Thanh Tiến Độ Sinh Tồn

Chương 19



Thời Vĩ Sùng vẫn tiếp tục nói: “Mấy ngày nay anh có tra xét Liêm Quân một chút, phát hiện không chỉ lịch sử làm giàu của anh ta không trong sạch, còn gây thù hằn rất nhiều, em đi theo bên cạnh anh ta, thực sự nguy hiểm.”

Thời Tiến lập tức cảnh giác lên, hỏi: “Có người muốn hại Quân thiếu? Ai?”

Lời còn lại của Thời Vĩ Sùng cứ như vậy bị nghẹn trở lại.

Hắn hơi buồn bực mà nới lỏng cà vạt, bưng nước trà trên bàn lên uống một hớp, tự mình tiêu hóa hết, đột nhiên chuyển đề tài, nói rằng: “Tiểu Tiến, em cho rằng lần này các anh trai tìm được em chỉ là trùng hợp sao?”

Thời Tiến sững sờ, phản xạ có điều kiện hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ không đúng?”

“Dĩ nhiên không phải, lúc lão tam nhìn thấy cái video khiêu vũ kia đã bắt đầu hoài nghi là em, nhưng em thay đổi quá lớn, hắn sợ nhận lầm người, liền tìm lão tứ, em cũng biết, bởi vì nguyên nhân nghề nghiệp, hiểu biết của lão tứ tại phương diện này mạnh hơn so với người bình thường nhiều.”

Thời Tiến trợn mắt ngoác mồm, sau đó trán đổ mồ hôi lạnh ——làm sao cậu lại quên mất, quân nhân không phải là thuần khiết dựa vào bề ngoài để nhận diện, lúc trước cậu có thể liếc mắt một cái liền nhận ra Quẻ Nhất bỏ đi ngụy trang, Hướng Ngạo Đình tất nhiên cũng có thể thông qua video nhận ra mình đã giảm cân, huống chi trong những video này còn có cái chụp siêu cấp rõ nét, ngũ quan có thể nhìn ra rõ rõ ràng ràng!

Tiểu Tử cũng cà lăm, nói lắp: “Chỉ là, chỉ là Tiến Tiến, đoạn thời gian đó thanh tiến độ của cậu không có phồng a, thật, thật sự sớm như vậy đã nhận ra sao?”

Cái này cũng là việc bây giờ Thời Tiến muốn làm rõ!

Thấy Thời Tiến lộ ra dáng dấp khiếp sợ, Thời Vĩ Sùng liền thở dài, tiếp tục nói: “Sau khi xác nhận dự đoán người trong video là em, anh và lão tứ bắt đầu thuận theo sợi dây này điều tra, phát hiện mấy ngày trước em đã từng tới khu trung tâm thương mại chúng ta gặp lại kia, cũng không lâu sau, bên phía lão tam đột nhiên thu được một tin đến từ chính phủ, nói em là cái gì nằm vùng của chính phủ, không được tùy tiện bại lộ video về em. Chúng ta cảm thấy không đúng lắm, sợ mình nhận lầm người, cũng sợ người trong video đúng là em, nên một bên thì để lão tứ đi thăm dò tin tức của chính phủ, một bên phái người thay phiên trông coi tại khu trung tâm thương mại em từng xuất hiện kia. Hôm tìm được em là sinh nhật của em, anh nghĩ có lẽ em sẽ lại tới cái trung tâm thương mại kia mua gì đó, hoặc là ăn mừng sinh nhật, liền hẹn lão tam lão tứ cùng đi tới đó, may mắn chính là, bọn anh thật sự tìm được em.”

Thời Tiến đã nghe đến choáng váng triệt để, trong đầu điên cuồng hồi tưởng biến hóa của thanh tiến độ trong đoạn thời gian đó, càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái, hỏi ở trong đầu: “Tiểu Tử, tại sao tôi lại cảm giác có chút không đúng lắm?”

Tiểu Tử cũng lờ mờ, hỏi: “Không đúng chỗ nào?”

“Chính là tốc độ thanh tiến độ tăng… Trong thời gian ngắn tôi cũng nói không rõ ràng được.” Thời Tiến nhíu lông mày, rồi liếc mắt nhìn Thời Vĩ Sùng đối diện hoàn toàn là một bộ dáng anh trai tốt, nếu bỏ qua thành kiến trong nội dung vở kịch sang một bên, chỉ dùng cảm giác hiện tại của cậu, vậy mà lại cảm thấy dáng dấp lúc này Thời Vĩ Sùng thoạt nhìn còn rất chân thành.

