*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dịch: Mika
Trước khi đi, Ninh Vũ mời Nhã Nhã ăn một bữa cơm coi như từ biệt.
Ở công ty cậu cũng chỉ có quan hệ tốt nhất với Nhã Nhã. Hôm đó vốn hẹn là đi ăn thịt nướng, nhưng Nhã Nhã nói mình thất tình tâm trạng không tốt, muốn Ninh Vũ đi tới quán bar uống rượu với cô ấy, không ăn cơm.
Nhã Nhã là một Lesbian. Ninh Vũ ngồi nghe câu chuyện hai người gặp gỡ, đại khái là cô ấy theo đuổi đối phương rất lâu, cuối cùng người ta lại từ chối. Ninh Vũ nghe xong mà cảm động lây, nghĩ đến mình, cũng uống thêm hai ly rượu, nói: “Đoán chừng em cũng chẳng khác gì chị, người em thích không muốn yêu đương.”
Nhã Nhã tò mò: “Thần thánh phương nào khó theo đuổi như vậy? Vị thiên tiên nào thế?”
Ninh Vũ không thích nói nhiều về chuyện riêng của mình với người khác cho nên cũng không ai biết. Trong đầu nghĩ Nhã Nhã cũng giống mình, cô ấy cũng đã nói hết tổn thương tình cảm của bản thân rồi, hơn nữa mình cũng đã từ chức, không có chuyện làm bạn với đồng nghiệp nữa, vậy mình trao đổi một chút cũng không sao, giao lưu một chút.
Ninh Vũ nhìn Nhã Nhã một lượt rồi mới nói: “Không phải nữ, là nam.”
Nhã Nhã cũng không kinh ngạc lắm, chỉ hỏi: “Trai thẳng?”
Ninh Vũ lắc đầu.
“Vậy không phải chứ, có phải cậu đối xử không tốt, không chủ động với người ta không?” Nhã Nhã nghi ngờ: “Điều kiện của cậu cũng không tệ, 0 nào yêu cầu cao như thế?”
“Em cảm thấy em rất chủ động mà.” Ninh Vũ nhìn Nhã Nhã rồi mới thong thả nói: “Em là người nằm dưới.”
Sau đó cuộc đối thoại giữa cậu và Nhã Nhã dừng lại nửa phút đầy quái dị.
“Có hình không?” Nhã Nhã tò mò hỏi: “Ai thế?”
Ninh Vũ nghĩ một lát, vuốt sang một tấm hình lúc trước chụp lén A Sùng ở trên xe du lịch cho Nhã Nhã xem.
“Trai đẹp kiểu lưu manh.” Nhã Nhã gật đầu: “Nhìn qua có vẻ rất khỏe mạnh, cậu thích dạng này?”
Chờ Ninh Vũ một năm một mười kể xong câu chuyện của mình, Nhã Nhã dứt khoát nói với cậu: “Chị phải nói này, cậu buông tay đi. Kiểu người như vậy cậu không theo đuổi được đâu, cậu quấn lấy người ta như vậy cũng vô nghĩa. Cậu cảm thấy người ta thích cậu à?”
Ninh Vũ suy nghĩ một lát: “Dù sao cũng không ghét. Em cảm thấy có lẽ em… có cơ hội?”
“Nếu nói như cậu, có gì người ta chưa từng thấy qua, có thiếu gì một mình cậu?” Nhã Nhã bật cười: “Còn tối nào cũng đọc sách, hai cậu diễn “Người đọc”(1) đấy à? Thái độ của người ta rất rõ ràng, nói khó nghe một chút, hành động của cậu bây giờ được gọi là chó liếm (2) đấy.”
Trong mắt Nhã Nhã, tình đơn phương Ninh Vũ ôm ấp một năm qua còn phong phú hơn mình, hoàn toàn tương phản với tướng mạo cậu. Cậu đăng WeChat Moment cài chế độ chỉ để đối phương thấy, đủ loại ám hiệu rõ ràng, chỉ hận mấy chữ “Mau yêu đương với tôi” không thể xuyên thấu màn hình đập vào mặt đối phương.
Ninh Vũ không đồng tình lắm: “Em thích anh ấy, chuyện em làm cho anh ấy đều là cam tâm tình nguyện, cũng rất hưởng thụ, không có ai quy định anh ấy phải đáp lại tình cảm của em, em bỏ ra đều là tình nguyện, vậy sao lại nói là chó liếm?”
