Thời Tiến hoảng loạn đến độ xoay vòng vòng trong phòng.
Tiểu Tử cuống đến độ gặm móng tay trong đầu cậu.
“Nếu không thì cậu quay lại nhận di sản đi?” Tiểu Tử hiến kế.
Thời Tiến như sắp hỏng mất: “Trong nội dung kịch bản gốc, mấy anh trai nhà họ Thời chính là sau khi biết di sản đều bị Thời Hành Thụy cho em trai mới hoàn toàn chạnh lòng, lạnh lùng ra tay giết Thời Tiến! Nếu nhận di sản thì thanh tiến độ sẽ không phải là 998.5, mà là 999 rồi!”
Cộc cộc cộc.
Động tác của hai người dừng lại, cùng nhìn về cửa phòng bị gõ vang.
“Tiểu thiếu gia, Đại thiếu gia gọi điện tới.”
Giọng nói của quản gia truyền vào từ ngoài cửa, mi tâm Thời Tiến nhảy một cái, giọng lí nhí: “Hung thủ số một gọi điện tới, có tiếp hay không?”
Tiểu Tử run lẩy bẩy: “Nhận có thể ngủm luôn hay không.” khoảng cách có 0.5 với cái chết không đủ để sửa sai đâu.
Thời Tiến do dự, hỏi: “Thanh tiến độ đầy rồi là tôi sẽ lập tức teo đời sao?”
“Không biết.”
Ánh mắt Thời Tiến sáng lên.
Tiểu Tử có cảm giác muốn khóc, bổ sung: “Nhưng cậu sẽ mất đi quyền khống chế thân thể, trơ mắt nhìn mình lao vào chỗ chết theo tiến triển của nội dung vở kịch.”
Cái này so với trực tiếp chết còn đáng sợ hơn!
Thời Tiến phát điên, quét mắt nhìn khắp phòng, đột nhiên đi tới bàn học rút dao trang trí cắm trong ống đựng bút, bật lưỡi dao ra, nhắm ngay cổ tay mình rạch xuống.
Máu tươi chảy ra ào ào.
Tiểu Tử trực tiếp điên cuồng: “A a a, cậu làm gì vậy!”
“Đương nhiên là tự cứu, cuộc gọi này không thể nhận, lỡ tôi nghe rồi nói sai câu nào đó, khiến sát ý của anh cả nhà họ Thời tăng cao, thì chúng ta liền xong đời.” Nguy cơ sắp ập tới, Thời Tiến trái lại bình tĩnh hơn. Sau khi cậu cắt cổ tay liền cấp tốc tìm tất cả giấy tờ và tiền mặt mà nguyên chủ có, cầm lấy gối ôm dưa chuột trên giường, đi vào phòng tắm xả nước vào bồn.
Tiểu Tử bị động tác của cậu doạ hôn mê, hỏi: “Cậu xả nước làm gì?” Cắt cổ tay cộng bồn tắm, đây là kiểu phối hợp để tự sát mà!
Thời Tiến đã nằm vào trong bồn tắm, nhẫn nhịn cảm giác choáng váng vì mất máu, cẩn thận mở mép gối ôm dưa chuột ra một chút, nhét toàn bộ giấy tờ và tiền mặt vào giấu kỹ, ôm gối ôm dựa vào trong bồn tắm, nhắm hai mắt lại: “Lùi một bước để tiến hai bước, kéo dài một chút thời gian… Không thể ở lại đầm rồng hang hổ, chúng ta phải tìm cơ hội mà chuồn.”
Người trẻ nhất trong năm anh trai nhà họ Thời cũng đã lớn hơn nguyên chủ chín tuổi, cả đám đều đầy đủ lông cánh, còn có mẹ làm chỗ dựa, ngày thường còn dựa vào việc giả bộ sủng ái nguyên chủ, làm Thời Hành Thụy mất cảnh giác, chôn một đống gián điệp trong công ty Thời Hành Thụy và bên cạnh Thời Tiến. Với tình trạng một không thực lực hai không nhân mạch của cậu hiện tại, căn bản không có khả năng đấu thắng, việc cấp bách hiện giờ, vẫn là bảo vệ tính mạng.
Nước bồn tắm rất nhanh bị máu tươi nhiễm đỏ, nếu như Tiểu Tử là người, thì sắc mặt khẳng định đã trắng bệch, run cầm cập kêu: “Tiến Tiến, Tiến Tiến…”
“Yên tâm, tôi có chừng mực.” Thời Tiến an ủi một câu, loáng thoáng nghe được tiếng cửa phòng bị mở ra, thở phào trong lòng, dặn Tiểu Tử lát nữa nhất định phải làm cho thân thể cậu ôm chặt lấy gối ôm dưa chuột xong, yên tâm hôn mê bất tỉnh.