Nhưng thanh tiến độ lại không thể nói dối, cho đến bây giờ, chỉ số của thanh tiến độ còn kẹt chết ở 900, hơi dao động cũng không thấy, nếu như Thời Vĩ Sùng thật sự yêu em trai giống như hắn biểu hiện ra vậy, không có đạo lý thanh tiến độ này không giảm xuống chút nào.

“Anh cả.” Lòng bàn tay Thời Tiến hơi đổ mồ hôi, cảm thấy chính mình giống như bị nội dung vở kịch hãm hại, lại cảm thấy hiện tại Thời Vĩ Sùng đang đào hố cho mình, hỏi, “Tại sao anh lại muốn tôi về nhà như vậy? Anh không sợ sau khi mang tôi trở về, tôi sẽ lén lút liên hợp với tâm phúc ba ba để lại, ngáng chân anh sao?”

Thời Vĩ Sùng như nhìn kẻ ngu si liếc cậu một cái, trả lời: “Tiểu Tiến, bình thường ít coi mấy phim truyền hình cẩu huyết nhà giàu đi, ảnh hưởng chỉ số thông minh.”

Thời Tiến: “…”

Thời Vĩ Sùng vẫn đang nói lời thấm thía: “Tiểu Tiến, anh nói nhiều như vậy, chính là muốn nói cho em, ở lại bên cạnh Liêm Quân không an toàn, anh ta cũng không phải thật sự tốt với em. Em còn nhỏ như thế, anh ta lại bảo em đi tiếp cận loại người cặn bã như Từ Hoài, còn là dùng loại… loại biện pháp kia, nếu như lần này anh trai không tìm được em, lần sau em còn bị anh ta phái đi làm gì nữa? Trực tiếp cùng người khác cược mạng sao?”

Thời Tiến có chút tuyệt vọng, tại trong đầu nói rằng: “Tiểu Tử, làm sao bây giờ, tôi cảm thấy mình sắp bị hắn ta thuyết phục, hắn ta thật sự là anh trai xấu sao?”

“Nhưng mà Tiến Tiến thanh tiến độ của cậu vẫn không có rơi xuống một chút nào, vẫn là 900…” Ngữ khí Tiểu Tử cũng rất không xác định.

“Tiểu Tiến.” Thời Vĩ Sùng bên kia còn đang nói, ngữ khí càng ngày càng khẩn thiết, “Cùng anh về nhà đi, cái tuổi này của em là phải đi học, mà không phải ở bên này cùng xã hội đen dây dưa không rõ. Anh biết cái chết của ba ba là đả kích rất lớn đối với em, trong lòng em có rất nhiều nghi vấn, có lẽ lòng còn mang oán hận đối với anh, anh đều có thể hiểu được, mà anh thật sự không muốn trơ mắt nhìn em nhảy vào hố lửa, cùng anh về nhà đi, có được hay không?”

Thời Tiến cảm thấy nếu như không phải thanh tiến độ nằm chình ình ở đó, khẳng định cậu đã bị tình thương người anh của Thời Vĩ Sùng làm cảm động. Chỉ tiếc, sự tình không có nếu như.

“Anh cả, xin lỗi.” Biểu tình cậu khó xử, ngữ khí lại kiên định, “Quân thiếu không phải xã hội đen, ở bên cạnh anh ấy tôi cảm thấy rất an toàn, cảm tạ sự quan tâm của anh, tôi rất cảm kích.” Nếu như phần quan tâm này là thật.

Cuộc trò chuyện lần thứ hai rơi vào bế tắc.

Thời Vĩ Sùng nhìn Thời Tiến, triệt để trầm mặc, như là đã không biết nên cùng cậu nói cái gì cho phải.

Thời Tiến bị hắn nhìn tới không dễ chịu, đột nhiên cũng cảm thấy chính mình thật giống như đặc biệt quá đáng, đứng lên, kéo kéo khóe miệng miễn cưỡng cười cười với hắn, nói: “Lát nữa tôi còn có huấn luyện… Xin lỗi không tiếp được.” Nói xong cũng không quay đầu lại rời khỏi phòng hội nghị, quay về phòng vặn buồng tắm vòi nước ra, xối vào đầu.