“Người ta để ý đến cậu à?”
Một tay Ninh Vũ chuyển ly rượu, một tay khác lấy điện thoại ra xem thử, mới nhất là lời tạm biệt nói tối qua, cậu đưa cho Nhã Nhã xem: “Anh ấy sẽ trả lời em… Chị xem, có giống đang yêu đương không?”
Nhã Nhã lại gần nhìn thử…
Ning: Ngủ ngon
yêu anh.
Đối phương trả lời: Ngủ ngon
.
Nhã Nhã: “… Mỗi ngày liếm đối phương cậu đều phải nói em yêu anh?”
Quá thẳng lại quá buồn nôn! Cái tên cao kều 1m83 này sao lại theo đuổi người khác như vậy chớ!!
Ninh Vũ gật đầu: “Mỗi ngày sáng trưa tối ba lần, gửi thành thói quen rồi. Có lúc anh ấy sẽ trả lời, có lúc thì không. Nếu không phải chị nói em là chó liếm thì em còn rất tâm đắc đó.”
Cô cảm thấy mình suýt nữa thì hít thở không thông: “… Cậu cũng quá thẳng thừng rồi…”
Ninh Vũ nhìn không quá quan tâm: “Trực tiếp một chút cũng tốt, do dự sẽ bại trận!”
“Chúng ta tới phân tích một chút. Ninh Vũ này, chị cảm thấy cậu với vị kia không cùng một kiểu, cậu không nắm giữ được người như vậy đâu.” Nhã Nhã cũng là người từng trải sự đời, nhìn qua đã thấy điểm quan trọng: “Bản thân cậu cũng thấy anh ta nói chuyện với cậu đều đều, tự tin nhưng không tự phụ, không ăn dầu mỡ, có chừng mực nhưng biết phá vỡ giới hạn như thế nào… Đây là bản lĩnh lăn lộn bươn trải bao lâu mới mài ra, cậu với người ta chính là sự chênh lệch giữa đồng đoàn và cao thủ, hiểu không?”
Ninh Vũ đáp một câu: “… Em bây giờ phải là vàng mới đúng.”
“Ở trước mặt người ta cậu chính là đồng đoàn đó!” Nhã Nhã tức giận tiếp tục phân tích: “Cậu vừa mới nói anh ta cung Thiên Bình phải không, Ninh Vũ, người ta nói Thiên Bình là chòm sao duy nhất mà bản thể không phải vật sống. Người chị thích cũng cung Thiên Bình, chị cảm thấy người mang chòm sao này là những kẻ vô tâm nhất, bên ngoài nóng bên trong lạnh, cho dù đối với người khác như thế nào thì thật ra người họ yêu nhất chính là bản thân mình mà thôi.” Cô hơi oán giận khi theo đuổi thất bại, nói như thật.
Ninh Vũ nghe xong suy nghĩ một lát mới nói: “Vậy nếu như em theo đuổi được anh ấy, em sẽ có cảm giác thành tựu cực kỳ luôn.”
“Trạng thái của cậu bây giờ chính là… Mập mờ khiến người ta chịu hết tất cả uất ức đó…”
Ninh Vũ: “Em không uất ức.”
Nhã Nhã liếc mắt: “Thích một người rất dễ khiến bản thân tự cảm động, có người sẽ còn gieo rắc loại oán hận đó lên người đối phương… Điều này ngược lại cậu rất tỉnh táo, không ngốc. Có điều vẫn nhắc nhở cậu một câu, bệnh chung của thanh niên thành thị bây giờ là rất dễ hiểu lầm cô đơn và tình dục thành tình yêu.”
Ninh Vũ thu điện thoại di động về, cậu cúi đầu suy nghĩ một lát rồi mới nói: “Em nghĩ không phải hiểu lầm, em dùng một năm chứng minh không phải. Em đã từng gặp rất nhiều người dịu dàng, rất nhiều người ưu tú, rất nhiều người ấm áp, nhưng chỉ có anh ấy khiến em cảm thấy ấm nóng, ấm nóng và ấm áp không giống nhau, anh ấy sẽ khiến nhiệt độ cơ thể của em tăng cao, chảy mồ hôi.”
“Không phải, cậu không thể cố chấp như thế được.” Nhã Nhã suy nghĩ một lát: “Hơn nữa đó là một đất nước xa lạ, cũng quá khó khăn.”