…
Mùi thuốc sát trùng tràn ngập xoang mũi, Thời Tiến mơ mơ màng màng mở mắt ra, mơ hồ nhìn thấy một bóng người cao ráo ngồi ở bên giường.
“Gối ôm ở trong ngực cậu, thanh tiến độ lùi tới 997 sau khi tin tức cậu tự sát truyền ra, ngồi bên giường chính là anh cả nhà họ Thời – Thời Vĩ Sùng.” Tiểu Tử đúng lúc nhắc nhở.
Thời Tiến yên lòng, nắm thật chặt gối ôm trong lồng ngực, nhìn người đàn ông bên giường, suy yếu gọi: “Anh cả.”
Người đàn ông nghiêng đầu nhìn lại, đôi mắt hẹp dài cực kỳ giống Thời Hành Thụy mang đầy sự không đồng ý và lo lắng, nhưng ngữ khí lại ôn hòa, hỏi: “Tiểu Tiến, tại sao?”
Gien Thời Hành Thụy rất tốt, sinh đứa nào cũng đẹp, Thời Tiến mập mạp xem như là loài biến dị trong đó. Thời Vĩ Sùng này là con cả Thời Hành Thụy, tướng mạo rất giống cha, mày rậm mắt sáng, môi mỏng mũi cao, khuôn mặt tương đối ngay ngắn, khí chất trầm ổn, là một anh đẹp trai mười phần phù hợp với loại hình thẩm mỹ thành thục truyền thống. Ngoại trừ Thời Tiến, hắn là đứa con duy nhất nhà họ Thời được phép cùng họ với cha ngựa giống Thời Hành Thụy, mặt ngoài cũng là anh trai sủng Thời Tiến nhất.
Thời Tiến rũ mắt tránh né cái nhìn của hắn, ở trong chăn lén lút nhéo mình một cái, mũi đau xót, vành mắt đỏ lên, thấp giọng nói rằng: “Em biết các anh trai đều không thích em.”
Vừa nói ra lời này, không khí hơi trì trệ.
Thời Vĩ Sùng không nói gì, ánh mắt giảm độ ấm nhìn Thời Tiến, âm thầm có ý tìm tòi nghiên cứu, như đang phán đoán lời này của cậu là biểu lộ cảm xúc thật sự hay đang giả vờ thăm dò.
“998 rồi! Tiến Tiến a a a!” Tiểu Tử kinh hoảng rít gào.
Lông mi Thời Tiến run lên, nước mắt đong đầy vành mắt bị tạp âm này làm rơi xuống, mím chặt môi, lần nữa nhìn thẳng tầm mắt Thời Vĩ Sùng, thử thăm dò nắm tay hắn, nói rằng: “Anh cả… nếu có kiếp sau, để em đổi lại làm anh trai các anh đi… Đem thứ nợ các anh, đều trả cho các anh…”
“Tiểu Tiến.” Thời Vĩ Sùng rút tay bị cậu cầm ra, nhét tay cậu về ổ chăn, “Đừng nói mê sảng, anh trai mãi mãi là anh trai của em.”
“998. 5 rồi! Lại hoãn chết*! Tiến Tiến hức hức hức, Tiến Tiến cậu đừng chết!”
* raw là ‘tử hoãn’[死缓], dịch ra là tử hình treo, tử hình hoãn thi hành: là hình phạt tử hình cho phép hoãn thi hành trong vòng hai năm.
Vậy mà lại không có kẽ hở nào, anh cả nhà họ Thời này còn khó xử lý hơn so với trong dự đoán.
Trong lòng Thời Tiến biết không ổn, quyết đoán bỏ đi ý nghĩ dùng lời nói để mềm hóa Thời Vĩ Sùng, làm bộ uể oải nhắm mắt lại, thấp giọng nói: “Anh cả, em mệt mỏi…”
May lần này thanh tiến độ không phồng lên nữa, Thời Vĩ Sùng giúp cậu kéo chăn, rời khỏi phòng bệnh.
Hai ngày sau anh cả nhà họ Thời lại tới mấy lần nữa, mấy anh trai khác nhà họ Thời không ở chỗ này cũng gọi rất nhiều cuộc điện thoại tới đây, Thời Tiến duy trì trầm mặc từ đầu tới cuối, không nói lời nào cũng không nhận điện thoại, cả ngày ở trong phòng bệnh ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ, như một con rối mất đi linh hồn.