Ào ào ào, mùa đông tưới một trận nước lạnh, dù cho nội thất có hệ thống sưởi, Thời Tiến cũng bị lạnh đến mức run rẩy rùng mình, sau đó cưỡng chế tính tĩnh táo lại.

“Tiểu Tử, nội dung vở kịch khẳng định có lỗ thủng, chúng ta phải nghĩ kĩ càng hơn một chút, lo lắng nhiều một ít khả năng khác.” Thời Tiến đóng vòi nước lại, nhìn mình bị đông cứng thành kẻ ngu si trong gương, giơ tay gạt mặt một cái, kéo một cái khăn lông ra khỏi buồng tắm.

Tiểu Tử đã bị tình thương người anh của Thời Vĩ Sùng làm cho bắt đầu hoài nghi bản thân, nghe vậy liền vội vàng hỏi: “Khả năng khác nào?”

“Cân nhắc khả năng năm anh em nhà họ Thời cũng không thật sự muốn giết em trai như trong nội dung vở kịch viết.” Thời Tiến ngồi xuống ghế sô pha, đội khăn mặt, rút khăn giấy xì nước mũi chảy ra vì lạnh, “Theo hiểu biết của tôi về Thời Vĩ Sùng, tôi cảm thấy nếu như hắn thật muốn giết tôi, vậy hắn căn bản sẽ không tự mình ngóng tôi ở ngoài hội sở mấy ngày, còn nói nhảm với tôi nhiều như vậy, tôi thậm chí cảm thấy hắn kỳ thực đã bị hành vi tôi từ bỏ di sản cùng tự mình hại mình lúc trước làm mềm hóa, mới vừa nãy là thật lòng quan tâm tôi.”

Tiểu Tử chần chờ: “Là, là như vậy sao.”

“Có thể đúng, cũng có thể không, tôi chỉ là hi vọng chúng ta không cần bị giới hạn quá mức bởi nội dung vở kịch gốc, trái lại không để mắt đến nhân tố nguy hiểm chân chính.” Thời Tiến ném khăn giấy đi, yên tĩnh suy tư một hồi, nói rằng, “Tiểu Tử, cậu lấy sách nội dung gốc ra đi, tôi muốn xác định một số việc.”

Thời Tiến tốn ba ngày phân tích một lượt từng câu từng chữ trong nội dung vở kịch của cuốn sách vốn cũng không dài, cuối cùng xác định một chuyện hỏng bét —— trong nội dung vở kịch không có một cái chứng cứ trực quan chính xác nào tỏ rõ, nguyên chủ là bị năm người anh trai giết chết, cho dù là chính nguyên chủ cũng không có chứng cứ xác thực.

Quá trình nguyên chủ tử vong cực kỳ dai dẳng cũng hết sức thống khổ, Thời Hành Thụy chết, không lâu sau nguyên chủ liền bị người ta bắt cóc, tuy nhiên sau đó được cứu về, nhưng lại bị hủy dung, còn thiếu hai ngón tay.

Ngay sau đó nguyên chủ bị năm người anh trai cướp đi công ty, “Cầm tù” ở trong bệnh viện tư nhân của anh năm Lê Cửu Tranh, chỗ nào cũng không thể đi. Mà tới thời điểm này, nguyên chủ đã nhận định là mình bị năm người anh trai thương tổn, nguyên nhân là —— các anh trai không còn yêu mình như trước nữa, các anh trai đoạt di sản của mình, các anh trai lời lẽ vô tình, châm chọc khiêu khích mình, các anh trai đều là tên dối trá lừa gạt!

Thời Tiến: “…” Thiếu niên, tuy rằng năm anh em nhà họ Thời đúng là tên dối trá lừa gạt, nhưng phương pháp chú xác định hung thủ có phải hơi quá qua loa quá chủ quan rồi hay không…

“Cầm tù” kéo dài nửa năm, nửa năm sau thương tích của nguyên chủ đã gần như khỏi hẳn, vì vậy Thời Vĩ Sùng nhận lại nguyên chủ từ chỗ lão ngũ Lê Cửu Tranh, đưa nguyên chủ đến trường học. Nguyên chủ bởi vì hủy dung, ở trường học bị kỳ thị nghiêm trọng, nguyên chủ rất khó chịu, cho là Thời Vĩ Sùng đưa cậu ta về trường học là vì nhục nhã cậu ta!