Ninh Vũ: “Cho nên không phải là em đã từ chức chuẩn bị đi Thái rồi sao, trường học cũng xin được rồi.”
Biểu cảm của Nhã Nhã nháy mắt trở nên cực kỳ kinh khủng.
“… Cậu từ chức là vì muốn tới Thái nhập học?”
Ninh Vũ gật đầu: “Đúng thế. Đàn chị sau này qua Thái chơi có thể tìm em.”
Cũng không trách Nhã Nhã kinh ngạc, học sinh tốt nghiệp trường cũ của Ninh Vũ ra nước ngoài du học cơ bản đều là theo vào các trường danh tiếng, chính Nhã Nhã cũng vừa mới tốt nghiệp Imperial College trở về, không phải nói trường ở nước Thái không tốt, mà là bàn về lĩnh vực chuyên nghiệp, chẳng ai nghĩ sẽ tới Thái du học, ngay cả những kẻ học dốt cũng chưa từng cân nhắc suy nghĩ đến.
“Cậu nghĩ kỹ chưa?” Vẻ mặt của Nhã Nhã nghiêm túc hẳn lên: “Nghề này của chúng ta nước Thái có thể phát triển bằng trong nước hay không? Sau này phát triển như thế nào? Không quen không biết đi qua đó, cha mẹ cậu cũng đồng ý à?”
Ninh Vũ im lặng một lúc lâu mới nói: “Đàn chị, có lẽ em không biết chính xác mình muốn gì, nhưng em biết mình không muốn cái gì.”
Nhã Nhã lắc đầu: “Không trách mọi người hỏi cậu nhảy việc sang công ty nào, cậu chỉ nói muốn đi học tiếp, hỏi cậu đi đâu đánh chết cậu cũng không nói, nếu biết cậu đi Thái chị cũng muốn bùng nổ luôn. Nhưng cậu cứ thế chạy tới, người ta cũng không nhất định đã coi trọng cậu, không có ý nghĩa gì.”
“Cũng không hoàn toàn liên quan đến anh ấy, phần lớn là nguyên nhân do em.”
Khóe miệng Ninh Vũ hạ xuống, dường như hơi ngượng ngùng: “Chị Nhã Nhã, em ít bạn bè, ở công ty quan hệ với chị là tốt nhất. Trùng hợp là chị không phải dị tính luyến, em cũng không phải, hôm nay em kể một ít chuyện của mình cho chị nghe, em cảm thấy chắc hẳn chị có thể hiểu em.”
Nhã Nhã gật đầu: “Cậu nói đi, bạn học Ninh Tiểu Vũ.”
Ninh Vũ rót một ly rượu, uống một hơi cạn sạch sau đó thở dài thật sâu.
“Khi em còn bé, ba mẹ đều không quan tâm nhiều đến em, khi đó để họ quan tâm đến mình hơn một chút, em đã liều mình học tập, gắng sức nghe lời, nhưng sau đó phát hiện vô ích, bọn họ ngược lại cảm thấy em ổn, cho nên không cần quan tâm đến em.”
“Từ nhỏ em đã bị gia đình bắt ép làm học sinh giỏi, khi vào công ty lại bị quy tắc yêu cầu làm nhân viên tốt, cũng vẫn luôn bị sự phán xét không nhìn ra từ mọi người yêu cầu làm một người đàn ông tiêu chuẩn… Quá mệt mỏi. Ngược lại em thấy nước Thái là một quốc gia khác biệt rất lớn với Trung Quốc, người kia cũng vậy, đều rất tươi mới, rất thú vị, lần đầu tiên em biết mình có thể cười thoải mái như thế. Không phải em buông xuôi bản thân trốn tránh hiện thực, em cảm thấy em đang theo đuổi cuộc sống mà mình mong muốn, chị cũng có thể hiểu là em tự đày đọa bản thân mình, em cũng không nói gì được… Em theo đuổi anh ấy, nhưng ngược lại em cảm thấy là anh ấy đang cứu em…”
Dường như đã mở ra công tắc dốc bầu tâm sự, Ninh Vũ lải nhải nói nguyên nhân, nói một lúc hốc mắt liền đỏ lên, cậu hỏi: “Chị Nhã Nhã, chị hiểu được không?”
Có thể thấu hiểu được em không?