Trong thời gian này, Thời Tiến tiếp tục nỗ lực dùng dao gọt hoa quả tự hại mình, bị y tá kiểm tra phòng phát hiện, y tá nói cho Thời Vĩ Sùng chuyện này, Thời Vĩ Sùng biểu hiện như một anh trai đúng chuẩn, vừa vội vừa tức, mạnh mẽ mắng Thời Tiến một trận.
Thời Tiến nhéo bắp đùi mình một cái, nhìn với Thời Vĩ Sùng tức giận, lặng yên không tiếng động rơi nước mắt.
“Tiểu Tiến.” Thời Vĩ Sùng bất đắc dĩ, khom lưng lại gần cậu, đè lên bờ vai cậu, ôn hòa hỏi: “Rốt cuộc em làm sao vậy? Em xem em gầy đi rồi.”
Thời Tiến cho hắn một nụ cười—— lời này cậu thích nghe, không uổng công cậu ăn ít đi vài bữa cơm.
Thời Vĩ Sùng nhìn thấy cậu cười, đột nhiên chậm rãi thu lại cảm xúc trên mặt, biến thành một loại mặt không chút thay đổi khiến người ta nhìn không thấu.
Đây là lần đầu tiên Thời Vĩ Sùng lộ ra loại vẻ mặt này trước mặt Thời Tiến, Thời Tiến không cười nổi, cúi đầu ôm chặt gối ôm, bắt đầu lo lắng —— đến đến, Thời Vĩ Sùng muốn xé mặt nạ thân thiết ra.
“Tiểu Tiến, luật sư của ba ngày hôm nay gọi điện thoại cho anh, nói là đã phân di sản xong, phân năm phần dựa theo ý của em, không có phần em.” Thời Vĩ Sùng mở miệng, ngữ khí nhàn nhạt, không còn ôn hòa như trước khi đối mặt với Thời Tiến.
Thời Tiến ngửa đầu nhìn hắn, trên mặt cũng không có nụ cười —— thực sự nghẹn không được, nói rằng: “Em nói rồi, muốn trả lại hết nợ cho các anh trai.”
Thời Vĩ Sùng sâu sắc nhìn hắn, nói rằng: “Thay đổi phân chia di sản cần chữ ký của em.”
Thời Tiến gật đầu: “Em ký.”
Lại là một sự yên lặng, Thời Vĩ Sùng không nói cái gì nữa, quay người rời đi.
Sau bữa cơm chiều hôm đó, Thời Vĩ Sùng cầm mấy phần văn kiện lại đây, Thời Tiến nhìn cũng không nhìn, trực tiếp ký, sau đó rúc mình vào trong chăn.
Thời Vĩ Sùng cầm văn kiện đứng ở bên giường một hồi, hỏi: “Tại sao?”
“Chỉ là muốn khiến các anh trai vui vẻ.” Thời Tiến trả lời, vẫn gắt gao ôm chặt trong tay lá bài tẩy cuối cùng của chính mình – gối ôm dưa chuột.
Thời Vĩ Sùng chuyển tầm mắt sang, lướt qua vết máu đã khô phía trên gối ôm, lại hỏi: “Tại sao vẫn luôn ôm nó?”
Thời Tiến căng thẳng trong lòng, vội vàng véo mạnh đùi một cái, vành mắt đỏ hoe nhìn vào mắt Thời Vĩ Sùng, âm thanh hầu như không nghe thấy được: “Đây là một phần lễ vật cuối cùng anh trai đưa cho em… Không thể làm mất, mất rồi… Sẽ không còn nữa.”
Tiểu Tử dùng sức vỗ tay ở trong đầu Thời Tiến, like một cái cho sự nhanh trí cùng kỹ năng diễn xuất của cậu.
Thời Vĩ Sùng hiển nhiên không nghĩ tới sẽ nghe được một đáp án như vậy, nhìn thẳng cậu vài giây, nhíu nhíu mày, đột nhiên cảm thấy không cách nào nhìn thẳng ánh mắt mang đầy tín nhiệm và ỷ lại của cậu, hơi nghiêng đầu, nói rằng: “Em nghỉ ngơi đi, bọn lão nhị đã lên máy bay, ngày mai sẽ đến.”
Đây thật sự là một tin xấu.
Thời Tiến khổ sở cúi đầu, chôn mặt vào trong chăn, thấp giọng đáp một tiếng.
Thời Vĩ Sùng quay người, đi một bước liền dừng lại, quay lại xoa nhẹ phần tóc Thời Tiến lộ ra bên ngoài chăn, sau đó ánh mắt dao động ngắn ngủi, rồi không hiểu tại sao lại lạnh mặt, thẳng thắn dứt khoát quay người rời đi.
