như thần”

– Bốn hàng chữ này – Hiếu Trang vừa gài khăn tay vào nút áo vừa nói – Là của tiên đế nói với ai gia trước khi ngài băng hà, ngài từng bảo một người khi làm bất kỳ việc gì hay dùng một con người cũng phải nên sờ người đó từ đầu đến chân.  Mười sáu chữ chân quyết này cùng với câu nói mà a mã con thường nói với ai ai, ai gia ghi nhớ mãi trong lòng.  Cổ chi hiện thần lương tướng, duy trí duy nhân duy dũng.  Mà Phủ Viễn tướng quân lại là người lương, trí, dũng đều có đủ, con hiểu ý ai gia không?

Hiếu Trang nói đến đây ngưng một chút chờ Tân Nguyên theo kịp hết lời mình, sau đó tiếp:

– Lúc nãy Tô ma ma nói không sai chút nào, bên cạnh ai gia hiện thời không có nhiều nhân tài giúp ta trị quốc.  Trương Đình Ngọc thọ cao, Vương Diệm sức khỏe không mấy tốt, Mạc Lạc ít khi tham gia chính sự.  Ngạch Nhĩ Thái thì mấy năm gần đây một mực A Di Đà Phật.  Khang Nạp thì không cẩn thận cũng không đủ đảm thức.  Rốt cuộc chỉ có một mình Tế Nhĩ Ha Lãng.

Hiếu Trang nói xong vừa nhìn Tân Nguyên vừa mỉm cười dịu dàng với nàng.  Tô ma ma thấy tuy bề ngoài Hiếu Trang đang cười nhưng trong lòng đang tiềm ẩn một đợt sóng ngầm chực chờ trỗi dậy.  Tô ma ma cũng nhìn Tân Nguyên bằng ánh mắt dò hỏi khi thấy sắc diện nàng trầm tĩnh, Tô ma ma thật muốn tìm biết nàng đang nghĩ gì qua nét mặt bình thản của nàng.

Một canh giờ sau bên ngoài tiếng trống điểm sang canh.  Tiếng gà eo óc gáy sáng.  Trong thư phòng cung Khôn Ninh đèn vẫn còn cháy.  Tân Nguyên đã về rồi nhưng Hiếu Trang vẫn còn ngồi trên long ỷ nhìn những làn khói lượn lờ, trong đầu không ngừng nghĩ tới những lời nói cuối cùng của Tân Nguyên trước khi nàng rời khỏi căn phòng này.  Hiếu Trang lại nghĩ sang Mẫn Mẫn.  Hai cô gái bằng tuổi nhau, cách nhau có ba ngày nhưng so với Tân Nguyên thì Mẫn Mẫn hẳn còn ngô nghê lắm, đâu biết được mùi đời cay đắng ra sao…

Tô ma ma đứng cúi đầu im lặng bên Hiếu Trang.  Tô ma ma thấy từ khi Tân Nguyên rời đi Hiếu Trang không nói một tiếng nào nữa cả, chắc chắn Hiếu Trang đã đồng ý với những thuyết phục vừa rồi của Tân Nguyên.  Tô ma ma nghĩ đoạn, nghĩ tới người chồng tương lai của Mẫn Mẫn, một chàng thanh niên với dáng dấp oai vệ, một khuôn mặt điển trai, một người đàn ông văn võ toàn tài lý tưởng cho nhiều cô gái lấy làm chồng.

Tô ma ma nhíu chặt cặp chân mày, không dám tin là chàng ấy sẽ đồng ý cuộc hôn nhân này.  Nhưng, Tô ma ma nhủ bụng, con cháu Bát kỳ, tự cổ lúc nào cũng phục tòng mệnh lệnh bề trên. 

(còn tiếp)


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.