Yêu cầu em phải chững chạc ưu tú, yêu cầu em phải kiên cường ngăn nắp, yêu cầu em không được làm ra việc sai lầm, yêu cầu em làm một người đàn ông, yêu cầu em đi yêu một cô gái khác, yêu cầu em không được khóc.
Nhã Nhà là người đơn thân, cũng có chút thổn thức khó chịu. Nhưng cô không nói mình có thể hiểu được hay không, bởi vì cô biết con người đều vĩnh viễn không thể nào thấu hiểu lẫn nhau.
Cô vỗ vai đứa trẻ lớn xác trước mặt: “Nhưng bạn học Ninh Tiểu Vũ à, lỡ như người ta không để ý tới cậu, làm cậu tổn thương, vậy cậu làm những chuyện này có ý nghĩa gì?”
Dường như Ninh Vũ đã nghĩ tới đáp án này rất nhiều lần, cậu trả lời rất nhanh.
“Nói thật, em không biết.” Ninh Vũ cúi đầu: “Em cũng từng nghĩ tại sao mình lại cố chấp như thế, em cũng từng hoài nghi bản thân mình có vấn đề, thậm chí em còn từng đi gặp bác sĩ tâm lý, cô ấy nói với em phóng chiếu (3) hành vi của em là do giáo dục của gia đình. Bởi vì tình yêu của ba em với người khác chính là cố chấp, cho nên tiềm thức của em sẽ cảm thấy giống như ba em mới là cách yêu người khác chính xác. Nhưng chỗ không giống nhau giữa em và ba em là ông ấy muốn được hồi báo lại, nhưng có thể em không muốn hồi báo, có lúc em thậm chí còn rất hưởng thụ trò chơi nhỏ tự ngược đó… Chắc là em thật sự có bệnh rồi.”
Nhã Nhã là người đứng xem, nhìn câu chuyện một cách khách quan, dứt khoát nói: “Chị hâm mộ dũng khí của cậu, bởi vì chị không làm được. Nhưng làm bạn, chị vẫn muốn nhắc nhở cậu, tình cảm đơn phương rất dễ khiến bản thân cảm động. Cách làm chính xác cậu nên dùng là phân tích thiệt hơn, so đo được mất như người trưởng thành vậy, để khiến những thứ mình bỏ ra và hồi báo được tuần hoàn liên tục.”
Cô vừa dứt lời, tiếng kèn saxophone chậm rãi cất lên cắt đứt sự yên tĩnh trong quán bar, Nhã Nhã vừa mới nghe đoạn nhạc dạo đã cười: “Bài hát này thích hợp với cậu quá đi, bạn học Ninh Vũ. Cậu hãy cẩn thận lắng nghe, cuối cùng tự khiến mình cảm động tối nay đuổi theo luôn đi, theo đuổi được hay không đều là trưởng thành!”
Bọn họ cụng ly trong tiếng nhạc bài “Lãng phí” (4), nuốt xuống chất lỏng lạnh như băng và hồi ức khổ sở của mình.
Người kia hát: Không sao cả, anh cũng không cần cho em cơ hội, dù sao em cũng còn cả đời để có thể lãng phí. Em chỉ còn lại một tí bướng bỉnh này thôi, cứ coi như đó là ưu điểm của em.
Người kia còn hát: Cho dù có muốn em theo anh tốn thêm mười năm nữa cũng chẳng sao đâu.
Viết đầy can đảm, có hơi chua xót não nề, không phù hợp với loại trai công nghệ như cậu lắm. Nhưng ở địa điểm như thế này, vừa vặn có rượu, ánh đèn vàng mờ tối nơi quán bar, tiếng khóc thút thít mơ hồ ở góc bàn đối diện, cũng khiến hình ảnh này trở nên hơi phiến tình.
Ninh Vũ nghe hát, đột nhiên cảm thấy hơi mệt mỏi, cậu cúi đầu xuống, đè chặt mi tâm.
Cậu nói: “Cũng không phải em sẽ không khổ sở, không sợ bị từ chối, em cũng biết em thường khiến bản thân tự cảm động, em có hết thảy cảm xúc tiêu cực đó. Em cũng biết em cô đơn, khát cầu tình dục, có thể em hiểu lầm đó là tình yêu.”
“Nhưng không có ai đối xử với em như vậy cả, không ai.”