Tiểu Tử có chút suy yếu: “Vừa nãy tiến độ điều như ngồi tàu lượn siêu tốc, bất chợt rơi xuống 900, lại đột nhiên lên tới 950, làm tui sợ muốn chết.”
“Rơi xuống 950?” Thời Tiến kinh hỉ, vén chăn lên ngồi dậy, lật thanh tiến độ ra nhìn một chút, đắc ý, “Di sản xử lý xong rồi, giờ là dịp để chuồn.”
Tiểu Tử không rõ: “Chuồn? Không tiếp tục cố gắng sao, mấy anh trai khác của nhà họ Thời sắp đến.”
Ngữ khí Thời Tiến sâu xa: “Cậu cảm thấy 49 điểm thanh tiến độ còn lại, đủ cho tôi nói sai mấy câu với những anh trai hung tàn này.”
“…” Tiểu Tử không phản bác được, lòng tràn đầy lo lắng, “Vậy lỡ như sau khi mấy anh em nhà họ Thời phát hiện cậu chuồn mất, sát khí trực tiếp tăng cao làm sao bây giờ.”
“Không sợ.” Ngữ khí Thời Tiến chắc nịch, vén chăn xuống giường, kiểm tra giấy tờ và tiền mặt bên trong gối ôm một chút, trả lời: “Thanh tiến độ sẽ lui khi nhân tố dẫn đến cái chết giảm bớt, khoảng cách với năm anh em nhà họ Thời gần hay xa hẳn cũng được tính là một phần nhân tố dẫn đến cái chết, nếu tôi chạy trốn đến một nơi mà năm anh em nhà họ Thời không tìm thấy, cậu cảm thấy thanh tiến độ còn có khả năng phình lên sao?”
Đương nhiên không phình nổi, người còn chả tìm thấy, cho dù năm anh em nhà họ Thời muốn giết em trai, dưới tình huống không tìm được người, cũng không cách nào lập ra kế hoạch hay thật sự ra tay, xem như là thiếu hụt điều kiện mấu chốt nhất dẫn tới cái chết. Mà chỉ cần thanh tiến độ không phình nữa, bọn họ có thể từ từ suy nghĩ hành động tiếp theo tại nơi mà năm anh em tìm không thấy, miễn cho giống như bây giờ, chỉ có thể cố đỡ thanh đao có thể rơi xuống bất cứ lúc nào trên đầu mà tùy cơ ứng biến, còn không có tự do.
Tiểu Tử dựng thẳng ngón tay cái, uốn giọng éo éo nói chuyện: “Tiến Tiến thật thông minh~, người ta yêu cậu lắm lắm~.”
“… Cậu ngậm miệng.”
…
Sau khi mô phỏng theo chữ viết nguyên chủ để lại một tờ giấy với nội dung buồn nôn là “Không có em, chắc các anh trai sẽ hạnh phúc hơn, Tiểu Tiến hi vọng các anh trai hạnh phúc.”, Thời Tiến cầm gối ôm dưa chuột, nhờ Tiểu Tử giúp hắn tránh thoát người trong bệnh viện, lặng yên không một tiếng động rời khỏi bệnh viện trong bóng đêm.
Sau mười mấy tiếng, Thời Tiến đứng trên đất thành phố B của nước Hoa, vẫn còn mặc đồ bệnh nhân trên người, ôm gối ôm dưa chuột trong ngực như cũ, toàn bộ gia sản chỉ còn một chút tiền mặt thừa lại sau khi mua vé máy bay.
“Tôi hận thói quen không thích mang tiền mặt của người có tiền.” Thời Tiến rơi lệ đầy mặt.
Tiểu Tử kinh hồn bạt vía: “Xong rồi xong rồi, thanh tiến độ lại bắt đầu ngồi tàu lượn siêu tốc, năm anh em nhà họ Thời khẳng định đã phát hiện cậu mất tích, Tiến Tiến tui rất sợ a a a a.”
Thời Tiến căng thẳng cúc hoa, cũng nhìn về phía thanh tiến độ đang điên cuồng trồi lên tụt xuống, đôi mắt mở tròn xoe.
980… 990… 930… 990… Sau một đợt dao động điên cuồng, thanh tiến độ dừng ở chỉ số 910, không thay đổi nữa.
Thời Tiến nhẹ nhõm thở phào một cái, ngồi xuống mặt đất ngoài sân bay.