Ngọn lửa cừu hận trong lòng nguyên chủ ào ào thiêu đốt, không nhịn được liền liên hiệp với tâm phúc cũ của Thời Hành Thụy, muốn ngáng chân Thời Vĩ Sùng lúc đó đang tiếp quản Thụy Hành. Kết quả cậu ta mới ngáng chân được một nửa, liền không hiểu sao bị tai nạn xe cộ, trọng thương hấp hối.

Vừa hấp hối chính là một năm, nguyên chủ thống khổ giãy dụa trên giường bệnh, không thể ăn uống bình thường, không thể nói chuyện bình thường, chỉ có thể thống khổ nghe bác sĩ y tá thảo luận cậu ta đáng thương và sa sút ra sao, cuối cùng mang theo hận ý tràn đầy với các anh trai, suy kiệt cơ quan mà chết.

Sách lấy góc nhìn của nguyên chủ để viết, cho nên người đọc sách hết sức dễ dàng nhập vào nhân vật của nguyên chủ, bất tri bất giác cùng dòng suy nghĩ với nguyên chủ, lần thứ nhất Thời Tiến xem thiếu chút nữa đã bị nội dung vở kịch uất ức chết, hận năm tên anh trai đến nghiến răng, nhưng bây giờ nhìn lại một lần, bỏ những cảm xúc chủ quan này qua một bên chỉ nhìn vào tình tiết, chỗ không rõ ràng trong nội dung vở kịch thực sự nhiều lắm.

Vụ bắt cóc cũng thế, tai nạn xe cộ cũng vậy, những sự kiện trực tiếp dẫn đến cái chết của nguyên chủ này, tất cả đều không có chứng cứ tỏ rõ là năm vị anh trai phái người làm, tuy rằng bọn họ có hiềm nghi lớn nhất, động cơ cũng đầy đủ nhất.

“Chúng ta bị nội dung vở kịch lừa rồi.” Thời Tiến cuối cùng thở dài một tiếng, đưa ra kết luận.

Nhà cung cấp nội dung vở kịch Tiểu Tử yên lặng rút nhỏ độ tồn tại.

“Năm anh trai nhà họ Thời có lẽ đều không thích nguyên chủ, đều hi vọng nguyên chủ biến mất, nhưng bọn họ không nhất định thật sự chuyển sang hành động. Giống như là chúng ta trong cuộc sống tình cờ cũng sẽ sản sinh hi vọng tên cặn bã nào đó chết đi, mà nhưng sẽ không thật sự động thủ giết người đó vậy.” Thời Tiến nói, cuối cùng liếc mắt nhìn tờ giấy viết kết luận phân tích, ngâm nó vào trong nước rồi vò nát hủy thi diệt tích, ôm lấy gối ôm dưa chuột đã có vẻ rất cũ kỹ bên cạnh, nói rằng: “Đi, chúng ta đi nghiệm chứng cái kết luận này một chút.”

Tiểu Tử lập tức hoàn hồn, hỏi: “Tiến Tiến cậu muốn nghiệm chứng thế nào?”

“Đi tìm Dung Châu Trung tính khí kém cỏi nhất cãi nhau, quan sát thái độ của hắn!” Biểu tình Thời Tiến nghiêm túc, tự tin tràn đầy.

Tiểu Tử: “…”

Sau một tiếng, Thời Tiến không có hộ chiếu được Quẻ Nhị tự mình lái xe đưa đến cửa khu biệt thự nào đó ở thành phố B.

“Cậu xác định là hắn ở nhà?” Quẻ Nhị ngậm thuốc lá dò hỏi.

Thời Tiến gật đầu: “Xác định, tôi đã vào fanclub của hắn tìm hiểu tin tức.”

Thuốc lá trong miệng Quẻ Nhị thiếu chút nữa bị doạ rơi mất: “Ngay cả chuyện như thần tượng có ở nhà không fan cũng biết?”

“Fan bình thường sẽ không biết, nhưng có một loại fan bị minh tinh chán ghét nhất khẳng định sẽ biết—— sasaeng fan.” Thời Tiến trả lời, cởi đai an toàn, phất tay với Quẻ Nhị, “Anh trở về đi, lái xe cẩn thận.”