“Em không biết khiêu vũ, anh ấy nói không sao cả, anh ấy nói khiêu vũ có thể mắc sai lầm. Anh ấy nhớ sinh nhật của em, lúc em khổ sở chỉ có thể giãi bày hết với anh ấy, bởi vì anh ấy sẽ không cười em. Anh ấy dạy em phải sống chung với đồng nghiệp như thế nào, kể chuyện cười cho em nghe, cho em… Chưa từng có ai cho em những thứ này, chị Nhã Nhã, chị hiểu không?”
Cậu hỏi: Chị hiểu không?
Dường như cậu đang nói trong cơn say.
Nhã Nhã nhìn chai rượu trên bàn, trong đầu nghĩ chẳng lẽ hôm nay không phải là mình thất tình à? Tại sao vẫn là mình an ủi cậu ta chứ. Nhưng Nhã Nhã biết bây giờ mình không nên nói gì, chỉ lẳng lặng nghe.
“Thứ em muốn có ít lắm, em cũng vẫn luôn cố gắng, nhưng ba em không thích em, mẹ em không thích em, không có ai quý trọng em, không có ai thật lòng quan tâm đến em cả…”
Giọng Ninh Vũ bắt đầu nghẹn ngào, vài câu cậu còn nói không mạch lạc: “Thượng Hải lớn như vậy, em cũng không tìm được người nào giống anh ấy. Em cũng cảm thấy mình có vấn đề, em cũng muốn có một người dạy em khống chế bản thân mình, nhưng em thật lòng yêu anh ấy, em căn bản không khống chế được… Anh ấy tốt lắm, chị biết không? Lúc em nấu cơm nhớ đến anh ấy luôn thất thần, luôn tự mỉm cười, sau đó cho rất nhiều muối vào, rất khó ăn. Chị Nhã Nhã, em thật sự đã cố gắng lắm rồi, em biết chị sẽ nói em ngu…”
Nhã Nhã nhìn thấy cậu nhóc cao thật cao, đẹp trai, bình thường hay cười xấu hổ này hình như đang khóc. Cậu uống rất nhiều, nói chuyện bắt đầu to tiếng, sắc mặt đỏ lên, hốc mắt cũng rất đỏ.
“Nhưng mà em thích anh ấy lắm.” Ninh Vũ nói: “Chị cứ coi như em tự mình cảm động đi, dù sao em còn trẻ, em… Em còn rất nhiều thời gian, em…”
Cậu còn chưa nói hết câu kia, dường như không nói được.
Nhã Nhã thấy hơi khó chịu, cô cũng không nói gì. Bởi vì lúc Ninh Vũ nhắc đến người kia, biểu cảm trên mặt giống như nội tạng quan trọng nào đó trong thân thể đã rơi xuống đất.
Cuối cùng cô hỏi một câu: “Cậu cứ luôn nói mình cần anh ta, vậy cậu có thể cho anh ta cái gì? Ninh Vũ, tình cảm không thể chỉ có một người thỏa mãn.”
Câu trả lời của Ninh Vũ rất ngốc, rất ngây thơ, nhưng nghe rất chân thành…
“Cho anh ấy toàn bộ những gì em có.”
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Chú thích: Nguyên văn 朗读者 (lãng độc giả), tên tiếng Anh: The reader, tiểu thuyết của tác giả Bernhard Schlink, cũng đã được chuyển thể thành phim.Chó liếm – 舔狗 (thiểm cẩu): từ lóng trên Internet, chỉ những người mặt dày theo đuổi, đeo bám đối phương khi biết rõ người ta không thích mìnhPhóng chiếu (Projection) chỉ hiện tượng cá nhân chuyển những đặc điểm riêng của mình cho người khác dựa trên nhu cầu và định hướng chủ quan của cảm xúc. Bản chất của sự phóng chiếu là cá nhân suy luận rằng các đặc điểm tâm lý và hành vi tồn tại trong cơ thể của chính mình cũng tồn tại ở những người khác. Phóng chiếu là một cơ chế tự vệ khi chủ thể lấy những cảm xúc hay phẩm chất khó chấp nhận của bản thân và gán chúng lên người khác. Ví dụ, nếu bạn cực kỳ không ưa một ai đó, bạn có thể tin rằng người đó cũng chẳng ưa gì bạn. Phóng chiếu cho phép chủ thể bộc lộ những khao khát hoặc thôi thúc ra ngoài nhưng bản ngã không nhận ra sự thể hiện này, chính vì vậy lo âu của chủ thể mới nhờ đó mà giảm xuống.