“Xem ra khoảng cách đúng là một trong những nhân tố dẫn đến cái chết.” Ngữ khí Tiểu Tử thả lỏng chút, hỏi: “Tiến Tiến, tạm thời bảo vệ được mạng, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Thời Tiến nhìn toàn bộ gia sản của mình, mặt đầy tang thương: “Trước tiên tìm một công việc nuôi sống chính mình đã…”
Thời Tiến hoảng loạn đi qua đi lại trong phòng.
Nhóc Chết quýnh quáng gặm móng tay trong đầu hắn.
“Hay là cậu cứ nhận tài sản thừa kế đi?” Nhóc Chết bày kế.
Thời Tiến suy sụp: “Trong nội dung truyện ban đầu, rõ ràng sau khi hay tin tài sản thừa kế đều bị Thời Hành Thụy trao hết cho em trai, mấy ông anh trai nhà họ Thời mới đâm ra đau khổ, rồi lạnh lùng hãm hại Thời Tiến! Nếu thừa kế tài sản, thanh tiến độ đã không còn là 998. 5, mà là 999 rồi!”
Cốc! Cốc! Cốc!
Hai người lập tức đứng hình, đoạn cùng nhìn về phía cánh cửa vừa phát ra tiếng.
“Cậu út, cậu cả vừa gọi đến.”
Giọng nói của quản gia từ ngoài cửa truyền đến. Mí mắt Thời Tiến giật đùng đùng, hắn thì thào hỏi: “Hung thủ gọi đến rồi, nghe máy không?”
Nhóc Chết run lẩy bẩy: “Nghe rồi cúp ngay được không?” Thôi thì khoảng cách 0.5 cũng chưa đủ làm mình chật vật.
Thời Tiến do dự, hỏi: “Nếu thanh tiến độ đầy, tao sẽ chết ngay à?”
“Không đâu.”
Hai mắt Thời Tiến sáng rực lên.
Nhóc Chết muốn khóc lắm, nó bồi thêm: “Nhưng cậu sẽ mất quyền kiểm soát cơ thể và trơ mắt nhìn bản thân đâm đầu đi chết theo đúng nội dung.”
Thế này còn đáng sợ hơn cả chết nữa!
Thời Tiến điên lên, mắt láo liên nhìn khắp phòng, rồi bỗng nhiên đi đến chỗ bàn học, rút con dao rọc giấy cắm trong ống đựng bút, kéo lưỡi dao lên, chĩa vào cổ tay mình.
Máu tươi chảy ồ ạt.
Nhóc Chết lập tức phát rồ: “A a a, cậu làm gì vậy?”
“Đương nhiên là tự cứu lấy mình rồi. Không thể nhận cuộc gọi này được. Nhỡ tao lỡ lời câu nào, chọt trúng công tắc giết người của ông anh cả, thế thì toi cả nút.” Nguy cơ ập lên đầu lại khiến Thời Tiến bình tĩnh hơn. Hắn cứa một đường trên cổ tay, rồi tức tốc lục tìm tất cả giấy chứng nhận và tiền mặt mà nguyên chủ có, ôm theo cái gối ôm hình dưa chuột trên giường, sau đó chạy ào vào phòng tắm, xả nước vào bồn.
Nhóc Chết choáng váng vì hành động bất ngờ của hắn, bèn hỏi: “Cậu xả nước làm gì?” Cắt cổ tay kết hợp với bồn tắm, chẳng phải là tiêu chuẩn để tự sát đấy ư!
Bấy giờ, Thời Tiến đã nằm trong bồn tắm. Chịu đựng cơn chóng mặt vì mất máu, hắn cẩn thận kéo mép gối dưa chuột, nhét kĩ tất cả giấy tờ và tiền mặt vào, rồi ôm gối tựa vào trong bồn tắm, nhắm hai mắt lại: “Lùi một bước để tiến hai bước, kéo dài thời gian chút… Không thể ở lại chốn đầm rồng hang hổ này được, chúng ta phải tìm cơ hội đánh bài chuồn.”
Trong năm ông anh nhà họ Thời, người nhỏ nhất cũng lớn hơn nguyên chủ chín tuổi. Cả đám đều đã đủ lông đủ cánh, lại có mẹ làm chỗ dựa, không những thế, thường ngày còn vờ vịt cưng chiều nguyên chủ để làm Thời Hành Thụy mất cảnh giác, cài cắm vô số người vào công ty của Thời Hành Thụy và bên cạnh Thời Tiến. Mà bản thân hắn hiện tại đang ở trong tình cảnh một không thực lực, hai không quan hệ, hoàn toàn không có khả năng giành phần thắng. Thế nên việc cấp bách bây giờ vẫn là bảo toàn mạng sống.