* sasaeng fan: loại fan cuồng thích soi mói đời tư của ngôi sao.

Quẻ Nhị không yên lòng, hỏi: “Thật không cần tôi đi cùng cậu?”

Thời Tiến biết nghe lời phải: “Vậy hay là anh theo tôi đi, tôi sợ.”

Quẻ Nhị: “…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Thanh Tiến Độ Sinh Tồn

Chương 19: Nguyên nhân cái chết



Ở bên kia, Thời Vĩ Sùng vẫn tiếp tục nói: “Mấy ngày nay anh đã điều tra Liêm Quân, phát hiện lịch sử làm giàu của anh ta nhiều lần không minh bạch, còn gây thù chuốc oán rất nhiều, em đi theo anh ta thực sự nguy hiểm.”

Thời Tiến lập tức cảnh giác, hỏi: “Có người muốn hại anh Quân? Ai?”

Những lời còn lại của Thời Vĩ Sùng cứ thế mắc nghẹn nơi cổ họng.

Y bức bối nới lỏng cà vạt, bưng trà trên bàn lên uống một hớp. Sau khi tiêu hóa xong, y đột ngột chuyển đề tài, nói: “Tiểu Tiến, em cho rằng lần này bọn anh tìm được em chỉ là trùng hợp thôi ư?”

Thời Tiến sững sờ, vô thức hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ không đúng?”

“Tất nhiên rồi. Ngay từ lúc nhìn thấy cái video nhảy nhót kia, chú ba đã bắt đầu nghi ngờ đấy chính là em, nhưng em thay đổi quá nhiều, chú ấy sợ nhận lầm người, bèn đi tìm chú tư. Em cũng biết đấy, vì đặc thù nghề nghiệp nên ở mặt nhận diện người chú tư giỏi hơn người bình thường nhiều.”

Thời Tiến chết lặng, sau đó mồ hôi lạnh túa đầy trán. Sao hắn lại quên mất, quân nhân không nhận diện người hoàn toàn bằng vẻ ngoài. Trước kia hắn có thể nhận ra Quái Nhất đã tháo bỏ lớp ngụy trang chỉ với một cái liếc mắt, tất nhiên Hướng Ngạo Đình cũng có thể thông qua video nhận ra mình đã giảm cân, huống hồ những video đó còn được quay rất rõ nét, mặt mũi thế nào đã thấy rõ mồn một!

Nhóc Chết cũng lắp bắp: “Nhưng… nhưng thời gian đó thanh tiến độ của Tiến Tiến đâu có tăng lên chứ. Thật… thật sự đã nhận ra từ lâu rồi ư?”

Cái này Thời Tiến cũng muốn làm rõ ngay đây này!

Thấy Thời Tiến khiếp sợ ra mặt, Thời Vĩ Sùng liền thở dài, tiếp tục nói: “Sau khi xác nhận đại khái người trong video có thể là em, anh và chú tư bắt đầu điều tra theo đường này, phát hiện em đã từng đến trung tâm thương mại mấy ngày trước chúng ta gặp lại nhau kia. Chẳng bao lâu, chú ba bỗng nhận được đến tin tức từ chính phủ, bảo em là người nằm vùng gì đó của chính phủ, không được lan truyền video em bừa bãi. Bọn anh cứ thấy sai sai, sợ mình nhận lầm người, cũng sợ người trong video đúng là em, thế là vừa bảo chú tư đi thăm dò tin tức từ chính phủ, vừa cử người thay phiên trông chừng ở trung tâm thương mại em từng xuất hiện. Ngày tìm được em là sinh nhật của em, anh nghĩ có lẽ em sẽ lại đến trung tâm thương mai mua gì đó, hoặc tổ chức sinh nhật, nên anh hẹn chú ba và chú tư cùng đi đến đó. May mắn thay, bọn anh thật sự tìm được em.”

Thời Tiến đã nghe đến đờ đẫn, điên cuồng hồi tưởng về sự biến đổi của thanh tiến độ của mình trong khoảng thời gian đó. Hắn càng nghĩ càng lấy làm lạ, bèn hỏi trong đầu: “Nhóc Chết này, sao tao cảm thấy có gì đó sai sai?”

Nhóc Chết cũng lơ mơ, hỏi: “Sai chỗ nào?”

