Thập Cửu!
Thập Cửu liếc mắt nhìn Thập Thanh Thiên một cái, nghĩ đến thực lực của Thập Cửu, cả người Thập Thanh Thiên cứng đờ: “Sao? Ông có ý kiến gì?”
“Không có.” Thập Thanh Thiên muốn cắn nát cả hàm răng, nhẫn nhịn chờ Uyển nhi trở về, để xem cô ta phách lối được đến đâu. Những tờ ngân phiếu này, Thập Cửu có thể sử dụng được bao nhiêu, cuối cùng vẫn là của ông ta thôi.
Thập Cửu rút ngân phiếu ra, đứng dậy đi ra, khi bước đến bên người của Thập Thanh Thiên thì dừng lại.
Nhìn thấy sắc mặt của Thập Thanh Thiên thay đổi, Thập Cửu cười: “Thập Thanh Thiên, có phải là ông đã quên gì đó rồi không?”
“Tại hạ cung tiễn Cửu tiểu thư.”
“Lớn tuổi ta có thể hiểu, nhưng nhắc đến tôn ti thì phải khác, không thể quên lễ nghĩa được. Nếu như lần sau còn quên, ta sẽ không lưu tình đâu.” Khóe miệng Thập Cửu lộ ra một nụ cười phách lối, quay người đi ra khỏi thư phòng.
Ngay sau khi cô rời đi, Thập Thanh Thiên nộ khí công tâm phun ra một ngụm máu, ngửa đầu tức giận ngất đi.
Sau khi được quản gia vội vội vàng vàng cứu tỉnh dậy, Thập Thanh Thiên tức giận hét lớn: “Tên thổ phỉ Thập Cửu này, quá tùy tiện rồi! Thập Cửu! Ta sẽ không bỏ qua cho cô! A a a!”
“Lão gia, lão gia, người… người đâu, lão gia lại ngất nữa rồi.”
Mạc Thiên Diệc ở trong bóng tối nhìn thấy một màn này, khóe miệng cong cong, Cửu nhi thật là nghịch ngợm!
Thập phủ trở nên rối loạn, mà Thập Cửu lại quay người rời khỏi Thập phủ. Mạc Thiên Diệc nghĩ nghĩ, cũng theo cô rời khỏi Thập phủ, nhưng lại không phải là đi theo cô, hắn còn có chuyện khác phải làm.
Hắn đã biết thân phận của Cửu nhi, chạy được hòa thượng nhưng không chạy được miếu, không cần phải lo lắng.
Điểm đến của Thập Cửu chính là tiệm sách lớn nhất trong thành Phong La, không gì có thể giúp cho cô nhanh chóng hiểu rõ hoàn toàn về thế giới này bằng sách.
Thập Cửu dùng một tờ ngân phiếu để bao hết một gian của tiệm sách, tự mình đi chọn sách, sách đã chồng chất thành một tòa núi nhỏ, chưởng quỹ thấy vậy thì vui như nở hoa: “Tiểu thư, cô thật sự rất hào phóng nha! Những quyển sách này, không biết là đóng gói cho cô mang về, hay là?”
“Đem toàn bộ đặt trong phòng đi, tôi sẽ tự sắp xếp.”
“Vâng, những quyển sách này đủ cho tiểu thư xem trong một năm, năm sau xem xong rồi, hoang nghênh cô lại đến đây. Tiệm sách của tôi nổi tiếng nhất thành Phong La này, cô muốn sách gì cũng đều có!”
Thập Cửu khẽ gật đầu, chờ chưởng quỹ lui ra thì đóng cửa lại, Thập Cửu phất phất tay áo, mười quyển sách trên bàn được phân thành hai hàng.
Thập Cửu nheo mắt lại, khẽ quát: “Dậy.”
Mười quyển sách, không gió mà bay, tốc độ giống như nhau, từng tờ một được lật qua. Ánh mắt của Thập Cửu khẽ chuyển, đem những nội dung ở trong sách đều đặt vào mắt.
Nếu như để cho người quản sự lúc nãy nhìn thấy cảnh này, chắc chắn hắn ta sẽ bị dọa đến trợn mắt há mồm.
Đây là đọc sách à?
Người bình thường đọc một quyển sách cũng phải mất hai ba ngày, nhưng Thập Cửu thì đọc một lần mười quyển, chỉ trong thời gian một nén hương đã đọc xong rồi, sau đó đến những quyển tiếp theo, tốc độ này thật sự quá ghê gớm!
Mà Thập Cửu còn có thể làm chuyện khác, vừa đọc sách vừa thưởng thức điểm tâm, càng ghê gớm hơn.
Một chồng sách thật dày giống như một ngọn núi nhỏ, Thập Cửu chỉ cần bỏ ra một buổi sáng là xem hết toàn bộ, cô sờ sờ cái cằm, hình như đang suy nghĩ gì đó.
Giọng nói của Tiểu Ngũ ở bên trong vòng tay truyền ra: “Chủ nhân, sao vậy ạ?”
“Quả thật y thuật của thế giới này thấp đến đáng sợ, một người học việc còn có trình độ hơn đại phu ở đây.”
Tiểu Ngũ kinh ngạc: “Y thuật của thế giới này kém như vậy sao?”
“Ừm, lý thuyết, kĩ thuật có thể xem như là trình độ của ba ngàn năm trước. Ở đây còn có một nghề được gọi là luyện dược, được mọi người tôn kính hơn cả linh sư.”
“Y thuật của chủ nhân như thế nào so với thầy luyện dược?” Tiểu Ngũ tò mò hỏi.
Khóe miệng hơi cong lên, Thập Cửu khép lại trang sách, cô lắc lắc chiếc vòng tay của mình, cười nói: “Nghiền nát, không có áp lực gì.”
“Oa! Vậy chủ nhân có thể luyện đan, kiếm thật nhiều tiền, vang danh thiên hạ.”