Chẳng mấy chốc, nước trong bồn tắm đã bị máu nhuộm đỏ. Nếu nhóc Chết là người, chắc chắn lúc này mặt mày nó đã trắng bệch. Nó run rẩy nói: “Tiến… Tiến Tiến à…”
“Yên tâm, tao có chừng mực.” Thời Tiến an ủi một câu, đoạn nghe thấy tiếng mở của loáng thoáng, thầm thả lỏng. Sau khi dặn dò nhóc Chết phải đảm bảo rằng mình luôn ôm chặt cái gối dưa chuột, hắn mới yên tâm ngất xỉu.
…
Mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi, Thời Tiến mơ màng mở mắt ra, trông thấy một bóng người cao to mơ hồ ngồi bên giường.
“Gối ôm đang nằm trong ngực cậu. Sau khi tin cậu tự sát được lan truyền, thanh tiến độ đã tụt xuống 997. Người ngồi bên giường là cậu cả nhà họ Thời – Thời Vĩ Sùng.” Nhóc Chết kịp thời nhắc nhở.
Thời Tiến yên lòng, siết chặt cái gối ôm trong tay, nhìn người đàn ông ngồi bên giường, thều thào kêu: “Anh cả.”
Người đàn ông quay mặt sang nhìn, đôi mắt hẹp dài nom cực kỳ giống Thời Hành Thụy ánh lên vẻ lo lắng cùng không đồng tình, nhưng giọng điệu vẫn rất ôn hòa: “Tiểu Tiến, tại sao?”
Gen của Thời Hành Thụy rất tốt, đẻ đứa nào đứa nấy đều đẹp trai cả, duy chỉ nhóc béo Thời Tiến là lạc loài. Tên Thời Vĩ Sùng này là con cả của Thời Hành Thụy, mặt mũi giống hệt bố, mày kiếm mắt sáng, môi mỏng mũi cao, khuôn mặt vuông vắn, phong thái trầm ổn, là kiểu đàn ông đẹp trai trưởng thành theo thẩm mỹ truyền thống. Trừ Thời Tiến ra, y là người duy nhất trong nhà họ Thời được phép mang họ của ông bố “ngựa đực” Thời Hành Thụy, cũng là người anh ra vẻ cưng chiều Thời Tiến nhất.
Thời Tiến cụp mắt tránh khỏi tầm mắt của y, bàn tay trong chăn lén nhéo chính mình. Mũi bắt đầu thấy cay cay, khóe mắt đỏ ửng, hắn thì thào nói: “Em biết các anh đều không thích em.”
Lời vừa thốt lên, bầu không khí liền đông cứng.
Thời Vĩ Sùng không nói gì, ánh mắt nhìn Thời Tiến bớt ôn hòa đi, thay vào đó là nghiền ngẫm, như đang đoán xem hắn thật lòng hay vờ vịt dò xét.
“998 rồi! Tiến Tiến ới!” Nhóc Chết hoảng loạn ré lên.
Hàng mi Thời Tiến run run, nước mắt đang tụ trong hốc mắt rơi lã chã vì tiếng ré thất thanh này. Hắn mím chặt môi, lại đối mắt với Thời Vĩ Sùng, thử nắm lấy tay y, nói: “Anh à… Nếu có kiếp sau, hãy để em làm anh trai của các anh đi… Trả hết những gì từng nợ các anh…”
“Tiểu Tiến.” Thời Vĩ Sùng rút tay ra, dúi tay hắn vào trong chăn, “Đừng nói bậy, anh mãi là anh trai em mà.”
“998.5 rồi! Lại tử hình treo rồi! Tiến Tiến ơi, hu hu hu, Tiến Tiến à, cậu đừng chết mà!”
Thế mà cứng gớm, ông anh cả này khó xơi hơn dự đoán đấy.
Thời Tiến thấy sự tình không ổn, bèn dứt khoát từ bỏ ý định làm Thời Vĩ Sùng dao động bằng lời nói. Hắn vờ mệt mỏi nhắm mắt, nói khẽ: “Anh à, em mệt rồi…”
May mắn thay, lần này thanh tiến độ không tăng lên nữa. Thời Vĩ Sùng vén chăn giúp hắn, rồi rời khỏi phòng bệnh.
Hai ngày sau, ông anh cả lại đến thăm mấy bận, mấy người anh khác không ở đây cũng nhiều lần gọi đến. Từ đầu đến cuối, Thời Tiến chỉ làm thinh, chẳng nói chẳng rằng cũng chẳng buồn nghe máy, suốt ngày chỉ đần mặt ngồi trong phòng bệnh nhìn ra cửa sổ, như một con rối không có linh hồn.