“Chính là tốc độ tăng của thanh tiến độ… Cũng khó nói rõ ngay được.” Thời Tiến cau mày, rồi lại liếc nhìn Thời Vĩ Sùng ra vẻ người anh tốt ở phía đối diện. Nếu gác những tình tiết thành kiến sẵn có sang một bên để xem xét, chỉ dùng cảm giác hiện tại, hắn chợt cảm thấy bộ dạng của Thời Vĩ Sùng lúc này trông có vẻ rất chân thành.

Nhưng thanh tiến độ lại không thể nói dối, cho đến bây giờ, trị số của thanh tiến độ vẫn kẹt cứng ở con số 900, không buồn nhúc nhích tí nào. Nếu Thời Vĩ Sùng thật sự thương em trai giống như những gì y biểu hiện, không lý nào thanh tiến độ lại không giảm xuống.

“Anh cả.” Lòng bàn tay Thời Tiến đổ mồ hôi. Hắn vừa thấy mình như bị tình tiết lừa bịp, vừa thấy Thời Vĩ Sùng đang đào hố cho mình, cất giọng hỏi, “Sao anh muốn mang em về nhà thế? Anh không sợ sau khi mang em về, em sẽ lén lút hợp tác với đám người tâm phúc của bố ngáng đường anh ư?”

Thời Vĩ Sùng nhìn hắn như đang nhìn một kẻ ngốc, trả lời: “Tiểu Tiến, bớt xem mấy bộ phim truyền hình nhà giàu máu chó đi, ảnh hưởng đến trí thông minh đấy.”

Thời Tiến: “…”

Thời Vĩ Sùng nói với vẻ ẩn ý: “Tiểu Tiến, anh nói nhiều đến vậy là muốn nói với em rằng, ở bên cạnh Liêm Quân không an toàn, anh ta không thật sự tốt với em đâu. Em vẫn còn nhỏ thế này, anh ta lại để em đi tiếp cận loại người cặn bã như Từ Hoài, còn dùng cái… cái cách đó. Nếu lần này anh không tìm được em, lần sau em sẽ bị anh ta sai đi làm gì nữa? Đánh đổi mạng sống với người ta ư?”

Thời Tiến hơi tuyệt vọng, nói trong đầu: “Nhóc Chết, làm sao bây giờ? Tao thấy mình sắp bị anh ta thuyết phục rồi. Anh ta thật sự là một người anh xấu ư?”

“Nhưng thanh tiến độ của cậu vẫn chưa giảm xuống, vẫn là 900…” Giọng điệu của nhóc Chết cũng rất do dự.

“Tiểu Tiến.” Thời Vĩ Sùng vẫn đang nói, giọng điệu ngày càng khẩn thiết, “Về nhà với anh đi. Ở tuổi của em phải đi học, chứ không phải lăn lộn với bọn xã hội đen. Anh biết cái chết của bố là một cú sốc lớn với em, trong lòng em có rất nhiều nghi ngờ, có lẽ còn oán hận anh, anh hiểu cả. Nhưng anh thật sự không muốn trơ mắt nhìn em nhảy vào hố lửa, về nhà với anh đi, được không?”

Thời Tiến nghĩ, nếu không phải thanh tiến độ đang nằm chình ình ở đó, chắc chắn hắn đã bị tình thương của người anh từ Thời Vĩ Sùng làm cho cảm động mất rồi. Chỉ tiếc, làm gì có nếu như.

“Anh à, em xin lỗi.” Hắn ra vẻ khó xử, song giọng lại kiên định, “Anh Quân không phải xã hội đen, ở bên cạnh anh ấy em cảm thấy rất an toàn, cảm ơn sự quan tâm của anh, em rất cảm kích.” Nếu sự quan tâm là thật.

Cuộc trò chuyện lại đi vào ngõ cụt.

Thời Vĩ Sùng nhìn Thời Tiến, hoàn toàn nín bặt, như thể không biết nên nói gì cho phải với hắn.

Thời Tiến bị y nhìn đến nỗi khó chịu, chợt cảm thấy hình như mình hơi quá đáng, bèn đứng lên, ép khóe miệng nhếch lên, cười miễn cưỡng với y: “Lát nữa em còn phải huấn luyện… Xin lỗi không tiếp anh được.” Dứt lời, hắn đi thẳng ra khỏi phòng, không buồn ngoái đầu lại. Hắn về phòng mình, bật vòi nước buồng tắm, chúi đầu vào.