Trong quãng thời gian này, Thời Tiến lại tiếp tục cố gắng dùng dao gọt hoa quả để tự gây thương tích cho mình, nhưng rồi bị y tá kiểm tra phòng phát hiện ra. Y tá kể lại chuyện này với Thời Vĩ Sùng, song Thời Vĩ Sùng vẫn cư xử một người anh trai bình thường, ra vẻ vừa lo vừa tức, mắng Thời Tiến một trận té tát.
Đối mặt với sự phẫn nộ của Thời Vĩ Sùng, Thời Tiến lén nhéo đùi một cái thật lực, thế là nước mắt lặng lẽ tuôn rơi.
“Tiểu Tiến.” Thời Vĩ Sùng bất lực buông xuôi, cúi người kề sát vào hắn, giữ vai hắn, dịu dàng hỏi: “Rốt cuộc em làm sao vậy? Em xem, em gầy đi rồi này.”
Thời Tiến mỉm cười với y. Nghe mà mát cả tai, không uổng công hắn nhịn ăn vài bữa.
Thời Vĩ Sùng thấy hắn nở nụ cười, cảm xúc trên mặt bỗng phai đi, biến thành bộ mặt vô cảm khiến người ta không sao nhìn thấu.
Đây là lần đầu tiên Thời Vĩ Sùng để lộ vẻ mặt này trước mặt Thời Tiến. Thời Tiến không cười nổi, cúi đầu ôm chặt gối ôm, trái tim bắt đầu đánh lô tô. Đến rồi, đến rồi! Thời Vĩ Sùng sắp xé bỏ lớp mặt nạ thân thiết ra rồi.
“Tiểu Tiến, hôm nay luật sư của bố gọi cho anh, bảo rằng tài sản đã phân chia thành năm phần theo ý em, và không có phần em.” Thời Vĩ Sùng mở miệng, giọng đều đều, không còn vẻ ôn hòa như trước đây.
Thời Tiến ngẩng đầu nhìn y, gương mặt cũng không còn đeo nụ cười, thực ra là cười không nổi, cất giọng: “Em đã bảo muốn trả nợ cho các anh mà.”
Thời Vĩ Sùng nhìn hắn đăm đăm, nói: “Việc thay đổi phân chia tài sản cần phải có chữ ký của em.”
Thời Tiến gật đầu: “Em ký.”
Căn phong bỗng chốc yên lặng, Thời Vĩ Sùng không nói gì nữa, quay lưng bỏ đi.
Sau bữa tối ngày hôm đó, Thời Vĩ Sùng cầm mấy tập tài liệu đến. Thời Tiến không buồn liếc mắt, thẳng tay ký vào, sau đó chui vào trong chăn.
Thời Vĩ Sùng cầm tài liệu đứng bên giường một lúc, rồi hỏi: “Tại sao?”
“Em chỉ muốn làm các anh vui thôi mà.” Thời Tiến trả lời, bàn tay vẫn siết chặt con bài chưa lật – cái gối ôm hình dưa chuột của mình.
Thời Vĩ Sùng đảo mắt sang vết máu khô trên cái gối ôm, lại hỏi: “Sao ôm nó mãi thế?”
Thời Tiến cuống lên, bèn nhéo đùi một cái. Đôi mắt đỏ ửng nhìn thẳng vào Thời Vĩ Sùng, hắn lí nhí nói: “Đây là món quà cuối cùng anh trai tặng em… Không thể làm mất được. Nếu mất… sẽ không bao giờ có lại nữa.”
Nhóc Chết vỗ tay đôm đốp trong đầu Thời Tiến, like mạnh cho sự nhanh trí và kỹ năng diễn xuất của hắn.
Hiển nhiên Thời Vĩ Sùng không ngờ sẽ nhận được đáp án như thế, y nhìn đăm đăm hắn vài giây, mày xoắn lại. Y bỗng không nỡ nhìn thẳng vào đôi mắt lấp lánh sự tin tưởng và ỷ lại của hắn, bèn nghiêng đầu đi, nói: “Em nghỉ đi. Đám chú hai đã lên máy bay, mai sẽ đến.”
Đây quả là một tin xấu.
Thời Tiến đau khổ cúi đầu, vùi mặt vào trong chăn, ậm ừ đáp lại.
Thời Vĩ Sùng quay người, mới đi một bước bỗng khựng lại, đoạn ngoảnh đầu, chạm nhẹ vào mái tóc lấp ló ngoài lớp chăn của Thời Tiến. Ánh mắt y thoắt đổi, nét mặt bỗng lạnh đi một cách khó hiểu, rồi dứt khoát quay người bỏ đi.