Ào ào ào, nước lạnh xối thẳng vào người giữa trời đông. Dù trong phòng có máy sưởi, Thời Tiến vẫn rùng mình vì cái lạnh, rồi hắn ép mình tĩnh táo lại.

“Nhóc Chết, chắc chắn tình tiết có sơ hở, chúng ta phải nghĩ kĩ lại những khả năng khác.” Thời Tiến đóng vòi nước, nhìn bản thân mình đông cứng như một tên ngốc trong gương, giơ tay lau mặt, đoạn lấy một cái khăn long, đi ra khỏi buồng tắm.

Nhóc Chết đã bắt đầu hoài nghi bản thân vì tình thương của người anh từ Thời Vĩ Sùng, nghe vậy liền vội hỏi: “Khả năng khác gì?”

“Xem xét khả năng năm anh em nhà họ Thời không muốn giết em trai như trong cốt truyện gốc.” Thời Tiến ngồi xuống ghế sô pha, quàng khăn, xì nước mũi vào khăn giấy, “Theo những gì tao biết về Thời Vĩ Sùng, tao cảm thấy, nếu anh ta thật sự muốn giết tao, vậy anh ta đã không đứng canh me tao ngoài câu lạc bộ mấy ngày liền, đã thế còn cà kê dê ngỗng với tao như vậy. Thậm chí tao còn nghĩ thật ra anh ta đã bị dao dộng bởi hành động từ bỏ tài sản thừa kế và tự tử của tao lúc trước, khi nãy là thật sự đang quan tâm tao.”

Nhóc Chết ngần ngừ: “Là… là thế à?”

“Có lẽ là thế, cũng có thể là không. Tao chỉ mong rằng chúng ta không đi quá giới hạn với cốt truyện gốc mà ngó lơ những nhân tố nguy hiểm thật sự. – Thời Tiến ném khăn giấy đi, trầm ngâm một chốc, đoạn nói – Nhóc Chết, mày lấy nội dung gốc của truyện ra đây, tao muốn xác định một số việc.”

Thời Tiến dành ra hẳn ba ngày phân tích từng câu từng chữ trong nội dung chẳng dài mấy của quyển sách gốc, cuối cùng sốt ruột xác định được một việc: nội dung gốc không có chứng cứ rõ ràng cho việc nguyên chủ bị năm người anh sát hại, ngay cả bản thân nguyên chủ – nhân vật chính cũng không có chứng cứ xác thực.

Quá trình đi đến cái chết của nguyên chủ cực kì dài dòng và đau đớn. Sau khi Thời Hành Thụy chết, chẳng bao lâu nguyên chủ cũng bị bắt cóc, tuy nhiên sau đó được cứu về, song khuôn mặt đã bị hủy hoại và mất hai ngón tay.

Sau này nguyên chủ bị năm người anh cướp đoạt công ty, “giam lỏng” ở bệnh viện tư nhân của anh năm Lê Cửu Tranh, không thể đi đâu được nữa. Mà đến thời điểm đó, nguyên chủ đã nhận định mình bị năm người anh trai hãm hại, nguyên nhân là: mấy ông anh không còn yêu cậu ta như trước kia, mấy ông anh cướp đoạt tài sản thừa kế của cậu ta, mấy ông anh nói những lời lạnh nhạt và chế giễu với cậu ta, mấy ông anh đều là những kẻ dối trá đạo đức giả!

Thời Tiến: “…” Này cậu trai, tuy năm anh em nhà họ Thời đúng là những kẻ đạo đức giả, nhưng cách cậu xác định hung thủ có phải quá qua loa, quá chủ quan không…?

Bị “giam lỏng” chừng nửa năm, nửa năm sau vết thương của nguyên chủ gần như đã lành lặn, thế nên Thời Vĩ Sùng đón nguyên chủ từ chỗ ông anh năm Lê Cửu Tranh về, đưa nguyên chủ đến trường học. Vì gương mặt bị hủy hoại, nguyên chủ đã bị kỳ thị nghiêm trọng ở trường học. Nguyên chủ rất khó chịu, cho rằng Thời Vĩ Sùng đưa cậu ta về trường là để làm nhục cậu ta!