Nhóc Chết xụi lơ: “Khi nãy thanh tiến độ cứ như đi tàu lượn vậy, bỗng dưng tụt xuống 900, rồi bất thình lình lên 950, làm tôi sợ muốn chết.”
“Tụt xuống 950 rồi à?” – Thời Tiến ngạc nhiên. Hắn ngồi bật dậy, mở thanh tiến độ ra xem, rồi đắc ý, “Chuyện gia tài đã xử lý xong, đến lúc đánh bài chuồn rồi.”
Nhóc Chết lấy làm khó hiểu: “Chuồn á? Không cố gắng thêm chút nữa à, mấy ông anh nhà họ Thời sắp đến rồi.”
Thời Tiến lạnh nhạt: “Mày cảm thấy 49 điểm còn lại đủ cho tao lỡ lời mấy câu với mấy ông anh hung tàn kia?”
“…” Nhóc Chết đuối lí, nhưng vẫn lo lắm, “Vậy nhỡ sau khi mấy ông anh đó phát hiện cậu bỏ trốn, sát khí lại tăng lên thì làm sao?”
“Không sợ.” Thời Tiến giọng chắc nịch, đoạn vạch chăn ra, kiểm tra giấy tờ và tiền bạc trong gối ôm, rồi trả lời: “Nếu nhân tố gây tử vong giảm bớt, thanh tiến độ sẽ tụt xuống. Khoảng cách của tao với năm anh em nhà họ Thời chắc cũng tính là một nhân tố. Nếu tao chạy đến một nơi năm anh em họ không tìm ra, mày nghĩ thanh tiến độ còn có khả năng tăng lên à?”
Đương nhiên không tăng đầy được. Người thì không thấy tăm hơi, năm anh em nhà họ Thời dù muốn giết em trai cách mấy cũng không thể lập kế hoạch và ra tay ngay được, bởi họ đã thiếu mất điều kiện tiên quyết. Nhưng nếu thanh tiến độ tăng lên, bọn hắn vẫn có thể trốn ở nơi năm anh em kia không tìm được rồi từ từ suy nghĩ bước tiếp theo, đỡ hơn là không có tự do, chỉ có thể sống chung với lũ.
Nhóc Chết giơ ngón cái, đằng hắng: “Tiến Tiến thông minh quá, người ta thích cậu quá à.”
“… Mày im đi.”
…
Sau khi bắt chước theo nét chữ của nguyên chủ rồi để lại tờ giấy với nội dung rất chi là mắc ói: “Không có em, các anh phải hạnh phúc hơn nhé. Tiểu Tiến hi vọng các anh sẽ hạnh phúc”, Thời Tiến ôm theo cái gối dưa chuột, bảo nhóc Chết giúp hắn tránh mặt nhân viên bệnh viện, lặng lẽ hòa mình vào bóng đêm.
Sau mười mấy tiếng, Thời Tiến đã đứng trên địa phận thành phố B nước Hoa, trên người vẫn vận đồ bệnh nhân, tay ôm khư khư gối ôm hình dưa chuột, toàn bộ tài sản chỉ còn lại vài ba đồng bạc sau khi mua vé máy bay.
“Tao ghét mấy người giàu không thích mang tiền mặt.” Thời Tiến nước mắt giàn giụa.
Nhóc Chết kinh hồn bạt vía: “Thôi toi rồi, thanh tiến độ lại bắt đầu lên xuống như đồ thị hình sin rồi. Chắc chắn năm anh em nhà họ Thời đã phát hiện cậu biến mất rồi. Tiến Tiến ơi, tôi sợ lắm nhaaaaaa.”
Thời Tiến sợ thít cơ mông, mắt trợn tròn nhìn về phía thanh tiến độ đang lên lên xuống xuống ào ào.
980… 990… 930… 990… Sau cơn biến động điên cuồng, thanh tiến độ dừng ở số 910 và không thay đổi gì nữa.
Thời Tiến thở phào nhẹ nhõm, ngồi bệt xuống ngay giữa phi trường.
“Xem ra khoảng cách đúng là một trong những nhân tố gây tử vong.” Giọng điệu Nhóc Chết thả lỏng hơn, hỏi: “Tiến Tiến, tạm thời bảo toàn được tính mạng rồi, tiếp theo nên làm gì đây?”
Thời Tiến nhìn toàn bộ gia sản của mình, mếu máo: “Trước tiên phải tìm một công việc nuôi sống bản thân đã…”