Ngọn lửa thù hận trong lòng nguyên chủ bùng cháy ngùn ngụt, cậu ta không chịu đựng nổi, bèn bắt tay với những người tâm phúc cũ của Thời Hành Thụy, muốn ngán đường Thời Vĩ Sùng lúc bấy giờ đã tiếp quản Thụy Hành. Kết quả mới thực hiện được một nửa, không hiểu sao cậu ta lại gặp nạn giao thông, bị thương nặng đến độ nằm thoi thóp.

Thoi thóp tận một năm, nguyên chủ nằm vật vã trên giường bệnh, không thể ăn uống bình thường, không thể nói chuyện bình thường, chỉ có thể đau đớn nghe bác sĩ y tá bàn tán về sự thảm thương và khốn khổ của cậu ta, cuối cùng ôm mối hận đối với mấy ông anh, chết vì suy đa tạng.

Quyển sách được viết dưới góc nhìn của nguyên chủ, cho nên người đọc rất dễ nhập vai vào nguyên chủ, vô thức chạy theo dòng suy nghĩ của nguyên chủ. Lần đầu Thời Tiến đọc còn thiếu điều tức chết vì nội dung câu chuyện, căm ghét năm ông anh trai vô cùng. Nhưng bây giờ xem lại, bỏ qua những cảm xúc chủ quan, chỉ xem xét mặt tình tiết, hắn mới thấy trong câu chuyện thật sự có rất nhiều chỗ mơ hồ.

Bất kể là bắt cóc, hay tai nạn giao thông, những sự kiện này trực tiếp dẫn đến cái chết của nguyên chủ, nhưng tất cả đều không có chứng cứ cho thấy năm ông anh trai đã sai người làm, dù rằng bọn họ đáng nghi nhất và có đầy đủ động cơ nhất.

“Chúng ta bị nội dung truyện hãm hại rồi.” Cuối cùng Thời Tiến thở dài, đưa ra kết luận.

Nhà cung cấp nội dung truyện – nhóc Chết lặng lẽ thu hẹp độ tồn tại.

“Năm ông anh nhà họ Thời có lẽ đều không thích nguyên chủ, đều muốn nguyên chủ biến mất, nhưng bọn họ không thật sự biến suy nghĩ thành hành động. Giống như trong cuộc sống, chúng ta cũng sẽ tình cờ nảy sinh những suy nghĩ muốn tên khốn kiếp nào đó chết quách đi, nhưng không thật sự ra tay giết người vậy.” Thời Tiến nói, cuối cùng liếc nhìn tờ giấy viết kết luận phân tích, vò nát nó trong nước nhằm tiêu hủy, rồi ôm cái gối ôm hình dưa chuột cũ kỹ bên cạnh: “Đi, chúng ta đi kiểm chứng kết luận này.”

Nhóc Chết lập tức hoàn hồn, hỏi: “Tiến Tiến, cậu muốn kiểm chứng thế nào?”

“Đi tìm tên Dung Châu Trung nóng tính nhất để cãi lộn, xem thái độ của anh ta! – Thời Tiến ra vẻ nghiêm túc, tràn đầy tự tin.”

Nhóc Chết: “…”

Một tiếng sau, Thời Tiến không có bằng lái xe được Quái Nhị tự mình lái xe đưa đến trước cổng một khu biệt thự của thành phố B

“Cậu chắc chắn anh ta có ở nhà?” Quái Nhị ngậm thuốc lá dò hỏi.

Thời Tiến gật đầu: “Chắc chắn, tôi đã tìm hiểu tin tức từ trạm fan của anh ta.”

Điếu thuốc Quái Nhị ngậm trong miệng thiếu chút nữa rơi mất vì hãi hùng: “Trạm fan còn biết cả chuyện thần tượng có ở nhà hay không á?”

“Fan bình thường thì không biết, nhưng có một loại fan bị minh tinh ghét nhất chắc chắn sẽ biết: fan cuồng.” Thời Tiến đáp, cởi đai an toàn, vẫy tay với Quái Nhị, “Anh về đi, lái xe cẩn thận.”

Quái Nhị không yên lòng, hỏi: “Thật không cần tôi đi cùng à?”

Thời Tiến sẵn sàng tiếp nhận lời khuyên: “Vậy thôi anh đi cùng tôi đi, tôi sợ.”

Quái Nhị: “…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.